PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Ông Trịnh mời Chu Trạch và Vương Kha đi ăn tối nhưng cả hai người họ đều từ chối. Dù Vương Kha có đồng ý đi ăn cùng ông Trịnh thì anh cùng sẽ không đi. Hai người họ là hai người cùng một đẳng cấp, còn Chu Trạch chỉ là một nhà đầu tư nhỏ, nếu bữa cơm này ông Trịnh mời vì chân tình thì Chu Trạch cũng sẽ không đi.

Lúc trở về, Chu Trạch không thấy vị quản gia trẻ tuổi đâu, anh biết sau khi mình đã vô tình nói ra chuyện lúc nãy với ông Trinh, ông ấy đã ra hiệu cho người quản gia đó rời đi, giờ cũng không thấy tăm hơi đâu.

Vẫn là vợ của Vương Kha lái xe đưa Chu Trạch và Vương Kha trở về. Cô ấy trong lúc lái xe có chút lơ đãng, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại.

Vương Kha đang lâng lâng trong sung sướng vì bệnh tình của cô Trịnh đang có chuyển biến tốt, áp lực của anh cũng phần nào được gỡ bỏ.

Chu Trạch không nỡ nói chuyện giữa vợ của anh ta với quản gia nhà họ Trịnh cho anh ta biết, bên cạnh đó còn có chuyện hồi chiều anh bắt chuyện với ông Trịnh về vấn đề của Trịnh Bình, anh vẫn chưa nói cho Vương Kha.

Vấn đề mấu chốt ở đây là Chu Trạch không biết xu hướng tình cảm của Vương Kha thế nào. Mặc dù hai người cùng nhau lớn lên trong trại trẻ mồ côi nhưng bây giờ mỗi người cũng mỗi khác, ai cũng đã có cuộc sống riêng của mình.

Nếu nói ra, chắc Vương Kha sẽ nói:

"Anh là người anh em của tôi, nhưng giờ anh lại đi nói xấu vợ tôi!"

Ghê tởm,

Không muốn làm càn,

Nhưng không thể nhẫn nhịn!

Anh nên làm thế nào đây?

Nhìn vợ Vương Kha đang lái xe- cô ấy lại chính là chị dâu của mình, Chu Trạch bĩu môi.

Thực sự,

Trái tim của vợ Vương Kha như một con dao hai lưỡi vậy.

Chuông điện thoại của Chu Trạch vang lên, đó là cuộc gọi của Lâm Di- em gái bác sỹ Lâm:

"Này."

"Này, Từ Lạc, chị gái tôi bắt đầu đi làm lại rồi". Lâm Di mở đầu câu chuyện.

"Ồ". Chu Trạch từ tốn trả lời.

"Gần đây chị tôi không khỏe lắm. Anh hãy đi thăm chị tôi một chút, đừng để cô ấy làm việc quá sức".

Cô em vợ lại nói.

"À…."

"Tôi có lòng tốt thông báo cho anh. Anh không cảm ơn tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng ngay cả một chút phấn khích cũng không có.

À à à cái đầu anh ý!

Tôi nói cho anh biết, vụ xe Maserati hôm nọ, anh vẫn chưa có lời giải thích thỏa đáng cho tôi đâu!"

Chu Trạch lắc đầu. Lâm Di có ý giúp anh, lý do rất đơn giản, khi nào cô ấy đi chơi bên ngoài, cô ấy cũng sẽ viện cớ đến tiệm sách để học rồi nhờ Chu Trạch nói giúp.

Bác sỹ Lâm bận rộn công việc, cô ấy không có nhiều thời gian. Chồng của cô ấy có thể là một tên thừa thãi, nhưng tên thừa thãi này lại giúp em cô ấy làm bài tập.

Lấy lý do như vậy cũng rất tốt.

Thậm chí ngay cả bố mẹ của Lâm Di cũng tin tưởng việc cô ấy đến hiệu sách để học và cho anh rể dạy kèm.

Đôi khi Chu Trạch không nhịn được sẽ muốn nói chuyện về nhà họ Lâm, sẽ chỉ tay vào bố mẹ vợ nói rằng: ngay cả sinh viên đã ra trường chưa chắc dạy kèm được học sinh cấp 3,

Nay lại giao học sinh cấp 3 cho sinh viên đang học đại học năm 3 dạy kèm sao?

Nhưng cô em vợ xem ra vẫn còn chút lương tâm, anh sẽ tạm không nói thẳng chuyện của cô ấy cho bố mẹ vợ biết.

Chuyện của chị cô ấy, cô ấy đã đặc biệt mật báo cho anh biết.

"Được rồi, tôi cảm ơn cô." Chu Trạch cảm ơn cho có lệ.

"Ồ, vâng. Tối nay tôi sẽ đến hiệu sách gặp anh."

Cúp điện thoại, Chu Trạch vươn vai, lại bất ngờ phát hiện mình vừa đi qua cổng của bệnh viện nhân dân Tây Môn,

Đây cũng là một sự trùng hợp,

Anh không có ý định vào đây.

Đương nhiên, Chu Trạch đã không nói với vợ của Vương Khê cho mình xuống ở đây, coi như mình không biết đến sự trùng hợp này.

Bác sỹ Lâm mới đi làm lại, rõ ràng cô ấy đã rất gắng gượng để đi làm. Nhưng giờ đây Chu Trạch mới có được cuốn sổ thần bí, anh lại còn đang chuẩn bị sẵn tâm thế để thực hiện nốt nhiệm vụ còn dang dở của mình nên anh cơ bản không có thời gian mà nghĩ đến việc khác.

Tuy nhiên, vợ của Vương Kha đã lái xe vào trong bệnh viện.

"Bố vợ tôi mới nhập viện, tiện đường nên ghé vào đây thăm ông ấy luôn, chỉ mất chút thời gian thôi, tôi sẽ về liền." Vương Kha áy náy nói với Chu Trạch.

"Tôi sẽ đi về trước"

Chu Trạch đẩy cửa xe ra rồi xuống xe.

Vương Kha cũng xuống theo, vợ của anh ấy lái xe vào gửi trong bãi đậu xe ngầm của bệnh viện

"Anh ra bắt taxi về à?" Vương Kha hỏi.

Chu Trạch gật gật đầu.

"Người anh em tốt, rất cảm ơn về hôm nay" Vương Kha đưa tay vỗ vỗ vai Chu Trạch "Tôi sẽ không đến làm phiền anh nữa, nhưng sau này có chuyện gì cần tôi giúp, anh hãy tìm tôi, đừng ngại gì cả."

"Anh khách sáo rồi." Chu Trạch nói.

Sau khi Vương Kha nói xong, anh ta cẩn thận nhìn Chu Trạch lần nữa rồi lập tức quay người đi về phía phòng bệnh của bố vợ.

Chu Trạch âm thầm một điếu thuốc, con người mà, ai cũng sẽ thay đổi chỉ là không biết lúc nào thôi.

Vương Kha lớn hơn Chu Trạch hai tuổi, cũng vào đời sớm hơn Chu Trạch. Trước kia anh có chơi thân với Vương ca, Nhị Đản ca, hiện tại, xem ra những người này làm anh cảm thấy có chút lạ lẫm.

Nếu một con người đã bước đến đường cùng, họ sẽ không ngần ngại gì mà hỏi cả ma quỷ.

Hazzzzz.

Chu Trạch nhả ra một làn khói, anh băn khoăn không biết mình có nên đi vào bệnh viện không.

Không nghe thấy cô em vợ mật báo, có thể không đến;

Xe đi ngang qua bệnh viện có thể giả vờ như không biết, không thấy;

Vợ anh đang ở trong này, ngay gần anh. Nếu không đi hỏi thăm vợ một chút cũng hơi vô lý.

Trước đây anh có một suy nghĩ, cô ấy không ngủ cùng anh,

Không phải suy nghĩ đó đã biến mất.

Không, sau suy nghĩ đó hình như xuất hiện một điều kỳ lạ.

"Anh cứng còn không nổi, suy nghĩ nhiều làm cái gì?"

Một giọng nói lạnh như băng của phụ nữ truyền đến từ phía sau Chu Trạch.

Chu Trạch hít một hơi thật sâu rồi quay lại, móng tay tay đang chuẩn bị để dài ra ngay lập tức.

"Lão bà à, không phải các bác sỹ đã nói tôi bình thường sao, chỉ là tôi chưa đủ chủ động trong chuyện giường chiếu, GET chưa động đến điểm G"

"Cô ấy mới không tình nguyện hầu hạ ngươi thì đúng hơn. Chuyện giường chiếu cũng không tự mình làm được. Anh có còn là đàn ông không thế?"

Người phụ nữ cùng một người đàn ông vừa bước ra khỏi khoa tiết niệu và cãi nhau chí chóe.

Chu Trạch có chút cay đắng,

Lúc này,

Con quạ từ đâu xuất hiện, nó vừa bay vừa kêu rất to,

"Quạ….quạ…quạ…""

Trên mặt đất đúng lúc có một chiếc lá bị gió thổi rồi đáp ngay vào chân của Chu Trạch,

Anh không muốn đi đến tòa nhà cấp cứu một chút nào,

Anh cảm thấy rằng, anh cần cho bác sỹ Lâm thêm thời gian để cô ấy suy nghĩ và chấp nhận mình.

Trong thời điểm này, anh không nên gặp cô ấy.

Phải,

Anh không nên bắt ép cô ấy, anh cần để cô ấy có thời gian suy nghĩ.

Chu Trạch gật gật đầu và chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, anh thấy một chiếc xe cứu thương được lái vào bệnh viện, sau đó có một số bác sỹ và y tá đưa bệnh nhân vào tòa nhà cấp cứu, trong số họ có một hình bóng quen thuộc.

Bác sỹ Lâm cũng đã nhìn thấy Chu Trạch, và trong một khoảnh khắc, Chu Trạch đã bước đến bên cô ấy rồi nhẹ nhàng nói:

"Tôi đến đây để thăm em.""

Bác sỹ Lâm đột nhiên ôm bụng dưới rồi ngồi xuống chỗ bậc thang.

"Sao vậy, em cảm thấy khó chịu ở đâu à?" Chu Trạch hỏi.

Bác sỹ Lâm lắc đầu: "Không có gì đâu, anh đừng lo cho tôi."

"Cơ thể của em cảm thấy thế nào?" Chu Trạch hỏi cẩn thận. Anh nhớ rằng Lâm Di nói cho anh Bác sỹ Lâm mấy ngày qua không khỏe lắm.

"Chuyện của phụ nữ." Bác sỹ Lâm cúi đầu xuống, nói.

Người phụ nữ lạnh lùng nhất giờ đây cũng đã có chút ngượng ngùng.

Đến kỳ kinh nguyệt?

Chu Trạch có một chút không nói nên lời. Có lẽ với cô bé ngốc nghếch Lâm Di, đây là điều đau đớn nhất.

"Bác sỹ Lâm, tình trạng của bệnh nhân này có chút nghiêm trọng. Đây là một phụ nữ mang thai."

Một bác sỹ nam đẩy cảng tới và nói vội vã. Anh ta rất khẩn trương, sau đó nhìn về phía Chu Trạch, biểu cảm của anh ta thay đổi và nói ngay"

"Anh cũng ở đây à?"

Lần trước, khi anh đến bệnh viện để thực hiện chiến dịch giải cứu rồi tiện thể nói sự thật với bác sỹ Lâm, bác sỹ nam này cũng có mặt ở đó.

"Đi vào phòng cấp cứu để tôi xem sao."

Bác sĩ Lâm đứng dậy và chuẩn bị kiểm tra tình trạng của bệnh nhân.

Chu Trạch cũng chỉ có thể cùng theo họ đi vào.

Sau khi đến khoa cấp cứu, có một cô gái trẻ đi theo người phụ nữ mang thai đã nói với bác sỹ nam chuyện gì đó khiến anh ta hoảng sợ đến kịch liệt.

"Anh có phải bác sỹ không? Nhanh lên, xem bệnh cho chị tôi đi. Anh tôi đã ngoài 30 tuổi, vất vả lắm họ mới có được đứa con này. Anh nhanh đi, anh không thấy chị tôi đau như thế nào sao?"

"Tôi…cô chờ tôi một chút….để tôi xem lại…"" Nam thực tập sinh bắt đầu lo lắng. Anh run đến mức cuốn sổ cầm trên tay cũng rơi xuống đất.

"Anh làm sao vậy, ở đây không có bác sỹ nào khác sao, không thể xem mạng người như cỏ rác như thế." Cô gái trẻ tiếp tục gào lên.

"Tôi sẽ xem cho chị ấy, cô đừng lớn tiếng." Bác sỹ Lâm đang đứng đằng sau bước lên, nhưng chưa bước được mấy bước cô đã khẽ cau mày.

"Sức khỏe của em có đôi chút nghiêm trọng." Chu Trạch nói, "Chế độ ăn của em không hợp lý, nó khiến sức khỏe của em ngày càng tồi tệ hơn."

Bác sỹ Lâm không nói gì, vẫn bước đi về phí bệnh nhân.

"Quên chuyện đó đi, để tôi khám cho bệnh nhân giúp em." Chu Trạch đưa tay vỗ vỗ vào lưng bác sỹ Lâm.

"Anh…." Bác sỹ Lâm cảm thấy điều này không thích hợp cho lắm.

"Em không tin vào tay nghề của tôi sao?" Chu Trạch mỉm cười.

Hồi trước anh đã không nhìn thấy vẻ đẹp của bác sỹ Lâm, là do anh mắt mù.

Chu Trạch đi đến bên bệnh nhân nữ kia, chuẩn bị kiểm tra.

Cô gái trẻ lập tức nói lớn: "Anh là ai, ai cho anh khám cho chị tôi?""

Chu Trạch lúc này không mặc áo blouse trắng.

"Bác sỹ, anh hãy đến đây xem đi." Nam bác sỹ tập sự như vớ được chiếc phao cứu sinh.

Chu Trạch liếc nhìn cô gái trẻ và nói: "Tôi mới tan làm, nếu cô không muốn thì tôi sẽ về nhà."

Cô gái trẻ lập tức im bặt rồi cười trừ, nói: "Thật xin lỗi, tôi sai rồi. Anh xem giúp tôi, chị gái tôi chưa đến thời gian sinh nhưng lại thế này đây."

Chu Trạch nhận gang tay từ nam bác sỹ tập sự, sau đó kiểm tra và hỏi:

"Cô ấy mang thai bao lâu rồi?"

" 28 tuần. "Cô gái trẻ trả lời chị gái mình.

Nam thực tập sinh đứng cạnh Chu Trạch như một người trợ thủ.

"Nước ối bị vỡ sớm, cổ tử cung mở hoàn toàn và nước ối bị ô nhiễm nghiêm trọng." Chu Trạch nói trong khi tháo găng tay ra.

"Đây... đây là... muốn..." Cô gái trẻ sợ hãi ngay lập tức.

"Sinh non." Chu Trạch nói xong rồi nói với bác sỹ thực tập:"Thông báo cho khoa sản chuẩn bị phẫu thuật."

"Vâng." Nam thực tập sinh lôi điện thoại ra và bấm gọi khoa sản.

Chu Trạch có chút bất lực. Nam thực tập sinh này rất chăm chỉ nhưng có chút chậm chạp. May cho anh là là thực tập dưới sự hướng dẫn của bác sỹ Lâm, nếu thực tập dưới sự hướng dẫn của Chu Trạch thì chắc anh chàng này sẽ bị mắng đến mức phải đổi nghề mất thôi.

"Sinh non?" Cô gái trẻ sợ hãi nắm lấy tay Chu Trạch: "Bác sỹ, cầu xin anh hãy cứu chị tôi và đứa con trong bụng chị ấy, để có được đứa con này, chị tôi đã rất khó khăn."

Chu Trạch đứng im, với tư cách một bác sỹ, chuyện này anh đã gặp không ít. Mỗi lần gặp chuyện này anh đều rơi nước mắt, rơi nhiều đến nỗi lúc làm bác sỹ anh sắp biến thành người khô luôn rồi.

"Cô về hãy hỏi anh của cô chuyện gì đã xảy ra. Rất khó khăn vợ chồng họ mới có con đúng không?

Nhưng sao anh ta lại để xảy ra chuyện như thế này?"

"Bác sĩ, chuyện gì đang xảy ra?" Cô gái trẻ không thể hiểu.

"Điều này được gây ra bởi sự tiếp xúc mạnh mẽ trong thời gian mang thai.

Chu Trạch nhìn người phụ nữ trên giường bệnh viện và hỏi:

"Chồng của cô không bằng loài cầm thú, sao cô không vì đứa trẻ trong bụng mà thuyết phục anh ấy?"

Mang thai đã sắp sinh nhưng điểm ấy vẫn không nhịn được?

Người phụ nữ mang thai nằm trên giường bệnh không nói, như thể cô ấy lo lắng và sợ hãi.

Nhưng cô gái trẻ lại hét lên"

"Điều này là không thể, anh ấy đang ở Bắc Kinh. Để có tiền mua sữa và mua đồ cho con, anh ấy đã đi làm thuê từ 6 tháng trước, từ khi đi anh ấy chưa về thăm nhà lần nào!"

"Đã yêu một con ngựa hoang, nhưng không có thảo nguyên để thả….."

Chuông điện thoại của nam thực tập sinh reo lên, anh lập tức nhận cuộc gọi và nhìn sang Chu Trạch:

"Các bác sĩ sản khoa nói rằng phòng phẫu thuật đã sẵn sàng."

Bình luận

Truyện đang đọc