PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Đại nhân?

Đây chắc chắn không phải là chức vụ dành cho Chu Trạch, Chu Trạch thấy trong cuốn sổ rõ ràng ghi chức vụ của anh là quỷ sai tạm thời.

Hơn nữa, đây không phải là biệt danh dành cho sự tôn trọng, vào thời cổ đại, khi dân thường gặp quan binh ngoài đường họ sẽ chào là "Lão bản". Nếu như một quỷ sai tạm thời được chào là Đại nhân, như vậy sẽ có đôi chút không hợp lý.

Cho nên,

Việc xưng hô này là do anh đang có trong tay cuốn sổ ghi chép.

Cuốn sổ này là ghi chép của một quỷ sai khác, Chu Trạch tạm thời đang cầm và "làm mới" nó nhưng bây giờ vẫn còn lại một số ghi chép của chủ nhân trước.

Nói tóm lại,

Chu Trạch đã nhặt được một thứ rất đáng giá và có được thứ giá trị này mà không tốn quá nhiều thời gian và công sức.

Tất nhiên, Chu Trạch lúc này không dư thời gian để mừng thầm hoặc xa xỉ đến mức về nhà mở rượu vang để ăn mừng. Nhưng hiện tại Chu Trạch thấy hơi mất mát, anh không thể dùng thứ này chơi xấu con khỉ kia một trận.

Con khỉ đã thấy sợ, Chu Trạch sẽ không dại dột đến mức ngồi xổm xuống, cổ vũ tinh thần đối thủ, làm cho nó lấy lại tự tin trong lòng rồi anh sẽ khiêu khích nó: "Đánh ta đi,

Đánh ta!

Nếu đây là một sự hiểu lầm tốt đẹp, thì hãy để cho hiểu lầm này được tiếp tục.

Chu Trạch im lặng và đi về phái con khỉ, một tay anh để ở đằng sau. Thực tế, Chu Trạch đang cố bắt chước tư thế lạ lùng của tiểu Louli, khiến cho con khỉ kia thêm hiểu lầm.

Đi đến gần con kia kia, nó vẫn không ngừng đập đầu xuống sàn. Xương sọ của nó hẳn đã từng bị gì đó nên bên trong trống trơn. Trên thực tế, ngoài "Cây gậy thần" của nó thì toàn bộ những phần cơ thể còn lại đều đã rất mục nát và tổn hại.

Chu Trạch vươn ngón tay ra, đặt móng tay và phần lông mày của đối phương.

"Ngươi hãy giao máu và linh hồn của ngươi cho ta."

Chu Trạch lạnh nhạt nói.

"Tuân lệnh đại nhân."

Con khỉ mặt sợ sệt phục tùng, tại chỗ lông mày của nó xuất hiện một con giun màu đen.

Chu Trạch dùng móng tay để giữa con giun kia rồi kéo ra, con giun một lúc một dài hơn.

Lúc đầu, Hứa Thanh Lãng đã đề nghị Chu Trạch hút máu của Oanh Oanh, việc này là làm chủ được cuộc sống của Oanh Oanh, khiến cô phục tùng Chu Trạch vô điều kiện. Bây giờ anh dùng phương thức này với con khỉ, anh sẽ kiểm soát được nó.

Tuy nhiên, máu của con khỉ này thực sự rất mạnh, việc này cho thấy con khỉ này đáng sợ đến mức nào.

Trong khu đô thị đông đúc, sao đột nhiên lại xuất hiện con khỉ này?

Lúc này, máu của con khỉ bỗng nhiên ngừng lại, Chu Trạch dùng sức nhưng máu cũng không chảy ra nữa.

Con khỉ ban đầu choáng váng nhưng mắt của nó liền trở nên đáng sợ!

Vị đại nhân quyền cao vọng trọng lấy đi máu của con khỉ là đặc quyền của anh ta, nhưng tại sao, khi lấy máu của con khỉ lại khó khăn như thế?

Bỗng nhiên, miệng con khỉ vở ra. Nó hét lên một tiếng rồi bắn thẳng móng vuốt về phía Chu Trạch.

Chu Trạch cảm thấy rằng anh như bị một chiếc xe tải lớn đâm phải. Anh đã bị trúng móng vuốt của con khỉ. Móng tay anh trực tiếp dùng một lực mạnh cắt đứt linh hồn của bên kia.

"Soạt….."

Chu Trạch bị đẩy về phía sau. Cửa kính phía sau của anh vỡ toang. Anh nằm trong những mảnh kính vỡ, cả người bị đâm. Máu từ trên người anh chảy ra, khóe miệng cũng có máu. Toàn thân Chu Trạch đau đớn vô cùng.

"Đáng chết, anh không phải là đại nhân,

Sao anh cả gan dám giả mạo đại nhân!"

Con khỉ bắt đầu nổi điên lên. Mặc dù chưa hút được hết máu của con khỉ, nhưng Chu Trạch đã kịp thời hút được một nữa số máu đó. Con khỉ sẽ không lập tức bị giết nhưng cũng đủ để hủy hại nó.

Chu Trạch cố gắng bò lên, toàn thân anh bị mảnh thủy tinh đâm vào, trông rất đáng thương.

Tuy nhiên, con khỉ bây giờ nổi điên như một con thú hoang, nó trực tiếp lao vào Chu Trạch!

"Phù phù!!!"

Một người và một con khỉ đập vào nhau, nhưng lần này con khỉ đã yếu hơn nhiều so với lần trước.

Chu Trạch và con khỉ tiếp tục lăn lộn với nhau trên sàn.

"Đây là số phận của tôi, cũng là nhân quả của tôi, ông trời đã cho phép rồi, thiếu nợ thì phải trả!

Anh chỉ là một quỷ sai tạm thời, vì sao muốn cản trở tôi? Anh tưởng mình là thập điện Diêm La sao?"

Chu Trạch không trả lời mà dùng móng tay của mình hung hăng đâm vào người con khỉ kia. Mùi của con khỉ liên tục bay ra, dù có mang theo mặt nạ phòng độc thì cũng không có tác dụng đối với cái mùi kinh tởm này.

Cuối cùng, sau một hồi vật lộn, con khỉ đã bị mất sức rồi ngã sang một bên. Chu Trạch lảo đảo đứng dậy. Cả mười ngón tay của anh đã bị xói mòn hơn một nửa.

Anh ấy rất yêu quá móng tay của mình. Ngay cả ở kiếp trước, sau mỗi lần phẫu thuật xong anh đều tỉa tót lại chiếc móng tay của mình, việc này càng chứng tỏ anh ấy chăm sóc móng tay đến mức nào.

Nhưng bây giờ nó không còn quan trọng trong mắt Chu Trạch nữa.Chu Trạch có chút sợ hãi, nếu như không phải anh cầm cuốn sổ để lừa dối con khỉ khi, nếu anh không tận dụng được cơ hội để chặt đứt linh hồn con khỉ kia thì người đang nằm trên mắt đất có thể là anh.

Đây không phải là ma quỷ.

Đây là một con yêu tinh.

Chu Trạch đã tự mắng thầm bản thân rất nhiều lần,

Tại sao anh lại yếu ớt đến vậy, đã sắp phải chết theo con yêu tinh kia.

Con người chính là một loại động vật bậc cao, con người thường bị cái gọi là lương tâm làm cho chùn bước và sau đó có thể sẽ cảm thấy hối hận,

Cảm thấy bản thân lúc đó sao yếu đuối đến như vậy.

Chu Trạch cảm thấy rằng, nếu sau này mình có gặp chuyện này thêm lần nữa thì sẽ gọi điện báo cảnh sát cho họ đến giải quyết, anh sẽ yên tâm rời đi để bảo toàn tính mạng cho mình.

Bạch phu nhân muốn được như ngày hôm nay đã phải tu luyện 200 năm. Tiểu Louli đôi khi làm việc cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chu Trạch lắc đầu, anh cố loại bỏ những suy nghĩ ấy rồi quay sang nhìn con khỉ.

Miệng con khỉ mở ra, mắt nó trở nên đục ngầu. Cơ thể của nó dần khô lại như một quả bóng bị xì hơi, nhưng nó vẫn chưa chết, con khỉ vẫn có thể nói:

"Tôi đã cố gắng tu luyện hàng trăm năm mong một ngày được đắc đạo, muốn trở thành người, quả thật không dễ."

Ai trước khi chết cũng nhớ về quá khứ. Thật không dễ dàng nhớ hết được những chuyện xảy ra trong cuộc đời của mỗi con người. Tâm lý của con khỉ này không khác với người bình thường la bao.

"Tu luyện nhiều năm như vậy, nhưng ngươi vẫn không thể kiểm soát được thứ bên dưới của mình." Chu Trạch phun ra một miệng đầy máu tươi.

"Một bên muốn thỏa mãn được nhu cầu về xác thịt, một bên thì lại muốn được tái sinh." Hơi thở của con khỉ dần dần yếu đi, nhưng nghe vẻ nó rất xấu hổ,

"Tôi một lần nữa tái sinh, một lần nữa lại tu hành gian khổ. Hồi trước tôi đã cứu những người bị nạn trên núi, tìm kiếm thảo mộc và chữa bệnh giúp người dân dưới chân núi, hơn nữa còn xua đuổi tà ma giúp nhân dân.

Tuy không có miếu thờ, nhưng tôi đóng vai trò như Thần núi ở đó. Ngay cả bây giờ cũng có nhiều tượng đá khắc hình của tôi trong thị trấn để thờ cúng."

Chu Trạch lau móng tay của mình vào quần áo rồi xót xa cho bộ móng tay đã gãy nát. Tất nhiên, Chu Trạch chỉ lấy làm khinh bỉ cho những thứ con khỉ vừa nói.

Một con khỉ thần?

Một thần núi bảo vệ nhân dân?

Lấy việc giúp người làm niềm vui?

Khi thấy chồng của người khác đi làm xa, ngươi lại đến bên giúp đỡ mong cô ấy bớt cô đơn mỗi tối?

Nghĩ lại cảnh nó hừng hực đứng dựa vào tường và làm trò đồi bại lúc nãy, khó có thể tin nó là một khỉ thần, một thần bảo hộ.

"Ngươi chớ tự nói rồi tự đề cao về bản thân mình." Chu Trạch chuẩn bị nâng tay lên để kết liễu hoàn toàn con khỉ đó.

"Đó là vào thời điểm đó, chồng của cô ấy đi đốn củi trong rừng không may bị ngã rồi thương nặng, lúc ấy tôi chỉ là một con khỉ nhỏ, ta đã đem trái cây và nước đến cho anh ta, rồi tôi đã chạy đi báo người đến cứu người đàn ông ấy.

Nhưng khi đã được giải cứu, anh ta buộc trói tôi lại bằng dây thừng và nói với những người bạn đi cùng:

Đại nạn không chết ắt có phúc, óc con khỉ này rất bổ nên tôi sẽ mang về cho vợ ăn thử".

Cuối cùng, con khỉ nói một cách bấn loạn thể hiện sự giận dữ của nó. Đồng thời, có cũng đang hấp hối, dần dần đi vào cái chết nên đã có những hành động như những con khỉ trong môi trường hoang dã.

"Mở đầu tôi ra, lấy tủy của tôi, cắt thịt tôi ra và chia cho mọi người…"

Con khỉ đã bị thu nhỏ về gần bằng kích thước của một con khỉ bình thường. Người nó bắt đầu run lên bần bật từng hồi, nghiến răng nghiến lợi. Nó hận người đàn ông kia đến tận xương tủy!

Tu hành nhiều năm, làm việc tốt giúp đời nhưng cuối cùng lại phải chịu một cái chết bi thảm. Cái chết đó không phải là do kẻ địch gây ra,

Mà cuối cùng lại chết vì kẻ lấy oán báo ơn.

"Cơ thể tôi không còn nguyên vẹn, trong lòng cảm thấy rất bức bối!

Anh ta chính là nguyên nhân gây ra sự việc ngày hôm nay!

Tôi chết, linh hồn tôi tái sinh vào con vật nhưng nỗi thù không thể nào nguôi, đành phải xuống núi để trả thù mới yên lòng nhắm mắt."

"Đây chính là lý do ngươi làm nhục vợ anh ta?" Chu Trạch hỏi.

"Khi anh là con người, anh ăn thịt một con vật không bị coi là sai trái,

Nhưng khi con vật đó báo thù, con người lại thấy không thể nào chấp nhận được?"

Chu Trạch do dự một lúc rồi gật gật đầu.

Anh không đồng ý nhưng cũng không phủ nhận điều đó.

Tất nhiên, ăn não khỉ là bất hợp pháp và sai trái. Tuy nhiên, xét về khuynh hướng tình cảm, Chu

Trạch cảm thấy việc con khỉ này xuống núi để trả thù và gần như giết chết một lúc hai mạng sống là không thể nào chấp nhận được.

Ví dụ, khi nhìn vào một nhà hàng có rất nhiều người đang ăn thịt lợn bạn sẽ cảm thấy chuyện đó vô cùng bình thường.

Nhưng khi nếu nhìn vào trong một nhà hàng có một nhóm lợn đang ăn thịt người, bạn sẽ cảm thấy thế nào?

Suy nghĩ này có hơi ích kỷ nhưng sự thật là như vậy. Vị trí của mỗi người khác nhau nên cách nhìn của họ cũng có sự khác nhau là điều rất tự nhiên.

Hơn nữa, Chu Trạch thấy đứa trẻ đang trong bụng sản phụ kia vô tội, nó không đáng chết.

"Ngươi rất đau khổ, bây giờ ta sẽ giúp ngươi giải thoát và gửi linh hồn của ngươi xuống dưới Địa ngục."

"Cảm….."Hầu tử chỉ kịp nói ra một chữ cuối cùng rồi chết lịm đi.

Móng tay của Chu Trạch một lần nữa lại đâm vào cơ thể của con khỉ.

Cơ thể nó bắt đầu run lên,

Hoàn toàn không còn một chút sức sống.

Tuy nhiên, sau một hồi chờ đợi, Chu Trạch vẫn không thấy linh hồn của con khỉ thoát ra.

Khả năng rất lớn là con khỉ đã mất đi linh hồn, vì việc trả thù chưa thành nên linh hồn của nó chưa thể xuống Địa ngục.

Khi đứng dậy, Chu Trạch phát hiện bốn phía có một luồng khói đen mờ ảo, làn khói này như một kết giới ngăn những người không liên quan biết đến, nếu không, Chu Trạch cùng con khỉ đánh nhau ầm ĩ nãy giờ sẽ kéo rất nhiều người hiếu kỳ đến xem

Chu Trạch nhặt xác con khỉ lên và bước dần xuống dưới cầu thang.

Đồng thời anh tự nhắc nhở bản thân anh chỉ là một con quỷ sai tạm thời, không nên làm những việc quá sức mình như hôm nay.

Mượn lúc trời đang tối đen như mực, Chu Trạch cầm theo một chiếc xẻng của người làm vườn ở bệnh viện, đem ra ngoài công viên và đào một cái lỗ, chôn con khỉ xuống đó.

Sau khi xử lý các vết thương một cách đơn giản, làm xong mọi việc, anh ngồi xuống gốc cây và có chút bất lực.

Màn hình điện thoại của anh đã vỡ hết, anh soạn một tin nhắn gửi đến bác sỹ Lâm:

"Người phụ nữ mang thai cùng con của cô ấy thế nào rồi?"

Năm phút trôi qua. Bác sỹ Lâm nhắn lại"

"Cả mẹ và con đều an toàn."

Chu Trạch dùng sức hút một điếu thuốc, anh rít một hơi, cả thấy phổi vô cùng đau nhức nên ho dữ dội.

Nhưng ngay sau đó, lại có tin nhắn đến của bác sỹ Lâm:

"Tuy nhiên, đứa trẻ mang hình hài vô cùng dị dạng, nó có ba cái chân.""

Chu Trạch mở ảnh mà bác sỹ Lâm đã gửi ra xem,

Đứa trẻ sinh non trông rất nhỏ, nó nằm đó thở đều đều,

Nhưng thân dưới lại có 3 cái chân,

Cái chân phụ kia,

Như là cái đuôi của con khỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc