Chu Trạch ra ngoài hút một điếu thuốc. Đường Thơ đứng bên cạnh anh và nhai viên kẹo đường.
Trong phòng, xác chết rũ xuống sàn, trên mặt vẫn còn nguyên sự kinh hoàng. Nhìn xác anh ta mọi người có thể lầm tưởng là anh ta mới bị giết và giấu xác.
Họ đều đã chết,
Không một ai liên quan đến chuyện của Chu Trạch còn sống sót.
Từ Lạc chết rồi,
Người giết Từ Lạc cũng đã chết,
Tài xế gây tai nạn chết,
Người em họ của Từ Lạc chết,
Tất cả họ đều đã đi trên một đường thẳng. Chấm hết!
Ngay cả Chu Trạch, thật sự anh cũng đã chết.
Như Đường Thơ đã nói, không phải cứ trốn tránh phiền phức thì phiền phức sẽ không tìm tới.
Một cái túi đã được mở ra, dù thích hay không thích thì bạn vẫn phải ở trong cái túi này. Muốn thoát cũng không thoát nổi.
"Tất cả họ đã chết rồi. Manh mối theo đó đã bị mất đi."
Đường Thơ nhìn Chu Trạch và mỉm cười. Cô có vẻ rất thích xem thái độ của Chu Trạch.
Một nhóm chó sói cả ngày nằm đó, ủ rũ, mệt mỏi. Tự nhiên trong đàn sói đó lại đi lạc từ đâu đến một con Husky tinh nghịch và khác biệt,
Điều khó dễ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tại sao tất cả chúng tôi đều mưu tính và nặng nề,
Chỉ có mỗi anh là hồn nhiên, ngây thơ?
Việc bất bình đẳng không chỉ trong việc phân hóa giai cấp mà còn cả ở trong việc này.
"Hiện tại, đó là sự thật."
Chu Trạch đưa tay vuốt lông mày của mình.
"Tôi còn lo lắng một điều, đó là sau cùng cảnh sát sẽ điều tra tôi."
Chu mưu chính là Từ Lạc,
Người lái xe tải và người em họ của anh ta cũng đã chết.
Chu Trạch không muốn đi báo thù và cũng không muốn mọi người biết thân phận thật của anh vì điều đó sẽ làm hủy hoại cuộc sống êm đềm mà anh hiện có.
Xã hội hiện đại và cổ đại thực sự có nhiều điểm quá khác biệt. Thời cổ đại đã có chế độ hộ tịch, nhưng muốn che giấu thân phận mình vẫn rất dễ dàng, không có nhiều khó khăn như xã hội hiện đại.
Trong xã hội hiện nay, thẻ căn cước rất quan trọng. Tất nhiên, anh vẫn có thể che giấu thân phận của mình nhưng việc đó thực sự rất khổ sở, suốt ngày phải trốn đông trốn tây.
Những người đó không bị giết bởi Chu Trạch, nhưng Chu Trạch đương nhiên sẽ bị dính líu trong chuyện này,
Báo thù cho bản thân đã không làm được,
Giờ còn phải cõng thêm một gánh nặng trên lưng,
Thật đáng ghét!
Chu Trạch lấy điện thoại ra, bấm gọi cho đồn cảnh sát.
"Tôi muốn báo cảnh sát."
Đường Thơ không cùng Chu Trạch đi đến đồn cảnh sát mà cô quay trở về hiệu sách. Mặc áo mưa và đi cùng Chu Trạch đến hiện trường xảy ra vụ án là việc làm trong khả năng của Đường Thơ, nhưng đến đồn cảnh sát cùng Chu Trạch và bị lấy lời khai là điều cô không muốn và cũng không thể làm được.
Về phần Chu Trạch, anh không có lựa chọn nào khác và bắt buộc anh phải làm việc này. Dù sao anh đã gọi điện hỏi thăm cảnh sát nơi người đàn ông kia ở. Nếu hiện tại không đến đồn cảnh sát khai báo, cái xác kia vỡ lở ra thì người bị tình nghi lớn nhất chỉ có anh.
Mà nếu anh đem thi thể bí mật đi xử lý, Chu Trạch không muốn làm việc đó. Khi không biết rõ ràng ai là người đứng sau giật dây, anh sẽ không tự nhiên giúp sức cho người đó.
Có thể nếu không cẩn thận, anh sẽ tự đào một cái hố và tự chôn mình.
....
Khi đến đồn cảnh sát, họ tra hỏi Chu Trạch rất nhiều lần bởi rất nhiều cảnh sát khác nhau. Có thể rõ ràng nhận thấy, họ coi anh như là hung thủ giết người.
Đừng nghĩ rằng kẻ giết người sẽ không chủ động gọi điện báo cảnh sát,
Trên thực tế,
Căn cứ vào số liệu mà cảnh sát thống kê được, hơn 80% kẻ giết người sẽ quay lại hiện trường giả bộ mình như nhân chứng của vụ việc và gọi điện báo cảnh sát.
Hầu hết những tên tội phạm suy nghĩ làm như vậy sẽ đánh lạc hướng của cảnh sát. Một số nhỏ thì quay lại hiện trường để thưởng thức "nghệ thuật" mà mình vừa tạo ra- đó là những kẻ biến thái.
Nếu như nạn nhân không bị phát hiện, đối với hung thủ mà nói hắn ta là một kẻ che giấu rất giỏi.
Tên hung thủ như nàng Mona Lisa đầy bí ẩn, âm thầm thao túng mọi chuyện. Vì vậy, Chu Trạch cần gọi điện báo cảnh sát để đánh động hắn ta.
Cuối cùng, một người cảnh sát già có mái tóc hoa râm gấp cuốn sổ ghi chép trước mặt Chu Trạch lại, nói:
"Anh Chu, anh có thể về rồi. Nhưng xin anh trong tháng này đừng rời khỏi Thông Thành, chúng tôi sẽ mời anh lên lấy thêm lời khai bất cứ lúc nào."
"Được rồi."
Chu Trạch đứng dậy, rời khỏi phòng thẩm vấn và đi ra cửa.
Quay đầu lại đằng sau, anh thấy một đoàn xe cảnh sát đang đứng đó, không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên thấy rất áp lực.
Có lẽ, không bao lâu sau vụ tai nạn xe hơi cũng sẽ nổi lên, anh đang dần phải đối mặt với sóng gió.
Người khổ sở thực sự là anh,
Kẻ chủ mưu lại là người anh đang mượn xác.
Chu Trạch chuẩn bị trở lại hiệu sách, anh đã thấm mệt và rất muốn nghỉ ngơi. Nhưng điện thoại lúc này lại reo lên.
"Này Từ Lạc, người chú hôm trước lại tới. Ông ấy đang ngồi ở đầu hành lang chờ anh. Tôi có bảo ông ấy vào nhà ngồi chờ nhưng ông ấy không chịu, nói rằng muốn ngồi đó chờ anh về."
Chú?
"Cô hãy nói với ông ta rằng tôi sẽ không quay lại, bảo ông ta đi về đi, đừng chờ nữa." Chu Trạch không muốn vào thời điểm này lại gặp thêm những người không liên quan.
"Ngươi mau ra đây!"
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng nói rất to.
Chu Trạch khẽ cau mày và hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chú của anh đang đập cửa rầm rầm, ông ấy nói, nếu hôm nay anh không quay lại, ông ấy sẽ đưa anh vào tù."
Nghe xong,
Chu Trạch ngẩng đầu lên, cắn môi nói: "Được rồi, nói với ông ta tôi về ngay đây."
...
Không ai muốn sống một cuộc sống bần hàn, không ai muốn mình bị khuyết tật. Nhưng cuộc sống là như vậy, không phải lúc nào cũng diễn ra theo mong muốn của mình.
Khi bạn được vài tháng tuổi, bạn có thể đi khắp mọi nơi phun nước miếng tùm lum, bạn có thể tè ướt giường tùy ý, người lớn tuổi và người thân của bạn cũng chẳng trách mắng gì cả, họ sẽ mỉm cười rồi ôm lấy bạn vào lòng.
Nhưng khi bạn bắt đầu lớn hơn, khi làm những chuyện giống như lúc bạn vài tháng tuổi thì bạn sẽ bị đánh đòn.
Thật khó để tưởng tượng khi một người bốn mươi tuổi lại làm những hành động của người mới đôi mươi,
Người xung quanh sẽ cảm thấy rất khó hiểu,
Có khi là thực sự khó chịu.
Cũng bởi vậy, khi Chu Trạch xuất hiện trước mặt Từ Đại Xuyên,
Mặt ông ta rất khó coi,
Chu Trạch cũng liền làm một cái mặt u ám.
Mọi người đều không vui,
Không có ai thích thú hay sung sướng cả,
Nhưng sau cùng họ vẫn phải gặp mặt.
Từ Đại Xuyên không có gây sự gì cả. Khi Chu Trạch đến, anh thấy ông ta đang ngồi xổm hút thuốc ở thềm cửa. Lúc thấy Chu Trạch đi tới, ông ta đứng thẳng dậy và vỗ vỗ Chu Trạch,
"Theo ta ra ngoài một chút."
Lần này đến, Từ Đại Xuyên không mang theo đồ từ dưới quê lên mà chỉ đến tay không.
Chu Trạch cùng Từ Đại Xuyên đi ra ngoài, ông ta cũng không vào trong nhà hỏi thăm bác sỹ Lâm.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài,
Trời tối đen như mực,
Hôm nay người qua lại tương đối thưa thớt, không đông đúc như mọi ngày.
Từ Đại Xuyên đi được một đoạn đã ngồi sụp xuống, ông ấy móc từ trong túi ra một điếu thuốc và chậm rãi hút.
Chu Trạch đứng lên cạnh ông ta.
"Thuyền nhỏ chết rồi." Từ Đại Xuyên nói.
Thuyền nhỏ chính là biệt danh của người em họ Từ Lạc.
"Vâng, lúc đó cháu không ở Thông Thành." Chu Trạch nói.
"Không sao."
Từ Đại Xuyên gõ gõ vào điếu thuốc cho tàn thuốc rơi xuống và ngẩng đầu lên. Khuôn mặt ông hằn lên sự khắc khoải của những sóng gió cuộc đời ông đã trải qua. Đây là một người trung thực và chăm chỉ. Khi Từ Lạc còn là sinh viên, số tiền sinh hoạt và học phí là do người đàn ông này chu cấp.
"Hôm đưa tang Thuyền nhỏ cháu đã không đến, như thế không tốt."
Đôi mắt của Từ Đại Xuyên ướt đẫm, ông ngồi xổm ở đó, dụi nước mắt bằng đôi tay nứt nẻ.
"Cháu đã nói rồi, lúc đó cháu không ở Thông Thành."
Ông ấy bỗng nhiên đứng dậy, tay nắm chặt cổ áo của Chu Trạch và đẩy anh về phía cây cột.
"A Nhạc, hãy nói thật với chú. Có phải Thuyền nhỏ chết là do cháu làm không?"
Đôi mắt của Chu Trạch khẽ lay động. Chắc hẳn ông ấy biết rất nhiều thông tin.
Trước đó, Chu Trạch đối với Từ Đại Xuyên có chút cảm tình;
Đúng và sai không quan trọng, không có gì liên quan đến Chu Trạch. Mà hơn nữa, Từ Đại Xuyên là người quan tâm anh đầu tiên kể từ khi anh tái sinh.
Ông ấy có thể chịu đựng được những ánh mắt đầy ghẻ lạnh của gia đình họ Lâm,
Ngay cả đối với người cháu dâu là bác sỹ Lâm, ông cũng miễn cưỡng mỉm cười làm hài lòng cô ấy,
Còn nói nếu như Từ Lạc không chịu đựng được khi sống trong gia đình đó thì hãy quay về sống cùng ông ấy.
Trong lòng của Chu Trạch, ông ấy vốn là một người lương thiện, vô cùng hiền lành và chất phác.
Mà bây giờ, hình như ông ấy không phải như anh vẫn nghĩ.
"Không phải cháu."
Chu Trạch đưa tay ra và nắm lấy tay của Từ Đại Xuyên đang ở trên cổ mình.
"Ta biết Thuyền nhỏ đã cùng cháu làm chuyện sai trái. Nó cũng nhiều lần đến chỗ cháu để vòi tiền.
Nó còn trẻ người non dạ, chưa biết phân biệt sự tình đúng sai. Con của chú đã gây ra nhiều chuyện sai lầm.
Nhưng rốt cuộc nó vẫn là em trai của cháu!"
Đôi mắt Từ Đại Xuyên dần trở nên đỏ ngầu. Ông ấy hình như sắp nổi điên.
"Cháu không biết chú đang nói gì.
Chu Trạch đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét người đàn ông trước mặt anh,
Một người mà anh đã từng rất yêu mến.
"Cháu không biết ta đang nói cái gì?"
Từ Đại Xuyên đưa mặt mình ra dí sát vào trước mặt Chu Trạch rồi nói nhấn mạnh từng chữ:
"Người lái xe đã chết, hắn ở thôn bên cạnh thôn của ta. Cháu nghĩ Thuyền nhỏ có thể làm gì để bịt miệng hắn ta chứ,
Nó chỉ mới là đưa trẻ vắt mũi chưa sạch thì dám làm gì?
Người lái xe kia là do ta tự tìm, ta tự đưa tiền thuê hắn ta.
Ta muốn cháu có một cuộc sống tốt hơn, thấy cháu đau khổ vì vợ cháu có người đàn ông khác nên ta đã giúp cháu xử lý!
Chú muốn cả gia đình chúng ta ai cũng có được cuộc sống thoải mái, không bị bắt nạt, không bị người khác coi thường,
Nhưng,
A Nhạc à,
Cháu cũng không nên giết Thuyền nhỏ để diệt khẩu chứ.
Bố cháu mất sớm, chú đã cố gắng nuôi cháu ăn học, một lòng thương cháu như con ruột!
Cháu hãy nói một câu thật lòng với chú,
Có phải cháu đã thuê người như lần trước để người ta đâm chết Thuyền nhỏ không,
Có phải cháu muốn giết người diệt khẩu không?"
Chu Trạch hít một hơi thật sâu,
Ông ấy đã hỏi nhầm người,
Trên thực tế,
Mỗi câu ông ta hỏi như mỗi lần thêm dầu vào lửa.
Ông ta phải biết rằng, trước mặt ông ta bây giờ,
Không phải người cháu trai Từ Lạc của ông,
Mà chính là nạn nhân trong vụ việc mà ông cũng nhúng tay vào.
"Bịch!"
Chu Trạch giơ chân lên đạp văng Từ Đại Xuyên ra. Ông ta nằm sõng soài trên mặt đất.
Lúc này Chu Trạch dường như không chịu đựng được nữa,
Anh cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận vì sao khi mới nhập hồn vào thân xác của Từ Lạc anh đã không ra đầu thú. Nếu anh ra đầu thú, mọi chuyện chắc hẳn sẽ không đi đến nước này.
Em họ Từ Lạc,
Từ Đại Xuyên,
Người tài xế,
Tất cả họ sẽ bị trừng trị bởi pháp luật. Ngay cả khi có liên quan đến người mà anh đang mượn xác thì chuyện đó cũng không quan trọng.
Lấy kiếp sau đi trả thù cho kiếp trước, tựa như cũng là một việc thành công mà bản thân đạt được.
Ít ra,
Việc đó tốt hơn nhiều với tình trạng khó xử hiện tại.
Chỉ là bây giờ,
Người lái xe cùng người em họ đã chết, cả cái tên Từ Lạc cũng đã chết rồi. Họ đã được giải thoát, việc báo thù của Chu Trạch cũng không bàn đến nữa.
Anh mạnh mẽ, anh có sức mạnh nhưng sức mạnh của anh chưa được sử dụng đúng cách.
Từ Đại Xuyên bị Chu Trạch đạp lăn xuống đất, lập tức đứng dậy và hét vào mặt Chu Trạch:
"A nhạc, ngươi đã trở mặt thật rồi,
Ta sẽ đi báo với cảnh sát,
Ngươi là hung thủ giết người,
Là hung thủ giết người!
Ta muốn ngươi bị chôn cùng Thuyền nhỏ nhà ta!!!"
Chu Trạch nhìn Từ Đại Xuyên,
Nhìn ông già với khuôn mặt chết phác dãi dầu sương gió cuộc đời,
Tay trái anh phía sau thả lỏng,
Móng tay màu đen chậm rãi mọc lên,
Khóe miệng Chu Trạch nhếch lên,
Chầm chậm nói với giọng nói đến từ Địa ngục:
"Chôn cùng?"