Bầu không khí trở nên yên tĩnh...
Chu Trạch mím chặt môi, Lâm bác sĩ cúi mặt xuống, hình như cũng trút được gánh nặng.
Một cái tinh thần bên ngoài...,
Một cái "cơ thể bên ngoài...",
Một người phạm sai lầm là hổ thẹn,
Hai người cũng phạm sai lầm xem như cả hai đều ngang nhau.
Chu Trạch ở thời điểm này nở nụ cười, có một chút tùy tiện.
Đúng rồi,
Sau khi mình chết, đã mua lại căn phòng ốc của mình, lại chính là "thê tử" của mình bây giờ.
Chính xác, Lâm bác sĩ có tiền, mua một căn nhà của người đã chết là việc hoàn toàn dễ dàng, hình như mỗi ngày cô chỉ có dọn dẹp nơi này, đồng thời những bày trí trong căn phòng này hoàn toàn không thay đổi.
Xúc động?
Dĩ nhiên rất xúc động.
Chu Trạch là Chu Trạch, dù hiện tại anh sống trong thân thể của Từ Lạc, nhưng anh ta chỉ thay thế, hay là vẫn còn là chính mình.
Từ Lạc đã là quá khứ, mặc cho đứa trẻ này đã sống tình cảm hay gập ghềnh hay không có tôn nghiêm, anh cũng không để ý tới.
Giống như là gần sang năm mới, mọi người cùng nhau ăn tất niên, xong rồi đem điện thoại ra nói với mọi người bên Chu Phi dân tị nạn không có cơm ăn trở thành da bọc xương còn mọi người vẫn còn có thể nuốt trôi cơm sao?
Có một nữ nhân như vậy, giống như ma chứng rồi một mực nhớ lấy chính mình, tưởng nhớ chính mình,
Với tư cách là một người đàn ông,
Làm sao có thể không tự hào, không cảm động?
"Tìm quần áo của tôi thay." Chu Trạch chỉ chỉ Bạch Oanh Oanh.
Nữ thi gật đầu, "A", lần này không thể như lần trước, cô cũng không dám chỉ vì thấy nó thú vị mà đỏ thêm dầu vào lửa, ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ Chu Trạch thay đổi quần áo rồi đi ra.
Lâm bác sĩ còn đứng ở chổ cũ, cái gì cũng không nói.
Cô có cảm giác giải thoát, giống như rất thoải mái, nhưng Chu Trạch không để cô tiếp tục cảm giác này, đi lên trước, đưa tay nắm lấy tay của Lâm bác sĩ, chân thành nòi:
"Tôi có chuyện muốn nói với cô, cô đi theo tôi."
Chu Trạch mang theo chút ngang ngược kéo tay Lâm bác sĩ, đi ra cửa, tiến vào thang máy, Bạch Oanh Oanh đi theo phía sau, không nói một lời, cô biết mình lúc này không nên nói nhiều.
Chỉ có thể nói, đây cũng quá xảo hợp.
Đi xuống lầu, Chu Trạch cùng Lâm bác sĩ đi tới chiếc xe Cayenme, đưa tay ý muốn Lâm bác sĩ đưa chìa khóa xe cho anh.
Chu Trạch quyết định, muốn nói cho cô biết thân phận của mìn, mặc kệ cô có tiếp nhận hay không, mặc kệ cô giống như ngày xưa "Chỉ yêu bên ngoài không quan trọng bên trong".
Tóm lại, Chu Trạch muốn nói chân tướng cho cô biết, anh không muốn nhăn nhó, cũng không muốn che lấp, cuối cùng trước khác nay khác, lúc trước ở lậu, bây giờ mình đã tẩy trắng.
Không có lý do, ủy khuấy chính mình.
"Anh không có bằng lái xe." Lâm bác sĩ nhắc nhở.
"Đưa chìa khóa cho tôi." Chu Trạch cứng rắn nói, mang theo chân thật đáng tin.
Anh ta muốn đưa cô đi đến bệnh viện, đi đến phòng giải phẫu, dùng những hành động trước kia để chứng minh bản thân của mình;
Bằng không, dù anh có nói như thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ có cảm giác "Chồng mình đang phát tán bệnh"
Lâm bác sĩ đem chìa khóa đưa cho Chu Trạch, sau đó ba người cùng lên xe.
Chu Trạch ngồi ngay bô lăng, Lâm bác sĩ ngồi kế bên tài xế, Bạch Oanh Oanh ngoan ngoãn ngồi phía sau.
Xe khởi động, hướng xe chuyển ra ngoài,
Nhìn Chu Trạch rất thuần thục,
Từ Lạc bằng lái xe cũng không có,
Bản thân, là một người tài xế kỳ cựu.
Sau đó,
Chỉ nghe "Chi chi chi chi chi......"tiếng ma sát chói tai, thân xe bị chấn động.
Chu Trạch trầm mặc,
Hai nữ nhân trong xe cũng trầm mặc.
Cayenme thân xe đâm vào cột điện, ma sát một vòng.
Trong đêm, phảng phất lại một sự khó chịu của con quạ,
Cực kỳ trùng hợp bay qua,
Thỉnh thoảng lại phát tiếng kêu "Oa... Oa...oa".
Không khí, lại lần nữa cực kỳ lúng túng rồi lại an tĩnh.
Chu Trạch cởi bỏ dây an toàn, nói: "Đổi vị trí đi."
"Đi bệnh viện nhân dân?"
Lâm bác sĩ thay xong vị trí hỏi.
"Đúng, bệnh viện nhân dân." Ngồi ghế kế bên tay lái Chu Trạch đưa tay chạm cái cán, sau đó nhẹ nhàng chạm lấy cửa sổ xe.
Lâu quá không lái xe, với thêm việc thân thể bị thay đổi, so với xe của anh ta, cũng mới hơn nhiều.
Nhưng mặc kệ dù có nhiều lý do,
Vừa mới thật sự đã mất mặt.
Xe đi ra, rồi nhanh chóng chạy ra nhanh lên đường cao tốc.
Trong xe rất yên tĩnh, Lâm bác sĩ không nói lời nào, dù cho cô không biết lý do tại sao Chu Trạch muốn đến bệnh viện, nhưng cô cũng không hỏi lời nào.
Hai người bây giờ quan hệ vợ chồng,
Thật là đã thành tổ ong.
Bạch Oanh Oanh ngồi phía sau nhìn ra cửa ngắm cảnh, đã lâu cô không được ra ngoài, Bạch phu nhân trước kia mỗi ngày cùng nói chuyện với cô về thế giới bên ngoài, nhưng cô thật sự có rất ít cơ hội đi ra ngoài nhìn xem.
Thêm nữa, bây giờ cô không thích hợp nói chuyện.
Chu Trạch bỗng nhiên ngồi thẳng người, nói: "Chiếc xe, là do tôi đi ngược chiều?"
Tại vách tường xi – măng bên kai thấp, khung đường cao nên phản ngược hướng, có một chiếc xe bạch sắc ở nơi này, nhưng đầu xe, cùng hướng đầu xe Chu Trạch.
Ý này là đối phương đang đi ngược chiều.
Cũng liền vào lúc này,
Bên cạnh làn xe lái qua một chiếc xe buýt, ánh đèn phía xa rất là chói mắt.
Ngay sau đó, lập tức tiếng ma sát chói tai vang lên.
Chu Trạch vô thức nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy kín đầu mình, chiếc xe buýt bên cạnh, không có khả năng đụng vào chính mình, nhưng cú va chạm, là hình ảnh đáng sợ nhất trong ấn tượng của anh.
Lúc trước chính anh bị một chiếc xe tải hạng nặng đụng qua xe mình,
Ngay lúc này, hồi ức đó đã chạm đến nội tâm kinh khủng nhất của anh.
"Phanh!"
Tiếng va đập nặng nề truyền đến, Lâm bác sĩ lập tức dừng xe lại.
Làn xe bên cạnh, chiếc xe buýt đi ngược chiều chiếc xe bạch sắc va chạm vào nhau, xe con bị đẩy ra bên ngoài, sau đó lại bị đầu xe buýt đâm vào đẩy chiếc xe đâm vào lan can, thân xe bị hoàn toàn biến hình.
Đánh song chợt hiện, Lâm bác sĩ lập tức xuống xe, nhìn vào chồng mình ngồi kế bên tay run run,
trong mắt cô lộ ra chút thất vọng, nhưng vẫn lập tức mở ra cửa phía sau, sau đó cô lập tức đi qua lan can đối diện.
Cô là bác sĩ, nên có trách nhiệm, sự cố phát sinh, nếu như xung quanh có lực lượng chuyên nghiệp cứu hộ, người bị hại tánh mạng sẽ có khả năng bảo vệ cao hơn.
"Ông chủ?" Bạch Oanh Oanh ngồi đằng sau.
Chu Trạch buông hai tay xuống, có chút mờ mịt nhìn xung quanh, anh ta nhìn thấy hiện trường làn xe bên cạnh, Lâm bác sĩ đã đi qua.
"Cùng tôi xuống xe, cứu người."
Chu Trạch xuống xe, hai chân có chút nhũn ra.
Đây là ý thức bảo hộ, tinh thần bị thương tổn, thường ngay sau đó cơ thể sẽ sản sinh phản ứng để bảo hộ.
Hít thở thật sâu, Chu Trạch không chút do dự nào, đi qua lan can chuẩn bị cứu người.
Bạch Oanh Oanh cũng cùng đi qua.
Người tài xế trên mặt có máu, chắc là do xe tông đầu anh bị nện vào tay lái, từ trên xe buýt đem xuống ba người, hẳn là hành khách, tóm lại, trên chiếc xe buýt này rất trống.
"Ôi mẹ ôi, có bị bệnh không, chiếc kia đi ngược chiều, muốn chết cũng đừng hại người!" Người tài xế lấy tay bụm miệng vết thương rồi mắng.
Thật sự ai gặp tình huống không may này cũng đều rất tức giận.
"Đừng hô, cứu người!" Lâm bác sĩ quát lớn với người tài xế.
Trách nhiệm về sau sẽ làm rõ, hiện tại anh cần được cứu chữa.
"Này, Anh còn cảm nhận không? Có thể trả lời tôi không?" Lâm bác sĩ những người trong xe nói.
Nhưng không có sự đáp lại.
Người tài xế hùng hổ nhưng vẫn đi đến bệnh viện cấp cứu, con đường này vốn có chút vắng vẻ, trên đoạn này thường có rất ít xe đi qua, nên khi chợt có người lái xe đi qua, không quan sát, nên trực tiếp lái đi.
"Cửa xe mở ra!" Chu Trạch đề nghị.
"Không có thiết bị, thì làm sao?" Tâm tình Lâm bác sĩ có chút kích động, nhất là khi chồng mình không hiểu mà còn ra huy, càng thêm nóng nảy.
Trong xe có hai người, một phụ nữ cùng với một đứa trẻ, tình huống bây giờ thật không tốt, toàn thân đều là máu, hơn nữa không có chút đáp lại nào.
Cửa xe bị đụng hướng vào bên trong bị biến hình, gần như bị kẹt chỗ đó nên cần lực lượng chuyên môn dùng thiết bị cắt bỏ.
Chu Trạch tiến lên, đưa tay nắm cửa xe, Bach Oanh Oanh lúc này cũng đi qua, cương thi, sức lực đương nhiên cũng rất lớn, cùng Chu Trạch phát lực.
Chỉ nghe một tiếng "Răng rắc",
Cửa xe trực tiếp bị gỡ ra, nhận tiện lấy Bạch Oanh Oanh ngồi phía sau lưng đè hạ xe xuống.
Bác sĩ Lâm thấy sững sờ,
Chủ xe buýt cùng với những hành khách cùng sửng sốt.
Này là vận khí tốt, trong cũng rất nhẹ sao.
Chu Trạch xoay người khom lưng xuống, một tay đỡ lấy cổ một tay cầm lấy chân đối phương, cẩn thận từng li từng tí đem nguwoif phụ nữ kia ra ngoài, sau đó, tiếp tục cứu đưa trẻ ra.
Lâm bác sĩ kiểm tra cơ thể của người phụ nữ, sắc mặt ngưng trọng, đợi đến khi đứa trẻ được đưa ra, cô kiểm tra đưa bé rồi sắc mặt cũng trở nên ảm đạm xuống hẳn.
Chết rồi,
Đều chết rồi.
"Đã chết?" Chủ xe buýt có chút không dám tin, sắc mặt trở nên khó coi, ngược lại môi anh xuất huyết, "Đám khốn nạn kia, đêm hôm khuya khoắt lại đi ra ngoài hại người, đem đến tại nạn!"
"Gọi điện thoại báo cảnh sát 120." Lâm bác sĩ để điện thoại trong xe, nên câu nói này nói với chủ xe buýt.
Chủ xe buýt phẫn nộ, liền lấy điện thoại ra gọi ngay cho cảnh sát.
Chu Trạch đem thân thể của người phụ nữ và đứa trẻ lật qua nhiều lần, Lâm bác sĩ nhìn thấy, có chút khó hiểu.
"Tôi vừa đem bọn họ ra nên thuận tay kiểm tra, trên người họ vết thương bên ngoài rất nhiều, do tai nạn xe tạo thành.
Thế nhưng, họ có một điểm giống nhau, tại vị trí sau ót có vết lõm, không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là vết thương trí mệnh.
Tôi nghĩ có thể bị ngươi dùng cây chài bông vải đập vào."
"Ý gì?" Lâm bác sĩ lập tức kiểm tra ngay vết thương kia, nên hiểu được: "Bọn họ là đã chết trước khi tai nạn xe xảy ra!"
Đúng vậy, bằng không rất khó giải thích tại sao cả hai đều có vết thương tại vị trí tương đồng, không có khả năng nào tạo thành.
"Người đã chết, được an bài trong xe, lại đi ngược chiều." Chu Trạch nhìn Lâm bác sĩ, mặt mỉm cười, nói: "Sau đó ngụy trang thành tai nạn xe cộ, chuyện nằm ngoài ý muốn."
Ngay sau đó, Chu Trạch nghiêng mặt, nhìn về phía sau lưng ông chủ xe buýt đang gọi điện thoại, xung quanh trên xe buýt hành khách, cũng đều chậm rãi đứng vay xung quanh bốn phía.
Chủ xe buýt nhìn Chu Trạch, trên mặt cũng lộ một nụ cười đầy ẩn ý, nói điện thoại bên kia:
"Ông chủ, có một chút xui vãi hông, xe đụng phải vài thứ cái yêu dính vào chuyện bao đồng thằng quỷ không may."