ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

Quán bar Black Beauty là quán bar lớn nhất thành phố Marovoay, do một 

thương nhân Cao Ly và con trai của tù trưởng ở khu này hợp tác mở. 

Trước sảnh là sòng bạc, ở đây người da đen đều thích đánh bạc, cứ đến 

tối là thích đến quán bar đánh vài ván, lúc này trêи bàn đánh bạc sẽ có vô số người da đen 

vây quanh, vừa uống rượu vừa đánh bạc, âm thanh ồn ào át đi cả tiếng âm nhạc. 

Trong đại sảnh còn có phòng nhảy và phòng hát, ở đây mỗi tối bàn nhỏ 

đều được ngồi chật kín, đàn ông da màu nào cũng có, có thể bạn không cẩn thận sẽ nhìn 

thấy tù trưởng và quan lớn hoàng cung ở đây. 

Dĩ nhiên, thổ vương nhất định sẽ không lộ diện ở những nơi như vậy. 

Đêm nay, với lời mời của con trai tù trưởng Lucca, Choi Yeong Jun cũng đã đến quán bar. 

Choi Yeong Jun là con trai tổng giám đốc tập đoàn Lotte của Cao Ly, lần 

này cũng đến đây bàn chuyện hợp tác mạch khoáng sản đất hiếm. 

Bây giờ họ đang ngồi trêи chiếc ghế dài cao cấp nhất uống rượu nói 

chuyện, nhìn những cô em da đen gợi cảm nhảy múa. 

Đám người Lục Trần đi tới đại sảnh quán bar, tùy ý tìm một chỗ ngồi ở 

ghế dài, rót vài chén rượu và bắt đầu quan sát khắp nơi. 

Chẳng mấy chốc, anh đã nhìn thấy đám người Cao Ly đó, mà bọn chúng 

rõ ràng cũng đã nhìn thấy bọn anh. 

“Chính là bọn họ, là bọn họ đã ra tay.” Nhìn thấy mấy người Lục Trần, một 

người Cao Ly đứng bên cạnh Choi Yeong Jun lập tức lên tiếng. 

Bởi vì trong quán rượu hơi ồn ào, họ nói chuyện cũng hơi lớn tiếng. 

“Được lắm, tôi muốn xem thử mấy con chó Hoa Hạ này có bản lĩnh gì, 

ngay cả người của tôi cũng dám đánh.” Sắc mặt Choi Yeong Jun bỗng chốc trở nên tối sầm lại. 

“Ồ, có vấn đề gì vậy, có cần tôi ra tay không?” Lucca con hỏi. 

Lucca con chính là con trai tù trưởng Lucca, là một người đàn ông da đen 

một mét tám lăm, đám Choi Yeong Jun có hợp tác với bọn họ, cho nên quan hệ rất tốt. 

“Mấy con chó Hoa Hạ tối qua đánh người của tôi, anh bảo mấy người đi 

dạy dỗ bọn họ một trận đi.” Choi Yeong Jun nói với Lucca con. 

Đây là địa bàn của Lucca con, hắn để Lucca con giúp đỡ, một là nhấn 

mạnh sự tồn tại của Lucca con, hai là tránh cho người của mình ra tay để lộ thực lực. 

“Chỉ mấy người bọn họ sao?” Lucca con chỉ tay về phía mấy người Lục Trần hỏi. 

“Ừm.” Choi Yeong Jun khẽ gật đầu. 

“OK. Tôi bảo người dẫn bọn chúng đến địa bàn của tôi, đến lúc đó không 

phải do bọn họ làm chủ nữa.” Lucca con lấy tay ra hiệu, rồi đứng dậy rời khỏi ghế. 

Đám người Choi Yeong Jun cũng đứng lên đi theo Lucca con rời khỏi quán bar. 

Bên kia, đám người Lâm Thông cũng đã nhìn thấy ánh mắt của đám 

Lucca con, lập tức hiểu ra ẩn ý của bọn chúng, chính là muốn gọi người xử lí bọn họ. 

Trần Tịnh hơi hoảng sợ, lo lắng nói: "Đại thiếu gia, tôi cảm thấy mấy người Cao Ly 

đó có thể đã tìm người để đối phó với chúng ta rồi, người da đen ở đây, chỉ cần có chút thế 

lực thì trong tay đều có súng, hay là chúng ta về trước đi." 

“Có súng à, vậy thì vui rồi.” Từ Kinh tự tin mỉm cười, Di Kỳ đã nghiên cứu phát minh 

một bộ áo chống đạn cho họ, giống như một bộ áo giáp thời cổ đại, dao chém không đứt, 

bọn họ căn bản không sợ bị đạn bắn trúng. 

Chỉ cần tránh được phần đầu, thì đạn không thể làm bọn họ bị thương. 

Áo chống đạn này đã vượt qua kỹ thuật áo chống đạn hiện đại rất nhiều, mặc trên 

người sẽ không cảm nhận được, còn có thể tự động sinh ra năng lượng phản lực triệt tiêu 

viên đạn, giảm đi rất nhiều lực do viên đạn bắn vào. 

Nhưng áo chống đạn này giá thành chế tạo quá đắt, cao đến hơn ba triệu tệ một 

chiếc, căn bản không thể nào sản xuất đại trà. 

Lục Trần cũng chỉ chế tạo cho mấy người quan trọng mỗi người một bộ. 

Nhưng quân đội vẫn đặt hàng chế tạo khoảng một trăm bộ, chủ yếu cho tướng lĩnh cao cấp mặc. 

Bởi vì áo chống đạn này còn có thể triệt tiêu uy lực của bom, rất hợp dùng trên chiến trường. 

“Yên tâm đi, không sao đâu.” Lâm Thông cũng không để tâm đến chuyện này lắm. 

Lục Trần khẽ gật đầu, tỏ ý bảo Trần Tịnh đừng lo sợ. 

Chưa nói đến kỹ thuật bắn súng của đám người châu Phi này không tốt lắm, cho dù 

kỹ thuật bắn súng của họ rất chuẩn thì anh cũng hoàn toàn không coi chuyện này là chuyện 

gì to tát, chỉ cần tránh được bộ phận đầu, anh sẽ không cho đối phương cơ hội làm bừa lần thứ hai. 

“Được rồi.” Trần Tịnh giang tay ra, trêи mặt nở nụ cười gượng gạo, nếu ông chủ 

còn không sợ thì cô cũng không việc gì phải sợ. 

Tuy lúc này trong lòng cô cũng hơi bất an 

Mấy người Lục Trần cùng nhau uống rượu nói chuyện, không để ý tới đám người Choi Yeong Jun. 

Hơn mười phút sau, có mấy người đàn ông da đen to lớn đi tới, mỗi người đều ẩn chứa vẻ dữ tợn trong ánh mắt. 

Mấy người đàn ông da đen đi đến trước mặt hai người Lục Trần, để lộ 

súng ngắn dắt bên hông, đồng thời dùng tiếng Anh nói: “Tù trưởng của chúng tôi muốn gặp mấy người, hãy đi theo chúng tôi.” 

Lục Trần thấy súng bên hông đối phương cũng hơi sợ hãi. Lâm Thông và 

Từ Kinh khóe mắt lộ ra vẻ giễu cợt. 

Tiếng Anh của Lục Trần tuy không tốt lắm, nhưng vẫn có thể đối thoại đơn 

giản, đại khái nghe hiểu được ý của đối phương. 

“Dẫn đường đi.” Lục Trần dùng tiếng Anh trả lời một câu, rồi cùng ba người đứng 

dậy đi theo sau họ ra ngoài quán bar. 

Mấy người này thì không cần nói, chính là người của tù trưởng gì đó rồi. 

Chỉ là điều khiến Lục Trần ngạc nhiên chính là kẻ ra tay không phải là vệ sĩ 

của người Cao Ly mời mà lại là một tù trưởng, xem ra quan hệ của bọn họ không đơn giản. 

Đám đàn ông da đen dẫn hai người tới trước chiếc xe việt dã, tỏ ý bảo 

đám người Lục Trần lên xe. 

Mấy người họ ngồi vào trong xe, xe việt dã rất nhanh đã đi khỏi thành phố 

Marovoay, tiếp tục đi về phía nông thôn. 

Nhìn thấy xe càng đi càng lệch hướng, Trần Tịnh càng sợ hãi, cô đã tin 

chắc tối nay kiểu gì cũng xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn. 

Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ sau, họ đi tới một thôn làng, nơi đây có tên là thôn Campo. 

Thôn Campo là một thôn làng đậm chất nguyên sơ, nhà trong thôn dường 

như chỉ thuần một sắc mái cỏ hình nón, dùng bùn đất trát thành bốn bức tường, chỉ có một 

số ít căn nhà xây như biệt thự ở nông thôn. Trong đó có một căn nhà bằng đá hai tầng 

hướng tây nhìn có vẻ có khí thế nhất. 

Ở giữa thôn là một quảng trường nhỏ, những căn nhà cỏ trong thôn đều 

vây quanh bốn phía quảng trường, trung tâm quảng trường có một cây xoài cao chừng hai 

mươi mét, bên dưới có một cái ô lớn, ánh đèn chiếu sáng rực. 

Một người da đen vừa béo vừa đen, trêи cổ đeo chiếc dây chuyền vàng 

thô bằng ngón cái, mười ngón tay thì có sáu ngón đeo nhẫn vàng đá quý, tuổi chừng bốn 

mươi, đang ngồi uống rượu dưới cái ô lớn. 

Đằng sau anh ta có ba cô gái da đen để lộ nửa thân trêи đang ngồi, tuổi 

tác đều nhỏ hơn anh ta. 

Mà ở bên cạnh anh ta, lại có mấy người Cao Ly đang ngồi. 

Mấy người Cao Ly nhìn chằm chằm vào Trần Tịnh vừa mới xuống xe, có 

mấy người lộ ra ánh mắt thù hận. 

Họ chính là người của Choi Yeong Jun. 

Mấy người Lục Trần cũng không bất ngờ khi thấy vậy. 

Một người da đen giơ tay đẩy Lục Trần, có ý giục Lục Trần đi nhanh lên. 

Lục Trần chỉ lạnh lùng nhìn hắn, người đàn ông da đen lập tức run rẩy, sợ hãi lùi lại mấy bước liền. 

Bình luận

Truyện đang đọc