ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

Tả Thanh Thành không ngờ Đỗ Phi lại đích thân tới, tuy rằng hắn không  

biết quan hệ giữa Đỗ Phi và Lục Trần nhưng lần xung đột trước giữa nhà họ  

Trương và Lục Trần, mọi người đều biết những người kia đều là thuộc hạ của  

Đỗ Phi.  

"Không biết Đỗ đại ca đến công ty của tôi có chuyện gì." Tả Thanh Thành  

ổn định tinh thần rồi khách sáo nhìn Đỗ Phi.  

Là người kế thừa của nhà họ Tả, Tả Thanh Thành vừa tốt nghiệp đại học  

là đã bắt đầu tiếp quản một phần sản nghiệp của gia tộc, cho dù biết Đỗ Phi  

đến không có thiện ý gì nhưng hắn vẫn không thể hiện một chút hoảng loạn  

nào ra bên ngoài.  

"Tả thiếu gia, có một chuyện buộc anh phải phối hợp với chúng tôi hoàn  

thành, hy vọng Tả thiếu gia nể mặt." Đỗ Phi cười mỉm rồi nói.  

Mặt Tả Thanh Thành biến sắc, nhưng chẳng bao lâu sau đã trở lại như  

thường. Hắn nhìn mấy chục người đứng sau lưng Đỗ Phi, biết rằng hôm nay  

mình không đồng ý với Đỗ Phi thì chắn chắn không có kết cục gì tốt đẹp.  

"Đó là vinh hạnh của tôi rồi." Tả Thanh Thành hơi nheo mắt lại, trong lòng  

đã biết Đỗ Phi muốn hắn làm gì rồi.  

Mấy ngày nay ba gia tộc lớn bọn họ đàn áp Lục Trần ở mọi mặt, chắc chắn  

Đỗ Phi giúp Lục Trần làm việc.  

Chỉ là, Lục Trần muốn giải quyết thế nào?  

Uy hϊế͙p͙ hắn bảo hắn khuyên nhủ ông nội để ông nội hắn dừng tay?  

"Thế thì đi với chúng tôi trước đi. Yên tâm, chỉ cần Tả thiếu gia phối hợp  

thì họ Đỗ tôi khẳng định có thể đảm bảo an toàn tính mạng cho anh." Đỗ Phi  

nói xong thì quay lưng đi ra ngoài.  

Sắc mặt của những nhân viên cấp cao tái nhợt, danh tiếng của Đỗ Phi rất  

vang, Đỗ Phi muốn dẫn Tả Thanh Thành đi, sao bọn họ không lo lắng cho  

được.  

"Tả tổng, tuyệt đối đừng đi với bọn họ."  

"Đúng vậy, chúng ta báo cảnh sát đi. Tôi không tin cục cảnh sát không  

quản được truyện này."  

"Đúng thế, hắn thế này là một dạng bắt cóc mà."  

Tả Thanh Thành xua tay ngăn cản đám người.  

"Đỗ Phi không phải là côn đồ bình thường, báo cảnh sát không có ích gì  

ngược lại còn chọc giận anh ta, đến lúc đó không được mà còn mất nữa. Yên  

tâm đi, tôi đi với bọn họ một chuyến, bọn họ không dám làm gì tôi đâu."  

Tả Thanh Thành nói xong cũng đi theo ra khỏi công ty.  

…  

Tại tập đoàn Trương Thị.  

Tuy rằng Trương Đạo Nhân bị trút đi tư cách làm người thừa kế nhưng  

vẫn đảm nhiệm chức giám đốc bộ phận bán hàng ở công ty.  

"Trương thiếu gia, cậu nói lần này Lục Trần kia có chống đỡ nổi không?"  

Lúc ăn trưa, phó giám đốc tò mò hỏi.  

Lần trước Lục Trần điên lên đốt luôn tòa nhà công ty của bọn họ khiến nhà  

họ Trương tổn thất trầm trọng, cũng khiến nhiều nhân viên cấp cao tổn thất  

nghiêm trọng. Nghe nói ba gia tộc lớn bắt tay muốn kéo đổ Lục Trần, người  

vui nhất ngoại trừ ba gia tộc lớn ra thì chính là những nhân công của nhà họ  

Trương.  

"Hắn chống đỡ được cái ʍôиɠ ấy. Công nghệ Di Kỳ thì đã sao, chẳng phải  

cuối cùng tập đoàn Quân Duyệt cũng đã giải tán rồi sao?" Trương Đạo Nhân  

khinh bỉ nỏi.  

Nói đến thù hận thì chắc chắn thù hận giữa hắn ta và Lục Trần trước đây  

là lớn nhất.  

Lục Trần từng khiến nhà họ Trương của hắn tổn thất mấy tỉ bạc, lại còn  

khiến hắn mất luôn thân phận người kế thừa gia tộc. Nếu có cơ hội hắn hận  

không thể chính tay giết Lục Trần.  

"Cũng đúng, năm đó tập đoàn Quân Duyệt đè đầu cưỡi cổ bốn gia tộc lớn  

thở không ra hơi, tuy rằng Công nghệ Di Kỳ muốn đầu tư năm tỉ để xây dựng  

viện khoa học công nghệ lớn nhất khu vực Tây Nam nhưng bọn họ vẫn chưa  

thành hình, thực lực và sức ảnh hưởng đều không thể bì được với tập đoàn  

Quân Duyệt năm đó." Phó giám đốc gật đầu phân tích.  

Trương Đạo Nhân bưng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi nói: "Thằng oắt đó  

quá ngông cuồng rồi, hắn tưởng hắn là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ thì có  

thể muốn gì được nấy sao? Lại không biết ở đất Du Châu này, tiếng nói của  

bốn gia tộc lớn chúng ta mới có trọng lượng. Anh biết không, sau lưng thằng  

oắt đó chính là Tạ Vĩ Hào, nhưng lần này ba gia tộc lớn chúng tôi bắt tay với  

nhau, Tạ Vĩ Hào không hé răng nửa lời."  

Nhà họ Trương cũng vô cùng oán hận Tạ Vĩ Hào.  

Nếu lần trước không phải Tạ Vĩ Hào dung túng, nếu không phải Tạ Vĩ Hào  

chống lưng thì sao Lục Trần lại dám cho nổ dự án vịnh Bích Thủy của nhà họ  

Trương của hắn được chứ? Sao dám đốt cháy tòa nhà công ty của nhà hắn  

được chứ?  

Vì thế nhắc đến Tạ Vĩ Hào là trong mắt Trương Đạo Nhân lại tràn ngập sự  

hả hê trêи nỗi đau của người khác.  

Vì chuyện đó nên khiến hắn mất luôn quyền làm người thừa kế, hắn lại  

càng không có một chút thiện cảm nào với Tạ Vĩ Hào.  

"Chuyện đó là chắc chắn rồi, nội tình bên trong bốn gia tộc lớn sâu xa, dù  

ai đứng ra quản lý Du Châu thì trước tiên phải móc nối quan hệ tốt với bốn  

gia tộc lớn đã. Nếu bốn gia tộc lớn không nể mặt thì chắc chắn việc hắn làm  

sẽ chẳng phát triển được tốt." Phó giám đốc cười nói.  

"Chao, chỗ công chúng lại nghị luận Tạ Vĩ Hào, Trương thiếu gia không hổ  

danh là Trương thiếu gia, bái phục, bái phục."  

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng hai người. Bọn họ quay  

người thì thấy một đám đàn ông cao to đang đứng sau lưng mình, người  

đứng đầu thì mặt đầy giễu cợt nhìn bọn họ.  

"Mấy người là ai? Ai cho mấy người vào đây?" Trương Đạo Nhân nhìn  

Tống Hải, trong mắt xoẹt lên tia giận dữ.  

Chỗ này là nhà ăn của công ty, người ngoài không thể vào được, đặc biệt  

đây là chỗ dành cho nhân viên cao cấp bậc hai dùng bữa.  

   Lúc này, mấy tên bảo vệ mới khập khiễng đi lên, chẳng ai dám chọc giận  

đám người Tống Hải.  

Thậm chí ánh mắt nhìn đám người Tống Hải còn tràn ngập sự sợ hãi.  

"Trương tổng, bọn họ…" Đội trưởng bảo vệ mặt mũi sưng tấy bước tới  

trước mặt Trương Đạo Nhân, xem ra bị ăn đập không nhẹ.  

"Đám vô dụng!" Trương Đạo Nhân lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc chân đạp  

đội trưởng đội bảo vệ lăn ra đất.  

Đường đường là đội trưởng đội bảo vệ của công ty mà lại không chặn  

được mấy tên du côn, sao Trương Đạo Nhân đối tốt với hắn cho được.  

"Các người theo ai đây?" Trương Đạo Nhân giơ chân đá đội trưởng đội  

bảo vệ rồi quay người nhìn Tống Hải.  

Đám người này vừa nhìn là đã biết người của thế lực ngầm rồi, dường  

như hắn đều quen biết lão đại của mấy cánh thế lực ngầm ở Du Châu.  

"Trương thiếu gia đúng là mau quên, đến Tống Hải tôi đây cũng quên luôn  

rồi sao?" Tống Hải lấy kính râm xuống, bỡn cợt hỏi.  

Trương Đạo Nhân nhìn rõ là Tống Hải thì mặt chợt biến sắc.  

Từ lâu hắn đã biết Tống Hải là người của Lục Trần, hơn nữa thế lực của  

Thủy Hử Tam Kiệt của Tống Hải cũng rất mạnh, có thể xếp vào top ba ở Du  

Châu. Hơn nữa hắn nhớ rất rõ, người lần trước châm lửa đốt công ty nhà hắn  

chính là đích thân ba anh em của Thủy Hử làm.  

"Lục Trần bảo anh tới à?" Hít vào một hơi, Trương Đạo Nhân trầm giọng  

hỏi.  

"Trương thiếu gia thật thông minh, tôi thích nói chuyện với người thông  

minh." Tống Hải cười nói.  

"Các anh muốn làm gì?" Trương Đạo Nhân nhìn Tống Hải chằm chằm,  

không quá lo lắng, hắn không tin Tống Hải dám làm gì mình.  

Ngược lại, Lục Trần càng thế này thì càng nói rõ rằng anh sắp không  

chống đỡ nổi.  

"Không làm gì cả, chỉ là muốn mời Trương thiếu gia đi với tôi một chuyến  

thôi." Tống Hải hơi cười nói.  

"Ý gì? Lục Trần hắn còn muốn bắt cóc tôi à?" Sắc mặt Trương Đạo Nhân  

thay đổi. Hắn đoán chắc chắn Lục Trần muốn uy hϊế͙p͙ mình, bảo hắn khuyên  

ông hắn để nhà họ Trương dừng tay. Đương nhiên hắn không thể nào đi với  

Tống Hải rồi.  

"Ấy không, không, Lục thiếu gia chỉ muốn mời Trương thiếu gia một ly  

thôi." Tống Hải vẫn cười nói.  

"Thế nếu tôi không đi thì sao?" Trương Đạo Nhân cười khẩy trả lời. Hắn  

không tin giữa ban ngày ban mặt mà đám Tống Hải thật sự dám bắt cóc hắn  

đi.  

"Không đi?"  

   Nụ cười trêи mặt Tống Hải biến mất, anh ta nhìn Trương Đạo Nhân một  

cái rồi sau đó đeo kính râm vào lại.  

"Rượu mời không uống thì uống rượu phạt."  

Anh ta nói xong thì quay người đi ra ngoài, còn mấy người đàn ông lực  

lưỡng sau lưng anh ta thì lại túm thẳng Trương Đạo Nhân lôi hắn ra ngoài.  

Trong nháy mắt đó, dù là Trương Đạo Nhân hay là tất cả những nhân viên  

cấp cao của công ty trong nhà ăn thì cũng đều tái mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc