PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Cô cảnh sát, cô có thể cho tôi hỏi, vợ của tôi tên là gì không?

Suy nghĩ này chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong lòng, Chu Trạch cũng không ngốc đến mức đi hỏi những câu như thế này, nhưng mà thức sự anh ấy không biết "vợ" của mình tên gì, trong thời đại này cũng ít người dùng tên thật của mình chơi QQ và Wechat.

Trong lúc đó, người đàn ông béo liếc nhìn Chu Trạch một cái: Người anh em, anh không tử tế rồi, đã nói sẽ sát cánh cùng nhau mà?

Chu Trạch nhìn qua bất lực và nói: Tôi cũng rất ngạc nhiên ạ.

Người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng và thì thầm với anh: "Bánh bao tôi làm rất ngon."

"Đi thôi"

"vợ" nói lạnh lùng, rồi anh ta cũng cất bước đi ra ngoài.

Chu Trạch cũng chỉ có thể làm theo.

Cô ấy lái chiếc xe Cayenne và cô trực tiếp lên xe.

Chu Trạch mở cửa và ngồi vào ghế phụ kế bên.

Thành thật mà nói,

Có một số bối rối.

Đúng là thật không may mắn, giá như mối quan hệ của Từ Lạc và vợ anh ta tốt một chút thì bây giờ tôi đã không rơi vào tình trạng bối rối như bây giờ, mình có thể giả vờ để cho cô ấy quan tâm mình một chút, như tôi bị đau đầu, hay đã đánh rơi đồ gì đó chẳng hạn;

Nhưng cô ấy có vẻ là một người vợ khá lạnh lùng giống như tôi hoàn toàn lạ lẫm với ngoại hình của chính mình. Ngay cả khi cô ấy đưa tôi ra khỏi đồn cảnh sát cũng chỉ như đó là một chuyện thường ngày vậy.

Con chó của tôi đã bị đi lạc và được nhân viên an ninh tìm thấy,

Tôi sẽ đi bảo lãnh nó về.

Chính là loại cảm giác này.

Cô ấy khởi động xe, trông cô thật sự còn rất trẻ,chắc có lẽ bằng tuổi Từ Lạc và hơn Chu Trạch một vài tuổi.

Khi chiếc xe đang đi lên dốc, cô ấy bắt đầu mở miệng phá vỡ sự im lặng:

"Không sao chứ?"

"A, tôi không sao." Chu Trạch đáp.

Sau đó,

Không khí lại rơi vào im lặng.

Cô gái cảm thấy chồng mình quá yên tĩnh, nhưng cô không muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao.

Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên, cô bấm điện thoại và giọng nói cất lên từ phía bên kia đầu dây:

"Bác sĩ Lâm, có một vụ tai nạn xe buýt ở trường trung học, hiện tại có người bị thương và đã chuyển đến bệnh viện, giám đốc yêu cầu nhanh chóng trở về."

Chu Trạch hơi sững sờ,

Vợ của mình cũng là một bác sĩ,

Còn nữa,

Hóa ra vợ mình họ "Lâm".

"Tôi biết rồi, tôi sẽ quay lại ngay lập tức." Cô ấy cúp điện thoại và đi thẳng về phía trước, sau đó ngay giao lộ của đèn giao thông cô ấy chuyển hướng và đi đến bệnh viện.

Cô ấy không hỏi Chu Trạch có muốn đi theo hay muốn bắt taxi về trước, thay vào đó, cô ấy lái xe đi thẳng vào bãi đậu xe của bệnh viện.

Thành thật mà nói, Chu Trạch cũng khá lo lắng rằng cô ấy sẽ cho anh ấy xuống xe để về nhà, nghĩ đến lúc đó Chu Trạch phải nghĩ ra các câu hỏi:

" Vợ, nhà mình ở đâu, anh quên mất."

Nghĩ thôi đã cảm thấy ngu ngốc rồi.

Cô ấy xuống xe, Chu Trạch cũng đi theo sau và cùng bước vào thang máy bệnh viện, cô ấy đi vào phòng thay đồ quần áo nữ, Chu Trạch...

Chu Trạch bước đến băng ghế ngay lối đi và ngồi đó.

Tại thời điểm này, những nạn nhân đầu tiên của vụ tai nạn được đưa tới bệnh viện, một người bị thương nặng và năm đứa trẻ khác bị thương cũng không nhẹ.

Chứng kiến "vợ" thay áo khoác trắng và bận rộn cứu chữa,

Chu Trạch chỉ có thể ngồi ngây ngốc đợi trên chiếc ghế dài.

Cảm giác này, hơi giống một người mẹ đi làm và mang theo con trai, mẹ làm việc, còn con trai thì ngồi chơi và chờ đợi.

Tuy nhiên,

Mùi nước khử trùng bệnh viện và cảm giác oi bức của máy điều hòa thực sự khiến Chu Trạch rất nhớ và có cảm giác quen thuộc.

Phía trước là phòng cấp cứu, dường như đã có một cô gái bị thương nặng.

Vụ tai nạn xe xảy ra tại trường mẫu giáo, nhìn những đứa trẻ khóc lóc và đau đớn trên bàn mổ thực sự rất đau lòng.

Chu Trạch liếm môi, dĩ nhiên lúc này, anh phải thay quần áo và tham gia công tác cứu hộ, anh ta đã từng là bác sĩ khoa phẫu thuật cấp cứu nổi tiếng nhất, mà bây giờ, chỉ có thể làm một diễn viên quần chúng.

Cảm giác này rất khó chịu, nhưng anh ta chỉ có thể chịu đựng, bệnh viện này là bệnh viện Nhân dân có chất lượng tốt nhất và đội ngũ bác sĩ cũng không nghi ngờ gì nữa, họ có thể làm được.

Chẳng mấy chốc, những đứa trẻ tiếp theo cũng được đưa đến nhưng chúng bị thương ít hơn, chỉ cần xử lý vết thương một chút, băng bó lại là được.

Tầng này có cảnh sát giao thông bảo vệ và phân luồng, phụ huynh nhận được thông báo cũng đã đến, rất kích động, điều này sẽ khiến cho cuộc điều trị sẽ bị ảnh hưởng, nên họ được cảnh sát chặn lại và không cho vào.

Chu Trạch lắc đầu, đứng dậy và đi đến bên cửa sổ ngay trong cùng của hành lang, vươn tay nâng cửa sổ lên và rút trong túi ra một điếu thuốc, anh ta hút thuốc và Từ Lạc cũng hút thuốc nên không có gì lấy làm lạ.

"Chú, không thể hút thuốc trong bệnh viện."

Chỉ vừa cắn điếu thuốc trong miệng, một giọng nói giòn giã đã vang lên từ phía sau của Chu Trạch.

Chu Trạch quay người lại, cô gái mặc áo hoa huệ đứng sau lưng, miệng hét lên, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn anh.

Khục khục,

Có chút xấu hổ.

Chu Trạch thu lại mẩu thuốc lá, dù sao đi nữa, bị một cô bé gái giáo dục đạo đức cho mình thì có chút hơi xấu hổ.

"Các em, các em mặc vậy không lạnh sao?" Chu Trạch cúi người xuống hỏi.

Một bé gái với làn da trắng mịn, khuôn mặt tròn bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, rất dễ thương, giống như một phiên bản phóng đại của Barbie Doll.

"Không lạnh." Cô bé lắc đầu. "Chú, chú không được hút thuốc trong bệnh viện nữa."

"chú biết rồi."

Chu Trạch rất chân thành gật đầu.

"Cháu ổn chứ?" Chu Trạch hỏi lại.

"Cháu không sao, các bạn của cháu bị thương rồi, họ rất đau."

Bé gái quay lại nhìn những đứa trẻ phía sau đang được băng bó, chúng khóc rất nhiều, đau đớn không chịu nổi nhưng còn là do có một người khóc thì chúng sẽ khóc theo.

Các cô y tá lau sạch miệng vết thương để điều trị cho các đứa bé,

Bên ngoài, các bậc phụ huynh không ngừng la lối, mắng chửi ồn ào nhưng đều bị cảnh sát ngăn lại,

Tóm lại,

Không khí tại đây nhìn rất lộn xộn.

"Vậy ngươi thật may mắn." Chu Trạch cảm thán nói.

Em gái à, em ngay cả một vết sẹo cũng không có.

"Dạ, cháu ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nên cháu không bị sao." Cô bé gật đầu, sau đó bước đến an ủi những bạn học, nhìn nhìn, ngó ngó, còn cổ vũ trấn an bạn mình.

Một đứa trẻ rất mạnh mẽ.

Chu Trạch vứt điếu thuốc đi, ngẫm nghĩ những câu nói của cô bé lúc nãy.

Anh ta quay trở lại ghế và ngồi xuống nhìn về phía phòng cấp cứu, ngay sau đó có ba người đi ra trong đó có hai người bác sĩ.

Một bác sĩ nam, một bác sĩ nữ và người nữ đó chính là vợ của mình.

"Không sao đâu, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi." Bác sĩ nam nói và đặt tay lên vai vợ của Chu Trạch để an ủi.

Là một người chồng,

Chu Trạch đang ngồi ở đây,

Nhưng anh ta không hề hững với cảnh này...

Từ Lạc lại để lại một tình huống phức tạp như thế này cho chính anh ta, con rể ở nhà vợ, cô em vợ tính tình nóng nảy cùng với một cô vợ không rõ ràng.

Chu Trạch không đợi vợ rời khỏi bức tường đó liền tự mình quay đi và rời khỏi một cách lẳng lặng.

Bất cứ ai vừa chết đi sống lại và sống trong một cơ thể mới nên đôi khi cũng chẳng còn quan tâm với sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố hiện đại nữa.

Tuy nhiên, điều khiến Chu Trạch bất ngờ là cô gái ấy đã có ý không muốn cho anh bác sĩ tiếp cận, cô chặn lại và đưa tay chỉ thẳng vào Chu Trạch:

"đây là chồng của tôi."

Trong lời nói không có sự ngọt ngào nào, đơn giản, lạnh lùng, như muốn nói: Đây là chú chó husky của nhà tôi nuôi.

"À, xin chào." Bác sĩ nam có vẻ hơi lúng túng, nhưng trước mặt người khác thì không có sự biểu hiện gì rõ, còn vợ mình thì luôn cảm thấy có sự ngột ngạt.

Chu Trạch cười cười, xem như một cuộc chào hỏi. Có vẻ như tôi rất biết nghe lời vợ mình...nhưng bác sĩ kia có vẻ không vui, đó cũng không phải là tư tình gì,

Chỉ đơn giản là cuộc xã giao bình thường thôi.

"Tôi đến đó xem những đứa trẻ kia có cần giúp gì không, sẽ ổn thôi, cô nên cùng chồng quay về nghỉ ngơi đi." Vị bác sĩ nói xong liền bỏ đi.

Vợ anh ngồi xuống băng ghế cạnh Chu Trạch, cô tháo khẩu trang, găng tay và ném nó xuống sàn.

Chu Trạch thấy vợ mình mắt đỏ hoe và cắn răng thật chặt, rõ ràng, tâm trạng của cô ấy rất tồi tệ,

điều đó có nghĩa là đứa trẻ kia bị thương rất nặng và không cứu chữa được.

Nhìn dáng vẻ này của vợ "ta thấy vừa yêu lại vừa thương".

Chu Trạch không hiểu lắm, con rể thì ít nhất phải có một gia thế hơn hẳn các đồng nghiệp khác của vợ mình, đây có thể nói là điều kiện tiên quyết, và chồng của cô Lâm chắc hẳn cũng phải là người rất đẹp trai.

"Đừng để ý trong lòng, chỉ cần có sự nỗ lực trong tương lai thì sẽ ổn thôi."

Chu Trạch đến và an ủi vợ mình, với kinh nghiệm phong phú hơn hẳn "vợ" của anh, sức chịu đựng của anh dĩ nhiên sẽ mạnh mẽ hơn nhiều so với vợ mình.

"Im đi."

Cô ấy trả lại anh hai từ, nếu như trước kia với Chu Trach thì hai từ này có ý nghĩa khuyên bảo,

Nhưng Chu Trạch bây giờ là Từ Lạc nên những câu này chính là dành cho bản thân hắn, câu này sẽ không làm hắn tổn thương.

"......" Chu Trạch nhún vai, trong lòng một lần nữa khinh bỉ Từ Lạc, nhìn đi, vợ bạn lại dám trực tiếp bảo bạn im lặng.

Mắt bác sĩ Lâm đỏ hoe, cô từ từ đứng lên: "Tôi đi thay quần áo rồi về nhà."

"Ừ" Chu Trạch gật đầu.

Thời điểm này, có hai cô y tá kéo rèm phòng cấp cứu, lộ ra chiếc giường bên trong, một cơ thể nhỏ bé nằm trên giường, trên người phủ tấm vải trắng.

Chu Trạch liếc nhìn, người chết anh ta gặp rất nhiều, vì bản thân anh ấy đã là một bác sĩ trong nhiều năm và cũng đã cứu sống rất nhiều người, hơn nữa cũng nhiều lần bất lực trước cái chết của bệnh nhân.

"Bác sĩ Lâm, đây là chồng cô à?" một cô y tá hỏi nhỏ với thái độ lố bịch, họ đều biết cô đã kết hôn, nhưng chồng cô với các nữ y tá đều có chút xa lạ, chưa từng gặp mặt.

Nhưng không thể đổ lỗi cho họ khi đối mặt với người chết nên cho họ đùa cợt một chút, giống như việc đưa tiễn các linh hồn đến bên kia và giúp trái tim của họ được thanh lọc và ra đi một cách thanh thản, không giống nhau, không thực tế.

"Vâng." Lâm bác sĩ gật đầu, lúc này, tâm trạng của cô cũng ổn định hơn một chút.

"Vậy hai người nhanh về đi, có lẽ các bạn đang có kế hoạch gì đó?

Tôi nói với anh nha, bác sĩ Lâm rất thích trẻ con, hai người mau về nhà đi...."

"Này!"

"....." cô y tá nhỏ.

Chu Trạch nhìn thấy tấm vải trắng lộ ra bên ngoài mép váy hoa bách hợp, đầu óc "oanh" một tiếng, đột nhiên anh ta nhận ra mình vừa mới nhìn thấy một cô gái nhỏ ít bị tổn thương,

Cô bé đó không phải là người!

Bình luận

Truyện đang đọc