ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

Từ trong lời nói của Lục Trần, Samba biết Lục Trần có mục đích.

Nhưng ông ta cũng tin là trong việc này nếu Lục Trần có ý đồ về truyện này thì chắc chắn cũng có thực lực nhất định, nếu không anh căn bản chẳng đạt được gì hết.

Nên ông ta muốn cược một lần, xem Lục Trần có thực lực giúp bọn họ thật không.

Lục Trần ngoảnh đầu lại nhìn Samba, Samba do dự rồi hỏi: "Về việc thổ vương Barr, cậu có thể trợ giúp chúng tôi không?"

Lục Trần mỉm cười, nói: "Đúng rồi, quên nói với ông một thân phận khác của tôi, từng nghe nói đến Điện Sát Thần Kokang rồi đúng không? Tôi chính là tổng tư lệnh của Điện Sát Thần, lúc trong tay tôi chỉ có hai nghìn binh sĩ đã có thể đánh cho hai mươi nghìn quân phản động đầu hàng, mà giờ tôi có hơn mười nghìn quân lính, vô số vũ khí tân tiến, ông đoán xem, nếu Điện Sát Thần của tôi dến Madagascar các ông thì sẽ tạo thành ảnh hưởng gì?"

"Cái gì, cậu là tổng tư lệnh của Điện Sát Thần?" Samba bàng hoàng, nhìn Lục Trần không dám tin.

Các đại thần của ông ta cũng há hốc mồm, hoàn toàn không dám tin, người trẻ tuổi ở trước mặt họ thế mà lại là tổng tư lệnh của Điện Sát Thần khiến Myanmar phải cúi đầu.

Việc Điện Sát Thần nổi tiếng sau một trận chiến, lúc ấy cũng gây náo động.

Nhưng những nước lớn kia đều biết cắt cứ quân phiệt của Myanmar, năm nào cũng xảy ra nội chiến, chỉ có điều lần này Điện Sát Thần – quân phiệt mới xuất hiện khá là nổi bật thôi, nên đều không để ý.

Nhưng với nước nhỏ như Madagascar bọn họ, thì Điện Sát Thần là quân phiệt đủ để khiến hoàng gia của họ phải phục tùng.

Vì Điện Sát Thần có vô số vũ khí tân tiến, còn có máy bay chiến đấu 3.0, 4.0.

Những máy bay chiến đấu này với các nước lớn chỉ là rác rưởi, nhưng với nước nhỏ như họ mà nói thì chính là vật báu.

Như Madagascar bọn họ, dù là hoàng gia hay năm thổ vương lớn đều không có máy bay chiến đấu, vì họ không mua nổi, dù có mua được thì cũng không nuôi nổi.

Nước nhỏ bình thường căn bản không lắp đặt nổi hệ thống chiến đấu trêи không đi kèm với máy bay chiến đấu.

Trần Tịnh cũng trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Lục Trần.

Mặc dù cô ấy không biết việc của Myanmar, nhưng từ ý trong lời Lục Trần nói, còn cả phản ứng của bọn Samba, cô ấy tin việc này rồi.

Vậy việc lúc trước Lục Trần nói anh có mười nghìn lính, chắc không phải chém gió mà có thật.

Nếu không bọn Samba không thể kinh ngạc đến thế.

Ông chủ này ghê gớm quá rồi, nghe nói công ty tập đoàn có một đội quân bảo vệ thì đã đành, thế mà trong tay anh lại còn có một đội quân riêng, cô ấy vẫn là lần đầu nghe nói một thương nhân có thế lực lớn đến vậy.

"Đội quân của tôi mai có thể đến được bến cảng Mahajanga, có muốn hợp tác không thì phải xem ông quyết định thế nào." Lục Trần nhún vai nói.

Lời anh nói không khác gì trực tiếp thừa nhận câu hỏi của bọn Samba.

Ý rất rõ ràng, tôi chính là tổng tư lệnh của Điện Sát Thần, quân đội của tôi mai sẽ đến, nếu ông không tin thì có thể đợi mai xem thế nào.

"Nếu cậu có thể giúp chúng tôi ngăn chặn đội quân của thổ vương Barr, tôi có thể cho các cậu khai thác một mỏ than và mỏ sắt, giá cả chắc chắn thấp hơn người khác." Thổ vương Samba nói.

Dù gì giờ hai người cũng đang trong trạng thái đàm phán, nên Samba cũng không thể nói hết lợi ích ra cùng lúc được.

Tiếp đó phải xem Lục Trần cò kè mặc cả với ông ta thế nào rồi.

Ông ta đã không còn nghi ngờ Lục Trần nữa.

Ông ta cũng không có tư cách nghi ngờ.

Vì thổ vương Barr lúc nào cũng có thể tạo phản, ông ta không thể đợi, nếu không ngăn được đại quân của thổ vương Barr, thì ông ta sẽ phải chết, gia tộc của ông phải sẽ phải bị tiêu diệt.

Trừ khi giờ ông ta theo thổ vương Barr.

Nhưng ông ta vẫn luôn không hợp với thổ vương Barr, hơn nữa, gia tộc Samba bọn họ, luôn trung thành với hoàng gia, cũng không thể phản bội hoàng gia.

"Không, không, không."

Lục Trần giơ ngón trỏ tay phải lên lắc qua lắc lại, nói: "Cái tôi muốn là quyền khai thác tất cả tài nguyên khoáng sản của tỉnh Mahajanga, hơn nữa giá cả chỉ có thể bằng 70% giá thị trường, còn tôi sẽ đầu tư sửa đường, bến cảng Mahajanga, sau khi đánh bại thổ vương Barr, bến cảng Mahajanga chắc chắn phải cho tôi thuê, thời hạn một trăm năm."

"Thế không được!" Samba lắc đầu, Lục Trần đúng là lòng tham không đáy, như vậy thì chẳng phải tất cả mạch máu của ông ta đều bị Lục Trần chặn hết rồi sao?

Lục Trần là tổng tư lệnh của Điện Sát Thần, trong tay anh có hơn mười nghìn binh lực, cho anh thuê bến cảng, đại quân của anh lúc nào cũng có thể đóng quân ở cảng Mahajanga, cảm giác này cứ như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm mọi lúc, chắc chắn sẽ cực kì khó chịu.

Còn nữa tài nguyên khoáng sản trong cả hạt của ông ta đều cho Lục Trần khai thác, vậy mạch máu nền kinh tế của cả tỉnh Mahajanga đều rơi vào tay Lục Trần rồi, chỉ sẽ khiến thổ vương như ông ta làm gì cũng bị kìm kẹp.

"Tôi có thể cung cấp vô số việc làm cho người dân trong hạt của ông, đãi ngộ lương có thể cao gấp đôi so với bình quân hiện tại của họ. Còn nữa mỗi một loại tài nguyên khoảng sản tôi đều có thể xây dựng một xưởng tinh luyện kim loại trêи lãnh địa của ông, đồng thời thúc đẩy sự phát triển kinh tế lãnh địa của ông. Tôi dám khẳng định, khiến kinh tế lãnh địa của ông năm sau tăng gấp đôi năm trước, điều này ông có thể viết vào hợp đồng." Lục Trần thong thả nói, ánh mắt lúc thì nhìn Samba, lúc lại nhìn những đại thần kia.

Đảm bảo thúc đẩy phát triển kinh tế của họ, anh tin bọn Samba sẽ rất khó từ chối.

Dù gì thì họ thực sự rất nghèo, hơn nữa nhìn thấy sự phồn vinh của những nước phát triển trêи mạng, họ chắc chắn cũng mong muốn khiến kinh tế lãnh địa mình, đất nước mình nhanh chóng phát triển.

Nhưng nhiều năm vậy rồi, họ vẫn cứ thế, nên hiện giờ có lời hứa giúp họ phát triển kinh tế họ chắc chắn sẽ động lòng.

Đương nhiên, Lục Trần làm vậy cũng là muốn Samba sau này chỉ có thể ngày càng phụ thuộc anh.

Quả nhiên, phương án của Lục Trần thoáng cái đã khiến bọn Samba lặng im, thậm chí có mấy đại thần đã lộ vẻ vui mừng trong mắt, nếu không phải nghĩ đến việc giờ còn đang đàm phán, có lẽ họ đã khuyên luôn đại vương đồng ý rồi.

Thấy bọn Samba rơi vào trầm tư, Lục Trần cũng không giục họ, chỉ cầm điếu thuốc lên châm, đợi họ tiêu hóa nội dung anh nói trước.

Chỉ có điều hút hết một điếu rồi vẫn chưa nhận được câu trả lời của Samba, sau đó anh xin phép rồi dẫn người rời khỏi cung điện.

Ra khỏi cung điện, sau khi lên xe mình, Trần Tịnh cuối cũng cũng thở dài nhẹ nhõm.

Hôm nay với cô ấy mà nói, không khác gì bước đến quỷ môn quan, sự kϊƈɦ thích này cô ấy tin có lẽ cả đời cũng không thể nào trải nghiệm thêm lần nữa.

Nếu không phải cô ta cũng thoáng thì cô cảm thấy mình lúc này e là đã hôn mê rồi.

Cảnh tượng lúc trước, cô tin người bình thường chắc chắn sẽ sợ đến hôn mê luôn.

"Anh Trần, nếu Samba không đồng ý điều kiện của anh, thì anh sẽ làm thế nào, bảo bọn anh Phi về à?" Trêи xe, Lâm Thông lái xe, Trần Tịnh ngồi ở ghế phụ, Từ Kinh ngồi ở ghế sau cùng Lục Trần tò mò nhìn Lục Trần.

Cậu ta biết Lục Trần bảo bọn Đỗ Phi từ chỗ xa tít tắp đến đảo Madagascar, chắc chắn phải có thu hoạch mới thôi.

Mà hiện giờ thổ vương Samba có vẻ sẽ không đồng ý phương án hợp tác của anh Trần.

"Anh Trần, nếu Samba không đồng ý thì anh sẽ quay sang ủng hộ cho thổ vương Barr à?"

Từ Kinh rất tò mò với việc này.

Bình luận

Truyện đang đọc