Cơ thể có chút mệt mỏi, trong lòng có chút choáng váng. Chu Trạch vứt điếu thuốc và vắt áo khoác của mình lên trên vai. Anh thuận theo hướng đèn đường để đi ra khỏi công viên.
Bóng lưng của anh trông rất dài dưới ánh đèn mờ ảo.
Ở lối ra của công viên có một ông già tóc bạc trắng đang đứng đó. Ông mặc âu phục rất chỉnh tề, tỉ mỉ, giống như cây xương rồng đứng vững đơn độc trên sa mạc khô cằn.
Chỉ cần liếc nhìn qua, Chu trạch cũng đủ thấy ông lão ăn mặc rất rất chỉnh tề, chỉnh tề đến mức khiến người đối diện cảm thấy biến thái.
Chu Trạch không nhìn ông lão và tiếp tục đi trên con đường của công viên để ra về.
Trong không khí lúc này ngập tràn mùi của dưa hấu, vừa ngọt ngào mà lại có cảm giác dinh dính.
Mùi vị này khiến Chu Trạch có đôi chút cảm thấy không thoải mái, bởi vì thịt dưa hấu màu đỏ, nó khiến Chu Trạch liên tưởng đến nhiều hình ảnh khó chịu.
"Anh đang có tâm sự gì phải không?"
Lão già chủ động đi theo Chu Trạch với tốc độ vừa phải, vừa đi vừa hỏi.
"Một chút." Chu Trạch trả lời.
Hai người họ tiếp tục tiến về phía trước, tạo thành một sự tương đồng đặc biệt.
"Có phải vì con khỉ không?
Hay vì đứa trẻ dị dạng đó?" Laoc già tiếp tục hỏi.
Chu Trạch không trả lời và vẫn tiến về phía trước.
Khi đi đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Chu Trạch dừng lại rồi chờ đèn xanh của người đi bộ rồi mới qua đường.
Ông lão kia cũng dừng lại theo Chu Trạch.
"Không có đúng hay sai trong chuyện này." Chu Trạch trả lời.
"Không có đúng hay sai." Lão già đứng một bên Chu Trạch lặp đi lặp lại rồi nói:" Nhưng bất kỳ thứ gì trong tự nhiên cũng có hai mặt của nó, có thể phân biệt rõ ràng đúng và sai.
Con khỉ đó là một con khỉ tốt, nó thậm chí còn được phong Thần và được người dân thờ cúng. So với con người, nó còn làm được nhiều chuyện tốt hơn
Điểm này anh cũng thừa nhận, phải không?"
"Cho nên, ý của ông là gì?" Chu Trạch đưa tay ra chặn gió rồi châm một điếu thuốc. "Tôi đã làm gì sai?"
"Qua nhiều lần miệt mài tu luyện, để đến cuối cùng, vì cứu người lấy oán trả ơn đó mà phải chết, đổi lại là ah thì anh nghĩ sao?" Lão già hỏi.
"Tôi sẽ rất tức giận." Chu Trạch trả lời dứt khoát, điều này không cần phải suy nghĩ gì cả.
"Sau khi tức giận thì sao?"
"Nếu có cơ hội, tôi sẽ giết gia đình anh ta." Chu Trạch ra một hơi thuốc lá.
"Tiên sinh, anh suy nghĩ rất có logic." Lão già bình luận, "Nhưng anh vẫn ngăn chặn con khỉ làm việc đó. Cho dù anh đã biết được chân tướng của sự việc nhưng anh vẫn thẳng tay kết liễu nó."
"Đúng thế."
"Anh có nghĩ mình đang làm đúng không?"
"Tôi đã nói, trong chuyện này không có đúng hay sai, dù thế nào đứa trẻ trong bụng cô ấy cũng vô tội." Chu Trạch lắc đầu.
"Theo suy nghĩ của anh, nếu con khỉ chỉ báo thù người chồng thì nó có đúng không?
Lúc đó anh sẽ không đi ngăn cản?"
Chu Trạch im lặng.
"Nhưng lý do khiến người chồng lấy não khỉ cho vợ ăn là anh ta mong chữa được bệnh vô sinh, mong anh ta và vợ có thể có một đứa con." Ông lão nhắc nhở:" Bởi vì đến cùng, nguyên nhân thực sự của vấn đề lại nằm ở đứa bé."
"Về luật nhân quả, ông có thể tính được sao?" Chu Trạch hỏi.
"Ta tính được, sao lại không thể chứ." Ông lão nói.
"Nếu theo tính toán của ông, bởi vì hàng trăm triệu năm trước thiên thạnh đã va trúng trái đất, làm tuyệt chủng loài khủng long, mới xuất hiện loài mới, xuất hiện con người và loài khỉ và nhiều sinh vật khác.
Cho nên, suy cho cùng, nguyên nhân sâu xa của vụ việc là do Thiên thạch kia.
"Anh là một kẻ ngụy biện, thưa anh!" Giọng điệu của ông lão dường như chưa bao giờ thay đổi, nó rất yên bình, như thể ông đang cùng bạn thảo luận vấn đề nào đó.
"Tôi là một con người." Chu Trạch chỉ vào đầu của anh ấy, "Tôi đặt mình vào vị trí của người đó, tôi cảm thấy mình phải dốc hết sức để nó không làm tổn thương con người."
"Anh không phải là người, anh là quỷ sai" Ông lão lần nữa lại nhắc nhở.
"Lần này, đến lượt ông ngụy biện."
"Haha". Lão già cười lớn.
Đèn cho đi bộ đã đổi thành màu xanh,
Chu Trạch bước đi, ông lão vẫn tiếp tục đuổi theo.
Một thanh niên với bộ quần áo rách tả tơi.
Một bên lại là ông lão mặc quần áo chỉnh tề.
Hai người cùng đi nhưng trên mặt đất chỉ có một cái bóng.
"Cuối cùng, đứa trẻ đó vẫn là vấn đề lớn." Ông già tiếp tục nói để phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
"Có vẻ như vào lúc này, anh có thể thở dài và nói: Thiên địa luân hồi, khó bỏ qua cho ai"
"Tôi chưa từng có suy nghĩ, nếu người lớn làm ra chuyện sai trái, trẻ con cũng phải chịu trách nhiệm."
"Cổ đại từng có chuyện trừng trị liên đới. Nó đã tồn tại rất lâu trong xã hội." Ông già nói.
"Nhưng bây giờ nó đã bị bãi bỏ. Việc đó cho thấy luật lệ đó không tồn tại thì tốt hơn.""
"Thưa anh, nếu anh thương hại đứa bé đó thì ai sẽ thương hại con khỉ?"
"Ông có thể đến Hoa quả sơn và hỏi tổ tiên của nó."
"Cho nên, xem xét đến cùng, lý thuyết về quyền được sống của con người không có gì ngoài bảo vệ quyền lợi của chính con người mà thôi."
"Trong tay tôi đang có một mẩu bánh mỳ, đây là bữa tối của tôi hôm nay." Chu Trạch dơ miếng bánh mỳ anh đang cầm trên tay lên.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, khi tôi chuẩn bị ăn miếng bánh mỳ này thì chợt nghĩ đến những người nghèo khổ không có lấy nổi một miếng ăn. Họ đói đến mức gầy trơ xương,
Cho nên tôi đã không đành lòng ăn miếng bánh này, mặc để bụng tôi đang đói cồn cào, thậm chí nguyện sẽ cùng họ chết đói."
"Thưa anh, tôi thấy sự phản bác của anh chưa đúng lắm" Ông già lắc đầu, "Anh có thể nghĩ rằng con khỉ đó là một con thú? Nhưng những việc nó làm lại rất giống con người."
"Tốt thôi, đây là một ví dụ khác."
Tôi có một chiếc xe hơi sang trọng, bên cạnh có rượu vang đỏ và trứng cá muối quý giá đặt ngay trước mặt tôi. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều người trên trái đất này đang đói. Tôi có thể ăn nhưng vẫn quyết định đói cùng họ và chết đói cùng họ.
Nếu ông ăn một thứ tốt như vậy, lái một cái xe tốt như vậy, sẽ có rất nhiều người chỉ vào mặt ông hỏi tại sao ông không lấy những thứ đó đi quyên góp, đem số tiền đó đi tặng cho người nghèo, hà cớ chi phải nhịn đói cùng họ rồi chết, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được việc gì."
Ông già dừng bước, hình như ông đang suy nghĩ gì đó.
Chu Trạch không dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước.
Cuối cùng, ông lão vội vàng chạy tới."
"Tôi vẫn rất tò mò, tại sao anh lại muốn ngăn chặn con khỉ đó?"
"Ông cho rằng, trong lúc đó tôi nên làm thế nào?"
"Anh hãy coi như không nhìn thấy" Lão già đáp, "Anh là quỷ sai,là người bảo vệ luật nhân quả.
Người trọng tài sở dĩ được tôn trọng vì anh ta nghiêm mình trong các trận đấu."
"Tôi không hiểu ý của ông?" Chu Trạch dừng bước và nhìn về hướng lão già, anh hận không thế ném cái áo khoác rách rưới của mình về phía ông ta.
"Ý của tôi rất đơn giản, anh ví dụ anh nói vừa nãy chỉ cho thấy đựa lựa chọn của nah được đưa ra ở thời điểm đó, và những gì tôi muốn biết chính là thái độ của người ngoài đối với anh."
"Tôi nghĩ ông không hiểu những gì tôi nói."
"Hiểu rồi, anh là một người tốt", ông già lặp lại "Người tốt".
Đứng trên phương diện suy nghĩ của một con người thì quan điểm này là đúng.
"Vì vậy ông cố tình đến đây giáo huấn tôi?" Chu Trạch nhìn ông già, những ngón tay anh bây giờ vẫn còn rất đau rát. "Tôi không thể lường trước được sau khi có được cuốn sổ, mọi rắc rối lại kéo đến sớm như vậy."
Hồi trước, tiểu Louli có nói rằng Chu Trạch như một bóng đèn sợi đốt trong đêm tối, còn bây giờ, anh cảm thấy mình như là viên đạn đang cháy trong đêm.
Ông lão lắc đầu nói: "Tôi không phải là rắc rối của anh, tôi chỉ là người hầu do chủ nhân để lại, và bây giờ bạn là người thừa kế cuốn sổ của chủ nhân cũ của tôi,
Cũng bởi vậy, giờ tôi đã được giải phong ấn. Sau khi thức tỉnh tôi đã thấy anh nên tiện thể quan sát anh một chút"
"Nhặt được thứ tốt?"
Miệng Chu trạch nở một nụ cười khó hiểu.
"Tôi muốn nói một câu nữa:
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo?
Thuận tiện nói ra một điều kinh khủng?
Có vẻ nói như vậy sẽ phù hợp hơn." Chu Trạch nói với ông già.
"Tôi nghe không hiểu." Ông già nói thẳng thừng.
"Ông hãy đọc thêm nhiều sách vào." Chu Trạch nhắc nhở.
"Được rồi." Lão già trình trọng gật đầu tiếp thu.
Phía trước, lại gặp đèn đỏ, hai người lại lần nữa dừng bước.
"Thưa anh, anh đã thừa hưởng cuốn sổ của chủ nhân cũ của tôi, dĩ nhân bây giờ anh đã trở thành chủ nhân mới của tôi." Ông lão nói đồng thời cúi người xuống chào Chu Trạch.
Chu Trạch đứng im một chỗ và nhìn ông già.
Hôm nay anh thu hoạch được quả là nhiều thứ.
Nhặt được một quyển sổ có giá trị, giết một con khỉ thành tinh, thậm chí xuất hiện một ông lão muốn nhận anh làm chủ nhân.
Chu Trạch không cảm thấy vui vẻ mà ngược lại anh cảm thấy mình gặp rắc rối. Một lão già bỗng nhiên xuất hiện, mục đích của ông ta là gì?
"Chủ nhân cũ của tôi có một vài lời muốn nói với người kế vị, tất nhiên những lời này vừa dành cho anh, cũng vừa dành cho người hầu già này."
"Nói."
"Nếu người kế nhiệm của ông ấy là một người tốt thì...."
"Phốc!..."
Âm thanh sắc bén của lưỡi dao khi đâm vào cơ thể phát ra.
Chu Trạch cúi đầu và có chút ngạc nhiên.
Anh thấy tay của ông già đâm thẳng của ngực mình,
Thật đơn giản,
Thật đột ngột,
Anh mảy may còn không có sự chuẩn bị tinh thần nào dù là nhỏ nhất.
Dần dần, cả người của Chu Trạch bị nhấc bổng lên cao khỏi mặt đất.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Chu Trạch có thể thấy rõ máu của mình chảy xuống rất nhiều dọc theo cánh tay của lão già đó, nhuộm đỏ cả nửa bộ âu phục ông ta đang mặc.
"Chủ nhân của tôi nói rằng, nếu người kế vị của ông là một người tốt thì hãy giết kẻ đó và chờ người tiếp theo."
Ông giã vẫn nói những lời này rất bình tĩnh.
Ông ta không giống giống người,
Mà giống đang giải quyết mấy thứ rác rưởi,
Giống người đầu biết kén chọn, nếu thấy đồ nào không hợp ý thì hắn sẽ lựa ra và vứt đi không thương tiếc.
Và tình hình của Chu Trạch lúc nãy cũng tương tự như vậy.
Máu tươi vẫn không ngừng chảy. Mười ngón tay Chu Trạch đã mọc dài ra, nhưng không để Chu Trạch kịp ta tay, ông ta đã ra tay trước và tác động một lực mạnh vào bàn tay của anh.
Trong lúc nhất thời,
Chu Trạch cảm thấy toàn thân đau ê ẩm không thể nào nhúc nhích, không thể nào phản công lại.
"Rất xin lỗi, thưa anh. Một phút trước, anh có thể cảm thấy rằng hôm nay anh có được một thu hoạch lớn, anh đã có được những gì anh thực sự muốn.
Tôi không biết qua quyển sổ kia anh hiểu được những gì thông qua cột chức danh ở trong đó,
Anh cảm thấy rằng dưới đốm trắng là chức vị kèm theo theo tên của chủ sở hữu chức vụ đó,
Sự thật, cũng đúng là như thế.
Nhưng không chỉ có vậy,
Dưới đốm trắng đó còn có tám vị thừa kế trước anh cùng chức vụ của họ."
Ông lão vẫn bình tĩnh nói.
"Họ….Ông….Bọn họ….Có phải người tốt?"
Chu Trạch mở miệng và cố gắng giữ làm sao để máu không trào ra khỏi miệng. Anh cảm giác như mình là một con cá ướp muối đang bị treo lên trên cây.
Chầm chầm, một lúc sau ông lão đáp.
"Không, thưa anh. Anh chính là người thứ chín, chỉ có anh là người tốt."
"Nhưng….. vì sao họ…. cũng chết?"
"Bởi vì khi tôi hỏi họ có phải là người tốt không, tất cả họ đều nghĩ rằng trả lời "có" sẽ thuận lợi hơn "
Ông lão nghiêng đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Sau đó,
Tất cả bọn họ đều chết."