PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Từ Đại Xuyên hét to và bắt đầu nổi điên. Sau khi con trai qua đời, ông ta đã phải chịu áp lực tâm lý rất lớn.

Ông ta cảm thấy mình đã sai,

Cảm thấy vô cùng ông lòng,

Ông ta cảm thấy sao cuộc sống của ông ta sao khó khăn đến như vậy.

Nếu đổi lại không phải là Chu Trạch đang đứng chỗ này mà là một người khác, chắc hẳn người đó sẽ tự nhiên có một chút lòng thương hại.

Nhưng thật đáng tiếc,

Đứng ở trước mặt ông ta là Chu Trạch.

Có thể mọi người ai cũng thương cảm với hoàn cảnh của ông ta,

Nhưng Chu Trạch thì không.

Con ông ta chết,

Ông ta khóc lóc thảm thương, trở lên điên loạn trước mặt Chu Trạch.

Ông ta cũng chính là đồng phạm trong vụ giết Chu Trạch.

Vì cái gì mà các người muốn tôi thương cảm cho các người,

Vì cái gì mà các người muốn tôi nghĩ cho các người,

Vậy còn tôi thì sao?

Ai sẽ thương cảm tôi?

Ai sẽ nghĩ cho tôi?

Chu Trạch bước đến bên Từ Đại Xuyên và đưa tay nâng cằm ông ta lên. Lúc này, trong lòng anh trào lên nỗi oán hận sâu sắc, đến nỗi anh muốn giết luôn người đàn ông trước mặt,

Đem ông ta xé nát,

Không chỉ xé nát cơ thể của ông ta,

Mà xe nát luôn linh hồn của ông ta!

Để ông ta phải chịu nỗi thống khổ và tra tấn thì có lữ cơn giận trong anh mới nguôi bớt được.

Cuộc sống này dường như có rất nhiều điều trùng hợp, một chiếc xe cảnh sát chợt từ xa đi tới.

Chu Trạch nhìn vào đèn xe cảnh sát nhấp nháy liên tục, anh không chút gì tỏ ra sợ hãi mà bây giờ tâm trạng của anh như giọt nước tràn ly.

Nếu sự việc cuối cùng chỉ là một vòng luẩn quẩn,

Chi bằng,

Hãy cùng nhau thú tội.

Thay vì để Chu Trạch phải một mình chịu nỗi đau khổ,

Tốt hơn hết là mọi người nên chịu đau khổ cùng nhau,

Làm tổn thương lẫn nhau!

Từ Đại Xuyên vẫn không ngừng la hét. Chiếc xe cảnh sát đã dừng lại, trên xe bước xuống hai người cảnh sát. Có lẽ họ đang đi tuần qua đây, cũng có thể họ tình cờ đi qua đây, thấy chuyện om sòm nên đã dừng lại.

Khi cảnh sát bước đến, Từ Đại Xuyên bỗng nhiên im bặt. Ông ta nhìn Chu Trạch với ánh mắt đầy oán hận, sau đó nhìn cảnh sát.

Ông ta chủ động đi đến bên hai người cảnh sát vừa xuống xe.

Chu Trạch đưa hai tay của mình về đằng sau, mười chiếc móng tay đã mọc dài ra, khí đen bao quanh những chiếc móng tay đó càng ngày càng dày đặc.

Nhắm mắt lại,

Sâu trong mắt Chu Trạch,

Tựa như có một dòng nước đen ngòm đang chảy rất mạnh.

Dần dần, Chu Trạch tìm thấy cảm giác của mình trên sân thượng ngày hôm đó. Cảm giác đó như anh bị cả thế giới bỏ rơi, không ai đoái hoài đến.

Một cảm giác cô độc, cảm giác bất đắc dĩ,

Sâu trong anh cảm giác này liên tục được xuất hiện và bồi đắp.

Tôi là quỷ sai,

Tôi đã chết qua một lần,

Tôi tu thân dưỡng tính,

Nhưng không thể nén cơn tức giận này.

Nếu như bão tố sắp đến với tôi,

Tôi sẽ không sợ sệt, không trốn tránh,

Mà sẽ chiến đấu và hóa mình với bão tố.

Trước kia, Chu Trạch là một người hay dè chừng nhiều thứ. Anh sợ kết cục của anh sẽ giống như khi ở Thành Đô.

Nhưng có lúc, thực sự rất khó để kiểm soát bản thân mình.

Đương nhiên, thứ khó có thể kiểm soát hơn là những chuyện bất ngờ xảy ra xung quanh anh. Nó sẽ chủ động cuốn lấy và nhấn chìm anh không thương tiếc,

Dần dần,

Nó sẽ đẩy anh xuống vực thẳm.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Một cảnh sát đi đến trước mặt Từ Đại Xuyên, và một cảnh sát trung niên khác nhìn sang Chu Trạch.

Theo kinh nghiệm của bản thân, người cảnh sát trung niên nhận thấy bầu không khí nguy hiểm phát ra từ Chu Trạch. Đây là giác quan thứ sáu mà ông có sau nhiều năm làm cảnh sát.

Người cảnh sát còn lại nhìn hơi gầy, có vẻ có chút yếu ớt. Nhưng nhìn mặt của hai cảnh sát vô cùng cương nghị.

Nói ra sự thật thì nghe có vẻ hoang đường, Chu Trạch không biết nên bắt đầu như thế nào.

Chẳng lẽ lại nói "tôi là một quỷ sai,

Bây giờ tôi muốn báo thù và làm sáng tỏ mọi chuyện?"

"Không có gì đâu, tôi đã uống một chút rượu. Đây là cháu của tôi, nó suốt ngày quậy phá, không nghe lời nên tôi đang dạy bảo nó."

Từ Đại Xuyên nói với con mắt đỏ rực.

Hai cảnh sát nhìn nhau. Nếu là hai người trong nhà cãi nhau thì họ cũng không nên quan tâm lắm.

Hai người cảnh sát lập tức quay trở lại xe và rời đi.

Nhưng nam cảnh sát trung niên vẫn quay đầu nhìn lại phía sau.

"Thôi ca, anh đang nhìn gì vậy?"

"Không có gì đâu."

Nam cảnh sát trung niên ngồi thẳng dậy và lắc đầu.

Ven đường,

Từ Đại Xuyên lại một lần nữa quay sang nhìn về phía Chu Trạch.

"Hầu... Phi!"

Ông ta nhổ xuống đất một bãi nước bọt.

Vừa nhốn nháo muốn đi báo cảnh sát, khi cảnh sát vừa đi đến ông ta lại lập tức im bặt.

Là một người cha vừa phải chịu nỗi đau mất con, ông ta không phải lo lắng bản thân sẽ bị liên lụy trong chuyện này, mà chỉ là trong chốc lát, tự nhiên ông ta cảm thấy mềm yếu.

"Tối nhất cháu nên đi tìm ai đó để giết ta, như thế thì sẽ không ai biết được chuyện cháu đã làm trước đây nữa!"

Từ Đại Xuyên gầm nhẹ một tiếng,

Con trai của ông ta đã chết, ông ta cũng không muốn làm to chuyện gửi tên "Từ Lạc" đến sở cảnh sát. Ông ta không muốn chính tay mình giết đi huệ duệ của gia đình.

Suy nghĩ của ông ta đơn giản,

Thực sự rất đơn giản.

Khi nghe nói cháu trai buồn phiền vì vợ có nhân tình bên ngoài,

Ông ta đã giúp người cháu trai xử lý tên đó!

Ông ta không muốn gia đình bị tuyệt hậu.

Thật vĩ đại?

Vâng,

Ông ta vô cùng vĩ đại.

Nhưng đối với Chu Trạch mà nói,

Anh thấy chuyện đó rất kinh tởm.

Từ Đại Xuyên cúi người xuống và nhặt tẩu thuốc của mình lên. Ông sẽ về nhà, suy nghĩ thật lâu và tức giận thật lâu. Nhưng lúc này, ông không đủ can đảm kéo Từ Lạc về chôn chung với con trai mình.

Tuy nhiên, tẩu thuốc thuốc đã bị Chu Trạch dẫm lên.

Từ Đại Xuyên ngẩng đầu, có chút sững sờ.

Chu Trạch chậm rãi cúi người rồi nhặt tẩu thuốc lên.

"Ah!!!"

Chu Trạch ném tẩu thuốc vào người của Từ Đại Xuyên.

Ông ta đau đớn kêu lên rồi dùng khuôn mặt khó hiểu nhìn Chu Trạch.

"Sao cháu…"

"Bịch!"

Đó là một cú đánh rất mạnh của Chu Trạch. Hồi trước chân của anh ta mới được phẫu thuật giờ vẫn chưa đứng vững, chỉ mới một cú đánh của Chu Trạch ông ta đã ngã nhào xuống đất.

Cảnh sát đã đi xa, tất nhiên họ sẽ không thể nào thấy được cảnh này.

"Tôi thấy ông vĩ đại!"

Bịch!

Một cú đấm giáng xuống,

"Tôi nói ông mềm lòng!"

Bịch!

Lại một cú đấm nữa,

"Tôi nói ông cảm thấy đau khổ."

Bịch!

"Tôi nói với ông rằng tôi cảm thấy rất đau khổ."

Bịch!

"Tôi đã nói với ông rằng thời gian này rất khó khăn!"

Bịch!

"Tôi cảm thấy ông rất đáng thương!"

Bịch!

...….

Chu Trạch đã bị đè nén trong thời gian dài. Anh đâm sầm vào Từ Đại Xuyên và đấm liên tiếp, ông ta không ngừng run rẩy.

Cuối cùng,

Chu Trạch vứt tẩu thuốc trên tay xuống,

Lảo đảo lùi lại vài bước,

Rồi dựa vào cây cột điện phía sau.

"Khụ khụ... Khụ khụ..."

Từ Đại Xuyên phát ra tiếng ho rất nặng nề,

Ông ta ngước lên,

Đưa mắt nhìn bầu trời đen ảm đạm.

Lửa giận trong lòng Chu Trạch đã được trút ra một chút,

Nhưng một chút đó chưa đủ để vơi bớt cơn giận của anh.

Đám người này,

Cha con hiếu thảo,

Anh em đồng lòng,

Bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, không ngừng suy nghĩ cho nhau và quan tâm nhau.

Nhưng càng như vậy càng làm cho Chu Trạch cảm thấy buồn nôn.

Chu Trạch xoay người bước đi, để lại Từ Đại Xuyên biến dạng mặt mũi nằm đó.

Anh đốt một điếu thuốc lá và hít một hơi.

Sau đó dùng tay dập lửa, rồi cho vào miệng nhai rồi từ từ nuốt nó.

Chu Trạch lấy điện thoại ra gọi xe, không có chiếc taxi nào gần đây.

Bất đắc dĩ,

Anh bấm số và gọi cho Hứa Thanh Lãng.

"Alo, lão Chu, cả ngày nay anh đi đâu vậy, hôm nay định không mở cửa kinh doanh à?"

"Hãy đến đón tôi."

Chu Trạch nói địa chỉ cho Hứa Thanh Lãng.

"Anh đợi đó chút nhé, tôi gọi cho lão đạo. Ông ấy vừa mới lấy xe ra ngoài mua kẹo cho Đường Thơ rồi. Tôi sẽ bảo ông ta rẽ qua đón anh luôn."

Cúp máy,

Chu Trạch phun ra một làn khói thuốc. Anh ngồi dựa lưng vào cột điện nhìn như người mất hồn.

Anh không giết Từ Đại Xuyên,

Trong vòng luẩn quẩn này,

Không có ai hoàn toàn vô tội cả.

Dường như mỗi người là một con rối, có kẻ âm thầm đứng đằng sau giật dây,

Đến cuối cùng,

Kẻ giật dây sẽ phá hủy tất cả mọi thứ, không để lại dấu vết gì.

Kẻ đứng sau lưng đó như chất xúc tác, thúc đẩy nhanh quá trình xảy ra những sự việc này.

Người đó,

Mới thực sự đáng sợ và nham hiểm, người đó mới chính là kẻ cầm đầu trong việc gây ra cái chết của

Chu Trạch.

Khoảng 20 phút sau, một chiếc xe Nissan đi đến và dừng lại bên cạnh Chu Trạch. Lão đạo bước từ trên xe xuống và nói:

"Ông chủ, tôi đến đón anh rồi đây."

Lão đạo ân cần đi đến và mở cửa xe cho Chu Trach.

Chu Trạch vào xe và ngồi xuống, ông ấy lấy một viên kẹo đường từ trong túi ra và đưa nó cho Chu Trạch:

"Ông chủ, anh ăn đi."

Chu Trạch đẩy chiếc kẹo ra, ra hiệu rằng mình không có tâm trạng.

Lão đạo mỉm cười rồi quay đi, ông cũng không quan tâm cho lắm.

Phải biết rằng, so với ông chủ trước của lão đạo thì Chu Trạch khó hòa hợp hơn nhiều.

Chu Trạch bình thường là một người ít nói và dễ chịu nhưng lại rất dễ nổi nóng. Khi anh ngồi ở sau quầy thì lão đạo sẽ không dám nói to, sợ anh sẽ nổi cáu.

"Tôi không ăn kẹo đâu, hút điếu thuốc đi."

Lão đạo đưa cho Chu Trạch một điếu thuốc rồi châm lửa cho anh, sau đó mới quay trở lại ngồi yên vị để lái xe.

Chiếc xe lăn bánh trở về hiệu sách.

Đến ngã tư phía trước mặt, lão đạo rẽ phải. Khi đi qua khu dân cư trước mặt, ông vô tình cho xe đi chậm lại, đồng thời nhìn xung quanh.

Nơi này chính là chỗ gia đình họ Lâm sinh sống.

Trước đó Chu Trạch đến đây để gặp Từ Đại Xuyên, sau đó hai người đi đến chỗ khác để nói chuyện, nhưng không đi cách chỗ gia đình họ Lâm sống quá xa.

"Ông nhìn gì thế?" Chu Trạch hỏi.

"Ông chủ, ông không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Chuyện gì?"

"Trước kia Đường tiểu thư có phải đã nói với anh về việc khi cô ấy bị truy đuổi và bị thương, cần một chỗ để ẩn náu. Cho ấy đã tìm ra hai chỗ thích hợp.

Một là hiệu sách của anh,

Hai là ở khu dân cư này.

Nhưng cô ấy nói rằng hình như ở đây có chút vấn đề nên cuối cùng đã chọn qua chỗ anh để ẩn náu."

Lão đạo nói một mạch,

Không để ý tới Chu Trạch ngồi đó,

Tay cầm điếu thuốc,

Khẽ rùng mình…

Bình luận

Truyện đang đọc