ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

"Đúng rồi, lúc nãy cũng là do Tư Đồ nổ súng trước nên người máy đó mới phản công lại."

"Lẽ nào nếu chúng ta không chủ động tấn công thì chúng cũng sẽ không tấn công ta?"

Sử Tiến nghi hoặc nhìn đám người Đỗ Phi.

Đỗ Phi gật gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Nếu chúng không tấn công ta trước thì ta cũng sẽ không hành động."

Tư Đồ Kiếm nhíu nhíu mày nói: "Như vậy có mạo hiểm quá không?"

Mọi người đều trầm mặc một lát.

Trong trường hợp phải đối đầu với những người máy ngoài hành tinh này, lại còn đóng vai kẻ xâm phạm lãnh thổ của họ thì không truyện gì là không thể xảy ra.

"Để tôi lên phía trước xem xem. Với sức mạnh của tôi thì bọn người máy này không thể làm tôi bị thương được", cuối cùng Đỗ Phi lên tiếng.

Anh ấy là chỉ huy cấp cao nhất, cũng là người mạnh nhất trong số bọn họ. Bởi vậy anh ấy quyết định sẽ là người tiên phong.

"Không được, như vậy quá nguy hiểm!" Tư Đồ Kiếm vội vàng nói.

Anh ta biết Đỗ Phi rất giỏi trong việc đánh trận

Nhưng họ đang ở trong vũ trụ, trong môi trường không có trọng lực. Dù Đỗ Phi có giỏi đánh đấm thế nào cũng sẽ gặp rất nhiều bất lợi.

Hơn nữa anh ấy còn đang mặc bộ đồ du hành vũ trụ rất nặng nề.

Mặc dù đến thời điểm hiện tại bộ đồ du hành vũ trụ đã được đơn giản hóa để có hình thức giống như quần áo bình thường nhưng thực ra mặc nó lên người cũng rất phiền toái.

"Không sao, tôi sẽ tự biết lượng sức mình", Đỗ Phi lắc đầu rồi dứt khoát bay sang phía lũ người máy ở phía đối diện.

Tư Đồ Kiếm và những người khác muốn cản cũng cản không kịp. Mọi người đành vội vàng nâng khẩu súng trường Gauss nhắm thẳng vào đám người máy đang bay sang chỗ bọn họ.

Nhưng mọi người bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Đám người máy đó thấy Đỗ Phi bay qua cũng không hề tấn công mà chỉ dùng tay ra hiệu vài động tác kỳ lạ với anh ấy.

"Bọn chúng đang làm gì vậy?" Sử Tiến kinh ngạc nhìn sang phía Tư Đồ Kiếm và những người khác với vẻ đầy khó hiểu.

"Không biết, hay là bọn chúng mời chúng ta sang?" Tư Đồ Kiếm cau mày đáp.

"Liệu có phải ở trêи chiến hạm này có người của Lam tộc không?" Lưu Tử Tu hoảng sợ hỏi.

Ngay lúc đó, tiếng của Đỗ Phi vọng sang.

"Tôi đoán đám người máy này muốn mời chúng ta đi cùng chúng tới nơi nào đó, hình như là Phòng Máy tính Trung ương gì đó. Lưu Tử Tu sẽ đi cùng tôi, còn lại các cậu giữ nguyên vị trí chờ lệnh. Trước khi khẳng định được là có nguy hiểm thì tuyệt đối không được nổ súng", Đỗ Phi dặn dò.

"Được."

Mọi người đáp lời Đỗ Phi, sau đó Lưu Tử Tu di chuyển sang vị trí của Đỗ Phi.

Đúng như dự đoán, đám người máy này muốn mời họ cùng đi tới nơi nào đó.

Dưới sự chỉ dẫn của người máy, hai người bọn họ đi qua rất nhiều hành lang. Nửa tiếng sau mới tới Phòng Máy tính Trung ương.

Trong căn phòng này có vài người máy được vũ trang cẩn thận nhưng những người máy này đều không tấn công Đỗ Phi và Lưu Tử Tu.

Quả là khiến họ được thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh sau đó, hai người họ nhìn thấy trêи tường của căn phòng này có một màn hình rất lớn.

Trêи màn hình là một giống loài có hình dáng rất giống con người nhưng da lại màu xanh da trời, họ đang nói gì đó với nhau. Sau lưng họ là hình ảnh một tinh cầu.

Tinh cầu đó nhìn khá giống Trái Đất, chỉ có điều nhỏ hơn một chút. Trêи đó cũng có núi có sông và quá nửa diện tích là đại dương.

Tiếp theo những khung hình liên tục được cắt ghép rồi phóng to. Đỗ Phi và Lưu Tử Tu còn nhìn thấy bóng dáng rất nhiều người của Lam tộc vụt qua.

"Đây chính là người Lam tộc và hành tinh họ đang sinh sống sao? Nhưng cho chúng ta xem cái này là có ý gì?" Lưu Tử Tu ngạc nhiên hỏi.

Đỗ Phi lắc đầu, anh cũng không biết đầu đuôi câu chuyện về những người Lam tộc này ra sao, cũng không biết đám người máy kia rốt cuộc muốn làm gì.

"Đỗ Phi, tình hình bên đó thế nào rồi?"

Đúng lúc đó, trong máy liên lạc vọng ra tiếng của Lục Trần.

Bình luận

Truyện đang đọc