ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

“Anh, anh Lục” Khuôn mặt La Vận Hoài vốn đang giận dữ, đột nhiên nhìn

thấy người ngồi bên cạnh Trần Tiểu Băng là Lục Trần, cả người có hơi ngẩn

ra.

Bữa tiệc ở Tả gia lần trước, anh ta đã chính mắt nhìn thấy Tạ Vĩ Hào và

các ông lớn đích thân đến mời rượu Lục Trần, đây đều là những ông lớn mà

anh ta mong muốn kết giao từ lâu.

“Cậu là?” Lục Trần quay đầu nhìn La Vận Hoài, hoàn toàn không có ấn

tượng gì về con người này.

“Tôi tên là La Vận Hoài, bữa tiệc ở Tả gia lần trước vừa hay ngồi bên

cạnh anh Lục.” La Vận Hoài giải thích.

“Ừm” Lục Trần gật đầu, hình như có chút ấn tượng.

Lôi Phác Ngân mắt trợn tròn, đây còn là đồ bỏ đi mà cô biết đó sao?

Trần Tiểu Băng xem trọng tên kia thì không nói, sao đến La Vận Hoài

cũng có bộ dạng cung kính với hắn như vậy?

Không phải vừa nãy anh ta còn kêu gào nói muốn dạy dỗ kẻ bỏ đi kia,

cho hắn biết bản thân mình là ai sao?

Lôi Phác Ngân thật sự nghĩ không ra, Lục Trần rõ ràng là đồ vô dụng,

chuyện này cô tận mắt nhìn thấy, hơn nữa, gia đình Lâm Di Giai cũng không

đối xử tốt với Lục Trần, như vậy đã có thể nói rõ tất cả rồi.

Nhưng vì sao Trần Tiểu Băng và La Vận Hoài lại muốn nịnh bợ anh?

“Tiểu Băng, cậu cũng ở đây.” La Vận Hoài không để ý sự kinh ngạc của

Lôi Phác Ngân, nhìn Trần Tiểu Băng cười nói.

“Người Lôi Phác Ngân đợi là cậu.” Trần Tiểu Băng nói.

“Ừm, không ngờ lại có cả cậu và anh Lục. Đúng rồi, Tiểu Băng, anh Lục,

hai người vẫn chưa ăn cơm phải không, tôi mời hai người ăn cơm nhé?” Mặt

La Vận Hoài đầy mong đợi nhìn Lục Trần, anh ta đã sớm đã muốn tìm cơ hội

kết giao với Lục Trần.

Dù sao anh ta cũng biết Trần Tiểu Băng sẽ không thích mình, dứt khoát

không tiếp tục ôm mong ước hão huyền nữa.

Trần Tiểu Băng nhìn Lục Trần, Lục Trần hơi nhún vai, anh không có vấn

đề gì cả, dù sao anh cũng ra ngoài ăn cơm trưa.

“Được, vậy thì đi ăn cơm đi.” Lục Trần không có vấn đề gì thì Trần Tiểu

Băng giúp La Vận Hoài một tay.

Cô vốn là một người thông minh, từ ánh mắt La Vận Hoài nhìn Lục Trần,

cô biết La Vận Hoài muốn kết giao với Lục Trần.

Dẫu sao cô và La Vận Hoài cũng là bạn trung học, hơn nữa Lục Trần hiện

tại là nhân vật lớn còn nổi danh hơn cả bốn đại gia tộc, ai không muốn kết

giao với anh ta chứ.

Sau khi rời khỏi cửa hàng đồ uống, La Vận Hoài dẫn theo mấy người đến

một nhà hàng cao cấp.

Phòng của nhà hàng đồ Tây này người bình thường khó có thể đặt được,

nhưng với năng lực của La Vận Hoài, đặt một phòng cũng không thành vấn

đề.

Nghe nói nhị tiểu thư nhà họ Trần cũng đến, ông chủ nhà hàng còn đích

thân tới kính rượu, cuối cùng còn gọi giám đốc phòng đến, sắp xếp người

đứng ngoài phòng chờ phục vụ.

La Vận Hoài không ngờ Lục Trần lại dễ nói chuyện như vậy, đặc biệt sau

khi kính rượu qua lại, thì càng có cảm giác nói chuyện vui vẻ.

Đây chủ yếu là do La Vận Hoài rất biết nói chuyện, mặc dù anh ta biết

thân phận của Lục Trần rất đặc biệt, nhưng không nhắc câu nào liên quan

đến thân phận của Lục Trần, vừa hay khi nói đến Lục Trần cũng thích đấu

bóng, hai người nói chuyện càng thêm vui vẻ.

May mà Trần Tiểu Băng cũng là một người mê bóng, có thể nói chuyện

thành cạ với hai người.

Lôi Phác Ngân thử chen vào mấy câu, nhưng không có ai chủ động đáp

lại cô ta, chuyện này khiến trong lòng cô ta càng thêm phần không thoải mái.

Cô ta đẩy hết mọi chuyện cho Lục Trần.

Theo cô ta thấy, nếu như không có sự xuất hiện của Lục Trần, Trần Tiểu

Băng sẽ không chỉ để ý Lục Trần mà không quan tâm cảm nhận của cô ta một

chút nào.

Nếu không có sự xuất hiện của Lục Trần, La Vận Hoài sẽ không thể vì

muốn nịnh hót Lục Trần mà quên mất cô ta.

Lôi Phác Ngân ăn chút đồ, ngại ngùng đi ra khỏi phòng.

Cô ta cảm thấy trong phòng mình là người dư thừa.

Trong lòng cô ta hận Lục Trần đến cực điểm.

Đi vệ sinh quay lại, Lôi Phác Ngân nhìn thấy một người đàn ông say rượu

đang xiêu vẹo đi đến, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế hoạch, đi về phía

người đàn ông đó.

Cô ta cố ý va chạm vào người đàn ông, sau đó giơ tay tát cho người đàn

ông một cái.

“Anh sờ mó tôi làm gì? Đồ lưu manh thối tha!” Lôi Phác Ngân vờ hoảng

sợ, tức giận hét.

Người đàn ông đang yên đang lành bị tát một cái, cũng hơi tỉnh rượu.

Hắn xiêu vẹo ngẩng đầu, nhìn thấy Lôi Phác Ngân trang điểm lộng lẫy, lại

còn có vài phần gợi cảm, ánh mắt lập tức sáng lên: “Người đẹp, bao nhiêu

tiền một đêm, anh đây sẽ khiến em sướиɠ như tiên.”

Lôi Phác Ngân nghe thấy vậy sắc mặt lại càng hoảng loạn: “Anh nói vớ

vẩn, tôi là người như vậy sao, vừa rồi sờ mó tôi, anh phải xin lỗi tôi, nếu

không tôi sẽ gọi bạn trai tôi đến tính sổ anh đấy.”

“Tôi sờ mó cô?” Người đàn ông cười nói: “Được, cô gọi đến đây, tôi đợi

xem.”

Hắn ta mặc dù có hơi say, nhưng hắn vẫn còn ý thức, rõ ràng là người

phụ nữ này cố tình va vào hắn ta, còn muốn đe dọa hắn.

Lúc này, Lục Trần ra ngoài đi vệ sinh, nhìn thấy Hồ Bưu, đàn em của Đỗ

Phi và Lôi Phác Ngân xảy ra chuyện, bèn đi lên phía trước hỏi: “Xảy ra

chuyện gì vậy?”

“Cút, ai cần anh quản, La Vận Hoài sẽ tự đến cứu tôi.” Lôi Phác Ngân

trầm giọng quát

Cô ta vốn khó chịu với Lục Trần, lúc này Lục Trần lại muốn làm hỏng

chuyện tốt của cô ta, cô ta làm sao có thể tử tế với Lục Trần.

Cô ta vốn nghĩ, cố tình tạo màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân cho La Vận

Hoài, sau đó bản thân và La Vận Hoài sẽ tiển triển được gì đó, đương nhiên

không thể để Lục Trần làm hỏng mất.

Lục Trần nghe thấy vậy liền cười nhạt một cái, quay ngoắt đi về phía nhà

vệ sinh.

Hồ Bưu cũng cũng nhận ra Lục Trần, hắn muốn chào hỏi Lục Trần, nhưng

nhìn thấy Lục Trần thầm hất tay, lập tức hiểu ý của Lục Trần.

Người phụ nữ này đến Lục thiếu gia cũng dám quát tháo, không phải là

tìm cái chết sao?

Nhận được điện thoại của Lôi Phác Ngân, La Vận Hoài cũng đi ra.

“La Vận Hoài, ở đây.” Lôi Phác Ngân vẫy tay với La Vận Hoài.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” La Vận Hoài nhìn Hồ Bưu, cũng nhận ra thân

phận của đối phương, Đỗ Phi là người có thế lực lớn nhất trong địa bàn Du

Châu hiện nay, đến bố anh ta gặp Đỗ Phi còn phải gọi một tiếng anh Phi, tất

nhiên anh ta không dám đắc tội với đàn em của Đỗ Phi.

“Em từ nhà vệ sinh đi ra, hắn cố tình sờ mó sàm sỡ em, A Hoài, anh nhất

định phải bắt hắn xin lỗi em, giúp em báo thù.” Lôi Phác Ngân chỉ về phía Hồ

Bưu, kéo tay La Vận Hoài, uất ức khóc, quả thật giống như đã phải chịu tủi

nhục rất lớn, dáng khóc diễm lệ, ai nhìn thấy cũng thấy thương xót.

“Đây là bạn trai của cô sao?” Hồ Bưu nhìn La Vận Hoài, cười nói.

Làm việc dưới trướng người có thế lực, hơn nữa lại có chút thân phận địa

vị nên hắn cũng không xa lạ gì với các thiếu gia của Du Châu.

La Vận Hoài này hai hôm trước còn cùng bố mình đến gặp anh Phi của

hắn nhờ giúp ít việc, hắn đương nhiên sẽ không cẩn nể mặt La Vận Hoài.

Thật ra, theo lý mà nói, hắn cũng muốn cho La Vận Hoài chút thể diện,

dẫu sao đây cũng là một chuyện nhỏ nhặt.

Nhưng vừa rồi Lôi Phác Ngân lại dám quát tháo Lục thiếu gia, hắn không

thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta.

“Anh Hồ, anh hiểu nhầm rồi, tôi không phải bạn trai của cô ta, chuyện hôm

nay hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.” La Vận Hoài vội vàng hất tay Lôi

Phác Ngân, gạt sạch quan hệ với cô ta.

Nhà anh ta còn đang nhờ người ta giúp đỡ, tất nhiên không thể vì chút

chuyện nhỏ mà giúp Lôi Phác Ngân.

Nghe thấy lời nói của La Vận Hoài, Lôi Phác Ngân trợn tròn mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc