ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

“Chỉ dựa vào mấy người thôi sao? Còn kém xa lắm.” Từ Kinh cười trêu tức, cậu ta 

không lùi lại mà còn tiến tới phía trước, chủ động nhảy tới phía bảy người trước 

mặt. 

Từ Kinh vốn là bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn không phải là bộ đội đặc chủng bình 

thường, từ nhỏ cậu đã luyện võ, Từ Kinh thật sự là một binh vương đúng chuẩn. 

Lục Trần trọng dụng cậu ta tới vậy, chủ yếu là vì anh đã công nhận thực lực của 

cậu, thậm chí anh còn dám yên tâm để cho cậu đi bảo vệ Kỳ Kỳ, qua đó có thể thấy 

được thực lực mạnh mẽ của Từ Kinh. 

Mặc dù đối phương có bảy người cùng nhau bao vây tấn công cậu, nhưng sau khi 

đánh một hồi, không ngờ ngay cả góc áo của Từ Kinh cũng không chạm vào được, 

ngược lại có hai tên miệng rộng còn bị Từ Kinh đánh trúng, lập tức bị bay ra ngoài. 

Năm người còn lại cũng không kiên trì được tới một phút đồng hồ, thì cả đám đã 

nằm trêи mặt đất kêu rêи vì đau rồi. 

Nhìn thấy cảnh chưa tới một phút mà tất cả những vệ sĩ của thần tượng bọn họ đều 

bị đánh cho bò rạp trêи mặt đất, Hồ Duyệt và tất cả fan hâm mộ đều trợn tròn mắt, 

bọn họ nhìn Từ Kinh, trong lòng họ không có bội phục mà chỉ có sự phẫn nộ. 

Nguyên nhân bọn họ phẫn nộ, không phải vì Từ Kinh đánh vệ sĩ của thần tượng bọn 

họ. 

Mà là vì nhìn thấy Từ Kinh oai phong giống như chiến thần, còn bọn họ lại không 

dám ho he nửa lời. 

Vẻ mặt của Hồ Duyệt và trợ lý Lưu lúc này vô cùng khó coi, cô ta không ngờ rằng 

tám tên vệ sĩ của mình lại là vô dụng đến thế, khiến cho mặt mũi của cô ta mất hết 

sạch. 

“Lái xe tới đây, đón tiếp ngôi sao lớn đến điện tử Đông Giai.” Lục Trần nói câu này 

với Từ Kinh, rồi cùng Lâm Thông rời đi trước. 

Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lục Trần, trong lòng Hồ Duyệt cực kỳ khó chịu, 

nhưng đang ở trước mặt nhiều fan hâm mộ như vậy, cô ta cũng chẳng còn lựa chọn 

nào khác. 

Cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua thôi, giờ cô ta đành đi đến điện tử Đông Giai 

trước. 

Nhưng mà trong lòng cô ta cũng đã có cách, sau khi đến điện tử Đông Giai, cô ta sẽ 

báo thù này. 

Nhưng nhìn thấy chiếc xe Từ Kinh lái tới chỉ là xe nhỏ bốn chỗ, hơn nữa là loại xe 

có tầm triệu, cô ta lập tức không bước lên xe. 

“Sao lại là chiếc xe rởm thế này?” Hồ Duyệt trừng mắt nhìn Từ Kinh ở ghế lái. 

Xe rởm? 

Từ Kinh cảm thấy câm nín, bây giờ các ngôi sao nổi tiếng có rất nhiều tiền, nhưng 

họ có thật sự hiểu rõ giá trị của số tiền này không? Xe một triệu trong mắt cô ta trở 

thành xe rởm? 

Cô mau tới mà nhìn xem, anh Trần của chúng tôi tài sản mấy trăm tỷ, mà người ta 

ngay cả xe buýt cũng ngồi được. 

Người như cô ta, thật là không thể nói nối. 

“Ừ, chỉ có xe này thôi, nếu cô không đi, vậy tự mua một chiếc xe sang trọng rồi đi tới 

đó đi.” Từ Kinh cũng phát cáu, Hồ Duyệt nhiều lần khiêu khích cậu ta, cũng đã khiến 

cậu có hơi tức giận rồi. 

Đây là cái thái độ gì vậy? 

Hồ Duyệt nghe xong thì lập tức phát bực. 

Hai tay cô ta chống nạnh, vẻ mặt khó chịu nói: “Tôi không chụp cái quảng cáo này 

nữa, ai muốn chụp thì đi mà chụp, lập tức mua vé máy bay về thủ đô cho tôi, tôi 

muốn trở về ngay bây giờ.” 

Trợ lý Lưu thấy vậy thì vội vàng xoa dịu nói: “Hồ Duyệt, cô bớt giận đã, đây là hợp 

đồng được công ty ký với điện tử Đông Giai đấy, chúng ta không thể đơn phương 

làm trái quy định được, cậu ta cũng chỉ là một vệ sĩ mà thôi, cần gì tức giận với cậu 

ta chứ.” 

Đương nhiên trợ lý Lưu biết phí quảng cáo của điện tử Đông Giai rất cao, công ty 

chắc chắn không thể vi phạm hợp đồng được. 

Vi phạm hợp đồng là phải bồi thường 30% đấy. Đây là một khoản tiền bồi thường 

không nhỏ đâu. 

Còn nữa, nếu như vi phạm hợp đồng thì số tiền này chắc chắn phải do Hồ Duyệt chi 

trả. 

“Được, vậy tôi không so đo với cậu ta nữa.” Hồ Duyệt hừ mạnh một tiếng rồi mở 

cửa xe vào ngồi ghế sau. 

Trợ lý liếc nhìn những vệ sĩ kia, sau đó để cho bọn họ thuê xe đến điện tử Đông 

Giai, rồi anh ta cũng lập tức lên xe theo Hồ Duyệt. 

Sau khi Từ Kinh chở Hồ Duyệt và trợ lý của cô ta đến Điện tử Đông Giai, cậu đưa 

bọn họ tới đội quảng cáo của Điện tử Đông Giai, sau đó bản thân quay trở về Viện 

khoa học công nghệ. 

Lục Trần cũng không quan tâm chuyện này nữa. 

Dù sao Lâm Di Quân cũng chỉ muốn anh bảo vệ Hồ Duyệt, Lục Trần thấy cô ta đã có 

tám vệ sĩ rồi, cũng không cần phải quan tâm nữa. 

Anh đã từng tiếp đón qua không ít nhân vật lớn, nhưng chưa từng gặp ai làm giá 

giống như Hồ Duyệt. 

Nói trắng ra là Hồ Duyệt cũng chỉ là một con hát mà thôi, lấy tư cách gì coi trời bằng 

vung trước mặt anh. 

“Hội trưởng, ban nãy bố tôi có tới, bố bảo tôi hỏi anh xem tối nay anh có thời gian 

rảnh xem bóng không, là đội Hoa Hạ chúng ta và đội Cao Ly đá đấy.” Trần Sơ Nhiên 

thấy Lục Trần đến thương hội thì bèn hỏi. 

“Đá ở Du Châu chúng ta sao?” Lục Trần thuận miệng hỏi. 

Lúc lên đại học anh cũng rất thích bóng đá, cũng từng thường xuyên thức xuyên 

đêm xem bóng. 

Về sau thấy các tuyển thủ của nước mình càng ngày càng kém, hơn nữa sau này 

anh cũng kết hôn sinh con, không còn thời gian xem nữa. 

Nhưng mà lời nói của Trần Sơ Nhiên đã khiến anh nhớ tới khoảng thời gian xem 

bóng đá trước kia. 

“Đúng thế, anh không biết hả, đá ở trong sân vận động của trung tâm thể thao 

Olympic Du Châu chúng ta. Đây là cuộc thi nhánh nhỏ cúp Châu Á, nếu như hôm 

nay nước mình thắng đội Cao Ly, thì chính là đội đứng hạng nhất nhánh nhỏ đấy.” 

Trần Sơ Nhiên nói, trêи mặt cô còn có vẻ kϊƈɦ động, có vẻ cô ấy cũng là một fan 

hâm mộ bóng đá. 

“Được, nếu có vé xem thì tôi sẽ đi xem cùng ông ấy.” Lục Trần gật đầu nói. 

“Bố tôi mua vé có phòng, có thể ngồi mấy người cơ.” Trần Sơ Nhiên nói. 

“Được, vậy khi nào bắt đầu?” Lục Trần hỏi. 

“Bảy rưỡi tối, ăn cơm tối xong thì có thể đi luôn, đúng rồi, hay là cùng đi ăn cơm tối 

đi.” Trần Sơ Nhiên nói. 

“Ăn cơm thì bỏ qua đi, hôm khác ăn.” Lục Trần cười, anh không muốn quá gần gũi 

Trần Sơ Nhiên. 

Ngay cả việc cô là trợ lý, Lục Trần cũng có hơi sợ Lâm Di Quân biết sẽ ghen. 

Lâm Di Quân đúng là trùm ghen tuông, lần trước anh đã được lĩnh hội. 

Trần Sơ Nhiên có hơi thất vọng, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt. 

Cô cười rồi nói: “Vậy thì đến lúc đó tôi sẽ điện thoại cho anh.” 

“Không cần, tôi sẽ đến bên ngoài sân bóng đúng giờ, hai người ở đâu đó chờ tôi là 

được rồi.” Lục Trần lắc đầu. 

“Ừ, được.” Trần Sơ Nhiên khẽ gật đầu, cũng không kiên trì. 

Sau khi xử lý xong chút chuyện ở thương hội, Lục Trần lại đến viện Khoa học công 

nghệ, sau đó bàn bạc về tiến trình cho chip siêu cấp xong, thì mới quay về biệt thự. 

Lục Trần tựa lưng trêи ghế sofa xem tin tức, thấy Lâm Di Quân trở về có vẻ không 

vui, thì lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?” 

“Đúng là tức chết em.” Lâm Di Quân ngồi xuống bên cạnh Lục Trần, cô oán giận nói: 

“Cái cô gái ngôi sao nổi tiếng tên Hồ Duyệt, cũng không phải kiêu căng bình thường 

thôi đâu.” 

“Hôm nay anh đã gặp qua cô ta, đúng là vô cùng kiêu căng, hay là lập tức đổi người 

khác đi.” Lục Trần nói. 

“Bỏ đi, nếu vi phạm hợp đồng thì tiền đặt cọc của chúng ta đưa không lấy về được, 

hơn nữa mặc dù Hồ Duyệt có hơi khó hầu hạ, nhưng người ta đúng là ngôi sao nổi 

tiếng, đám fan hâm mộ quá nhiều.” Lâm Di Quân lắc đầu, cô cảm thấy tiếp tục dùng 

Hồ Duyệt thì hơn. 

Lục Trần cười rồi nói: “Nói thật, cái tên Hồ Duyệt này anh còn không biết ấy chứ, có 

lẽ cô ta cũng mới nổi mà thôi, nói không chừng một khoảng thời gian ngắn nữa là lại 

chìm xuống rồi.  Hiện giờ anh thấy cô ta kiêu ngạo thế này, thì đoán chắc cô ta nổi 

được nhiều lắm cũng chừng ba năm thôi.” 

“Vậy cũng đủ rồi, trong ba năm sản phẩm của chúng ta đã đổi mới lần nữa rồi.” Lâm 

Di Quân cười nói. 

Lục Trần cũng từ bỏ, không tiếp tục thảo luận đề tài này. 

“Đúng rồi, lát nữa anh và Trần Quang Hưng đi xem bóng đá, đội tuyển quốc gia đá 

với đội Cao Ly, em có muốn đi chung không?” Lục Trần hỏi. 

“Được rồi, mọi người đi đi, em không có hứng thú với bóng đá, đêm nay em còn 

muốn tăng ca để chuẩn bị thêm cho quảng cáo nữa.” Lâm Di Quân lắc đầu nói. 

“Ừ.” Lục Trần gật đầu, tiếp tục xem tin tức. 

Sau khi ăn xong cơm tối, anh lập tức lái xe đi tới trung tâm sân vận động. 

Bình luận

Truyện đang đọc