PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Cô gái chỉ vào Chu Trạch rồi hét lớn, cũng may, giờ tâm trí của cô đang không được bình thường và cô đang bị rối loạn nhân cách nên "lời buộc tội" của cô với Chu Trạch hoàn toàn không có tác dụng.

Sẽ không ai tin lời của những người bất bình thường nói cả.

Ngay cả khi người đó bình thường, thì điều đó cũng sẽ được coi như lời nói phát ra trong cơn mê sảng.

Tuy nhiên, những lời của cô gái này hát bằng giọng của "Đồng tử hí" có thể trong mắt người khác là những lời hát vu vơ của kẻ điên. Nhưng vừa nghe qua Chu Trạch đã hiểu ra, những lời đó không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ.

Những gì cô ấy hát,

Là bản án cô ấy muốn tố cáo!

Cái gọi là bản án này như tóm tắt cuộc đời của một người dưới dạng lời hát, để kể lại quá khứ và hình dung ra tương lai của đối phương.

Ví dụ như trong "Hồng lâu mộng" có đoạn Vương Hi Phượng ai oán hát, đó chính là bản án của Kim Lăng.

"Một thân mẹ góa con côi, tự nhiên mất cha mất mẹ,

Tự nhiên tốn công uổng sức, cưới nhau để làm gì,

Cuối cùng cũng phải chia ly, ai ai cũng cay đắng!"

Lời hát kia chính là nói Vương Kha, anh ta lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Ý ở đây là Vương Kha đã khắc chết cha mẹ của mình. Khi anh ấy lo lắng vì sự nghiệp, bận bịu kinh doanh, không chăm lo đến gia đình nên gia đình anh bị ly tán, vợ chồng mỗi người một phương.

Chu Trạch cảm thấy Vương Kha biết vợ mình có người đàn ông khác bên ngoài nhưng anh ta không có ý kiến gì. Bên cạnh đó, Tiểu Louli- con của anh ta bị quỷ sai tận dụng thân thể để nhập hồn vào.

Về sau, cô lại hát:

"Thuở nhỏ không nơi nơi nương tựa. Sợ nhất sự cô độc.

Cố gắng leo lên được vị trí có chỗ đứng nhưng lại chết sớm, quả nhiên đau lòng…"

Cô ấy đang hát về cuộc đời của Chu Trạch. Anh là một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Chu Trạch đã không ngừng nỗ lực và cố gắng, 30 tuổi anh đã leo lên được chức trưởng khoa nhưng lại chết bất ngờ bởi tai nạn xe hơi.

"Ngày thường đeo một bộ túi da, bên trong lại chỉ có rơm. Điều này ám chỉ vì mất người thân từ sớm, tính cách có vẻ tốt và có vẻ ngoài hiền lành nên Từ Lạc được chọn làm con rể nhà họ Lâm

"Rơm" ở đây dùng để nói về lòng dạ của Từ Lạc. Dù hắn ta có vẻ ngoài hiền lành, chất phác nhưng trong lòng lại vô cùng nham hiểm, "chỉ là một bụng toàn rơm".

Câu hát đó được lấy từ trong quyển "Hồng lâu mộng", đoạn Giả Bảo Ngọc đánh giá.

Kỳ thực, Chu Trạch cảm thấy việc miêu ta Từ Lạc như vậy là rất đúng đắn. Lâm gia là gia đình giàu có, Từ Lạc muốn đến Lâm gia để có một cuộc sống sung sướng hơn. Nhưng cuối cùng, hắn có "vàng dưới gối nhưng chẳng thể tiêu", sau này chỉ mở được một hiệu sách nhưng lại bị giết chết ở đó.

Đương nhiên, sau khi hát xong cô gái trở nên hoảng loạn, bởi vì cô thấy hai sự đối lập trong con người đó.

Thân xác của một người,

Linh hồn lại là của một người khác,

Trong chốc lát,

Cô liền nhận ra rằng mình đã gặp quỷ.

Điều này khiến cho Chu Trạch mỉm cười, cô gái này vẫn biết sợ ma quỷ.

Trịnh Bình sợ đến mức tiểu cả ra quần, khiến anh nghĩ lại tối hôm đó, anh đã khiến cô em vợ hồn bay phách lạc.

Hai bảo mẫu không ngừng trấn an và giữ cô lại.

Vương Kha cũng qua đó và thuyết phục cô.

Chu Trạch nhìn quanh căn phòng, đây đúng là phòng của một tiểu thư khuê các. Căn phòng được sơn màu hồng, chiếc giường được thiết kế như gường công chúa, trông căn phòng này rất ấm áp và đáng yêu. Chỉ tiếc rằng chủ nhân của căn phòng này đang vô cùng điên loạn.

Điều khiến Chu Trạch thắc mắc nhất, đó là cô gái không phải là ma quỷ gì cả, nhưng tại sao chỉ qua giọng hát của bài "Đồng tử hí" cô lại biết được cuộc đời của người khác rõ đến vậy.

"Đồng tử hí" là một bài hát dân gian có từ xa xưa ở Tông Thành. Bây giờ vẫn có một số người già nghe nó. Giới trẻ hiện nay rất khó để nghe được bài hát này, nhưng cô gái kia lại hát rất chuyên nghiệp.

Chẳng lẽ sau khi bị rối loạn nhân cách và tạo ra một nhân cách mới, cô lại có được năng lực đặc biệt chăng?

Người ta thường nói rằng, kẻ điên và thiên tài có giới hạn rất mong manh.

Nhưng nghĩ lại với trường hợp của cô, có lẽ điều đó không đúng.

"Thưa anh."

Lúc này Trịnh Bình trở nên bình tĩnh khác lạ. Cô đẩy ra bảo mẫu ra rồi đứng dậy, nói:

"Trịnh lão gia, ông ở đâu rồi?"

Vương Kha sững sờ tại chỗ,

Chu Trạch cũng hơi há miệng, ngạc nhiên.

Nhân cách hoán đổi rồi ư?

Bây giờ nhân cách đang hiện diện chính là mẹ cô ấy.

"A Thu, anh ở đây." Trịnh tiên sinh ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài, để ông có thể an ủi "vợ"

Đi ra ngoài ban công, Chu Trạch hút một điếu thuốc.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vương Kha hỏi Chu Trạch, anh mong Chu Trạch sẽ giúp được anh.

Chu Trạch lắc đầu:"Cô ấy không phải bị ma nhập."

"Cô ấy có vấn đề về tâm thần sao?" Vương Kha mấp máy đôi môi khô khốc của mình. Hiện giờ anh ta như đang cưỡi trên lưng một con hổ.

Trên thực tế, nếu ngay từ đầu anh ta giữ vững tâm lý của một người bác sỹ, điều trị theo đúng chuyên môn của mình thì mọi thứ có lẽ sẽ không xấu đi như bây giờ.

Nhưng giờ đây nó đã quá muộn.

Tuy nhiên, đây không hoàn toàn là lỗi của Vương Kha. Vì muốn gây ấn tượng tốt với nhà đầu tư nên anh ta đã làm những việc mà nhà đầu tư yêu cầu, anh ta muốn làm nhà đầu tư cảm thấy hài lòng.

Mặc khác, vấn đề này cũng có một phần lỗi của ông Trịnh. Ngay khi con gái chuyển nhân cách thành vợ, ông đã vào và gọi "A Thu" một cách ngọt ngào để dỗ dành. Việc này cũng đủ thấy rằng, ông Trịnh kia cũng không bình thường.

"Căn phòng này để làm gì vậy?" Chu Trạch chỉ vào phòng bên cạnh phòng ngủ của cô con gái và hỏi. Bên trong căn phòng được phủ vải trắng, cửa sổ cũng bị che kín.

Không biết tại sao, Chu Trạch cảm thấy ở đây có cái gì đó khiến anh không thoải mái lắm.

"Đó là phòng tiểu thư dùng để vẽ tranh." Người quản gia trẻ tuổi nói.

"Ồ, tôi có thể vào xem một chút được không?" Chu Trạch hỏi.

"Cái này…." Người quản gia có chút khó xử rồi quay sang nhìn Vương Kha.

"Hãy để cho anh ta xem đi" Vương Kha gật đầu. "Tìm hiểu rõ hơn về Trịnh tiểu thư sẽ tốt hơn cho việc điều trị."

"Được rồi"

Quản gia lập tức đi lấy chìa khoá, mở cửa, sau đó đứng ở ngoài đợi, Chu Trạch cùng Vương Kha đi vào.

"Khi còn nhỏ anh rất thích vẽ tranh, anh đã nói với tôi rằng, khi lớn lên anh sẽ trở thành họa sỹ." Vương Kha có chút nhớ lại.

"Vào thời điểm đó, Cô nhi viện đang rất thiếu thốn, không có điều kiện để học vẽ một cách đàng hoàng." Chu Trạch nói.

Đối với Chu Trạch ở thời điểm đó, anh nhận ra rằng trở thành họa sỹ không thực tế cho lắm nên sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh đã quyết định thi vào ngành y mong sẽ có một số tiền nhất định phục vụ đời sống của mình.

"Yên tâm, dù việc này có kết quả ra sao thì tôi cũng không làm phiền anh nữa." Vương Kha cười khổ.

"Thực sự lúc trước đến tìm anh, tôi đã rất sợ."

Nếu người bạn quen biết là một quỷ sai, thì bạn có sợ không?

Lúc này, quản gia đang đứng ngoài cửa bỗng nhiên hô lớn: "Bác sỹ Vương, ông Trịnh đang tìm ông"

"Tôi đi xem sao, anh ở đây nhé." Vương Kha rời đi và để lại Chu Trạch ở phòng tranh.

Chu Trạch ở một mình trong phòng. Anh đi một vòng quanh phòng để xem tranh. Những bức tranh cô gái này vẽ cũng có thần, mỗi bức tranh thể hiện một cảm xúc khác nhau. Nếu công bằng mà nói, một cô gái trẻ vẽ ra được những bức tranh như vậy thực sự là người có tài năng thiên bẩm.

Cuối cùng, Chu Trạch dừng lại ở một giá vẽ được phủ bằng vải đen. Một ý chí thôi thúc anh phải mở miếng vải đen đó ra. Bỗng nhiên, con ngươi của anh lập tức co lại.

Bức tranh đằng sau tấm vải đen vẽ hình ảnh của một cái đầu lâu.

Thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, dù sao hình ảnh chiếc đầu lâu này dễ bắt gặp trên mạng,

Nhưng sau khi xem hình ảnh này, trong lòng Chu Trạch có một cảm xúc khó tả. Hô hấp của anh trở nên khó khăn.

Đây là một cảm giác đặc biệt, khác thường.

Sau nhiều lần hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, Chu Trạch đã có thể nhìn lại bức tranh một cách kỹ lưỡng hơn. Sau đó, Chu Trạch phát hiện ra rằng hộp sọ trong bức tranh là một bề mặt ba chiều, đặc biệt là nếp gấp làm người xem cảm giác hình ảnh chiếc đầu lâu rất thật.

Cái này giống như sự khác biệt giữa hình ảnh được in nổi và hình ảnh được in bình thường.

Đây là bức vẽ gần đây của Trịnh Bình, nó cho thấy được sự thay đổi về gu nghệ thuật của cô. Bức tranh này so với những bức tranh trước đó thật sự quá khác biệt.

Từ hình ảnh bên trong bức tranh,

Có phải cô đang muốn kể về chuyện gì đó,

Mà chính chiếc đầu lâu cô vẽ chính là cốt truyện mà cô đang định kể.

Chu Trạch bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Cô gái vẽ bức tranh này trong phòng tranh của mình, khả năng lớn là vật mẫu vẫn đang ở đây- chính tại trong căn phòng này.

Chẳng mấy chốc, Chu Trạch thấy nơi góc phòng tranh có một chiếc tủ nhỏ, nó không bị khóa. Chu Trạch mở tủ ra, bên trong có một số sách minh họa và một số sách dạy vẽ. Sau khi liên tục tìm kiếm, Chu Trach đã tìm được thứ mình muốn. Đó là một quyển sách cỡ nhỏ, nhìn có điểm giống với bằng lái xe.

Anh lấy nó ra và đặt trước mặt, nhìn từ chính diện, hình ảnh trên cuốn sổ và hình ảnh trên bức tranh kia giống nhau như đúc.

Đúng vậy, bức tranh cô gái vẽ chính là sao chép thứ này.

Chu Trạch vô thức mở cuốn sổ ra, ngay lập tức, cuốn sổ bị gập lại trong nháy mắt.

Cô gái đang nằm ngủ ở phòng bên cạnh bỗng nhiên bật dậy. Mắt cô đỏ làu, mở trừng trừng trông rất đáng sợ. Cô nhảy ra khỏi giường rồi lao đi. Nếu không nhờ có một bảo mẫu nhanh tay giữ cô lại, chắc hẳn cô đã lao ra khỏi phòng ngủ.

"Á…..á….."

Cô gái vùng vẫy, móng tay cô cào lên mặt của hai bảo mẫu sớm đã nhuốm máu.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Ông Trịnh lại chạy vào phòng ngủ, nhìn thấy con gái mình như thế này, ông rất đau lòng.

Ở cách đó một bức tường, Chu Trạch cố lật cuốn sổ ra nhưng nó tuyệt nhiên không nhúc nhích.

Tuy nhiên, trong đầu Chu Trạch lúc này chốc lát xuất hiện hình ảnh của rất nhiều người: Nam có, nữ có, già có, trẻ có. Họ xuất hiện rất nhanh và biến mất cũng rất nhanh. Cùng lúc đó, mỗi người sẽ viết ra cuộc đời của chính họ.

Trong nhất thời, Chu Trạch trở nên choáng váng đầu óc.

"Ồ…..""

Chu Trạch chợt hiểu ra điều gì đó, anh ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu, đồng thời gập cuốn sổ lại.

Đây không phải là một cuốn sổ thông thường,

Trong này ghi lại cuộc đời của rất nhiều người, hơn nữa còn ghi rất tường tận.

Đây cũng là điều mà Chu Trạch chưa từng gặp qua trước đây.

Lúc này, Chu trạch phát hiện ở giữa bìa sách có một vết cháy nhỏ.

Anh vô thức chạm tay của mình vào đó,

Bất chợt, mong tay của anh mọc ra như không thể kiểm soát được. Khí đen từ móng tay lập tức bị hút vào cuốn sổ, cuốn sách trở nên thay đổi- nó trở nên rất nóng, nó như hút cạn máu trong tay của Chu Trạch.

Cô gái đang vật lộn ở bên cạnh bỗng nhiên im bặt, như thể cô đã được giải thoát khỏi đau khổ và dần đi vào giấc ngủ.

Cảm giác đau đớn kéo dài không bao lâu nhưng cũng đủ khiến Chu Trạch mồ hôi đầm đìa. Anh cảm giác như mình đang chịu nỗi đau của hàng ngát nhát dao đâm liên tiếp.

Xoạch...

Tập sách từ bàn tay Chu Trạch rơi xuống đất.

Chu Trạch cúi thấp người, mồ hôi không ngừng túa ra như tắm.

Nhưng anh trông thấy rõ ràng trên bìa màu đen của quyển sách bỗng nổi lên hai hàng chữ bằng máu:

"Âm Ti có thứ tự,

Hoàng Tuyền có thể sang."

Bình luận

Truyện đang đọc