Trên sân thượng lúc này,
Chu Trạch chậm rãi quay người,
Miệng của vị cha xứ mở ra, anh ta đang vô cùng ngạc nhiên,
Người phụ nữ không đầu vẫn đứng đó, dù gió đang nổi lên rất to, nhưng áo choàng của cô vẫn không nhúc nhích tí nào.
"Không, ah, anh ta là một quỷ sai. Linh hồn của anh ta ở kiếp trước đã mượn thân xác này để sống tiếp,
Anh ta có thể coi như một cương thi, làm sao có thể thế được."
Vị cha xứ lẩm bẩm, trên mặt của anh ta có một dấu chấm hỏi lớn.
Anh ta là một người có trình độ, khi đứng quan sát một lúc đã có thể hiểu được sự tình, hiểu được bản chất của vấn đề.
Lúc Chu Trạch quay đầu lại, đôi môi của vị cha xứ dần dần cong lên, tạo thành một nụ cười, nói:
"Chỗ đắc trong chùa!"
Cách tay Chu Trạch xuất hiện ngày càng nhiều hơn ánh sáng màu đồng, nó dày đặc hơn những vùng da khác. Những vùng da khác của Chu Trạch cũng có ánh sáng màu đồng ánh lên nhưng nó lại rất nhạt và không đồng đều.
Đồng thời, một số chỗ trên người Chu Trạch bắt đầu căng lên và vỡ ra. Máu từ những chỗ đó tứa ra.
Cảnh tượng bây giờ trông như một bức tranh kinh dị.
"Linh hồn quỷ sai ẩn náu trong thân xác của một người bình thường, sau khi bị kích thích, sức mạnh của anh ta sẽ được tăng lên rất nhiều lần,
Vẫn là cơ thể của người bình thường cho nên nó không chịu được sự thay đổ đột ngột, vì vậy mới có cảnh tượng máu me đáng sợ này diễn ra,
Anh ta vừa là cương thi, vừa không phải cương thi."
Vị cha xứ lầm bầm, trong ánh mắt lộ ra một chút phấn khích. Anh ta mở ống tay áo và lấy ra một con dao phẫu thuật rồi nắm gọn nó trong lòng bàn tay.
"Nên cắt phần nào trên người anh ta để mang về nghiên cứu đây, hay mang cả người về luôn?"
Vị cha xứ liếm môi, tỏ ra đau khổ và lưỡng lự.
Người phụ nữ không đầu có vẻ không quan tâm đến thân phận của Chu Trạch. Nhưng nếu cô ta giết chết Chu Trạch thì mục đích mang anh về nghiên cứu của vị cha xứ cũng không có tác dụng gì cả. Một cái xác chết thì sẽ không có giá trị nghiên cứu nữa.
Thật khiến cho người ta đau đầu!
Vị cha xứ gãi đầu, anh ta tỏ ra rất rối rắm. Con dao phẫu thuật anh ta cầm trên tay sáng rực dưới ánh mặt trời. Trong phút chốc, cả Chu Trạch và người phụ nữ không đầu đều nhìn về vị trí của anh ta.
"Oh!"
Khuôn mặt cha xứ có chút sững sờ,
Lập tức anh ta cầm con dao phẫu thuật trên tay ném xuống đất và lùi lại một bước,
Hơi cúi đầu,
Rồi thành khẩn nói:
"Đã quấy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục đi."
Người ngoài thì không nên can thiệp vào cuộc chiến; can thiệp vào tính mạng của một trong hai bên lại càng không.
Chu Trạch lần nữa lại nhìn thẳng vào người phụ nữ không đầu. Trước đó, Chu Trạch từng là một cao thủ bắt ma không ghê tay, nhưng giờ đây, tình trạng thể chất của anh đang cực kỳ tồi tệ, máu không ngừng chảy và da của anh không ngừng nứt ra.
Hiện tại, trông Chu Trạch rất giống hình tượng những thây ma xuất hiện trong các bộ phim kinh dị phương Tây.
Sự khác biệt duy nhất là,
Mắt của Chu Trạch ánh lên một thứ ánh sáng màu xanh lục,
Ánh sáng đó làm anh trở nên cao cấp hơn những thây ma trong phim- nó có thể bị hạ gục chỉ bởi một chiếc rìu.
Chà, anh như được nâng cấp từ vai diễn viên quần chúng thành vai diễn viên chính.
"Ah!"
Chu Trạch khẽ mở miệng,
Và hét lên một tiếng.
Tiếng hét của Chu Trạch không lớn đến mức kinh thiên động địa,
Cũng không mạnh mẽ sục sôi,
Mà nó như tiếng phát ra từ cổ họng như dây thanh quản bị đứt.
Người phụ nữ không đầu vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.
Sau đó,
Chu Trạch bắt đầu di chuyển với những động tác rất dứt khoát. Anh chạy nhanh như một vận động viên điền kinh, đâm trực tiếp về phía người phụ nữ không đầu.
Không có bất kỳ một tiếng va đập, cũng không có tia lửa phát ra,
Tựa như một người đàn ông say xỉn đang nhảy bồ về một người phụ nữ yếu đuối.
Không có lời nào để nói về cảnh tượng này.
"Bịch bịch…""
Người phụ nữ không đầu bị Chu Trạch đẩy ngã xuống đất. Anh đè thân mình trực tiếp lên người phụ nữ đó rồi giơ nắm đấm lên đấm tới tấp.
"Huỵch"
"Huỵch"
"Huỵch"
Từng cú đấm của Chu Trạch giáng xuống,
Anh đấm túi bụi xuống dưới nền sân thượng,
Xung quanh họ xuất hiện nhiều vết máu lênh láng,
Đó không phải là máu của người phụ nữ mặc áo choàng xanh mà chính là máu của Chu Trạch.
"Lúc này, bản năng của anh ta đã trỗi dậy. Tâm trí của anh ta lúc này không còn bị kiểm soát bởi nương nương nữa.
Vì linh hồn anh ta ẩn trong một thân thể của người khác nên bây giờ tôi không thể chạm vào linh hồn của anh ta được, nhưng bây giờ tôi có thể tấn công anh ta."
Vị cha xứ mở miệng, nói tiếp:
"Loại người như thế này sao lại có thể trở thành quỷ sai của địa ngục? Bộ máy của địa ngục bây giờ thấp kém thế sao?"
Chu Trạch đang đánh liên hồi vào nền xi măng, nhưng thực chất, thân thể của người phụ nữ không đầu đang dần xoắn lại, tựa như một vũng nước đang gợn sóng liên tục.
Mặt nước,
Không còn êm đềm nữa.
"Có vẻ như nương nương đã thua rồi. Cô ấy không thuộc về danh sách những con ma phải áp giải xuống địa ngục. Cô ấy không thể bị đánh bại bởi các đòn tấn công trực tiếp.
Hiện tại, muốn chiến thắng cô ấy chỉ có thể đánh thụ động như bây giờ."
Vị cha xứ vừa nói về nhìn về phía công trường phía xa.
"Nhưng dù sao thì anh cũng nhanh tay. Cô ấy sẽ chết trong tay kẻ mà cô ấy suýt bức chết từ trước.
Coi như là có qua có lại thôi."
Tuy nhiên,
Vừa mới cười trên nỗi đau của người khác xong,
Mắt của vị cha xứ đã trở nên đục ngầu.
Anh ta bị kẹp giữa Chu Trạch và người phụ nữ không đầu. Điều này khiến anh ta ngạc nhiên hơn nữa.
"Wow, tôi đã phạm sai lầm rồi. Tôi chỉ nói vu vơ vài câu rồi ngắm công trường phía xa kia.
Anh không cần thiết phải gần gũi tôi vậy đâu.
Lần này, tôi bị khống chế thành một kẻ hèn nhát, thành tay chân của sự xấu xa.
Thực sự không nên thế này...."
Cha xứ cúi đầu xuống, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt xanh lam. Sau đó, anh ta nhanh chóng nhặt chiếc dao phẫu thuật đang rơi trên nền đất và đâm thẳng về phía Chu Trạch.
"Xoẹt!"
"Xoẹt!"
Hai nhát dao lao tới,
Đâm thẳng vào lưng của Chu Trạch.
"Ah!"
Chu Trạch ngẩng đầu lên và gào thét trong đau đớn.
Sau khi đâm nhát dao thứ hai. Vị cha xứ định dùng sức cắm con dao vào người Chu Trạch sâu hơn.
Nhưng con dao lại không nhúc nhích, có thể nó đã bị cắm vào xương của Chu Trạch.
"Két!!!"
Chu Trạch bỗng nhiên quay người, quét tay mạnh qua phía người đã tấn công mình.
Đúng vậy,
Chu Trạch chưa bao giờ học qua một lớp võ thuật hay biết một thế võ nào, lại càng chưa học qua lớp đối kháng và phản công. Bởi vậy, hành động phản công của anh lúc nãy chỉ là phản xạ tự nhiên của con người.
Khi con muỗi cắn ta,
Ta sẽ đánh con muỗi chết.
Tay của Chu Trạch đánh trực tiếp vào mặt của vị cha xứ.
Cả khuôn mặt của anh ta bây giờ gần như bị biến dạng. Cả người anh ta bay ra đến mép của sân thượng, thiếu chút nữa là anh ta đã bị rơi xuống dưới.
Khuôn mặt của anh ta sưng phù lên trong phút chốc. Anh ta há miệng, nhổ ra một vài chiếc răng.
Răng bị nhuộm đỏ lòm bởi màu máu.
"Úm ba la!"
Vị cha xứ lại lôi từ trong người ra hai lá bùa. Đây là hai lá bùa âm dương.
Khi anh ta lần nữa chạy đến chỗ Chu Trạch, anh ta đã né được nắm đấm thứ hai và dán vào ngực Chu Trạch hai lá bùa.
Một lúc sau, hai lá bùa bốc cháy dữ dội. Trên ngực Chu Trạch xuất hiện hai vết bỏng lớn, thậm chí mùi thịt cháy còn lan rộng.
Tuy nhiên, Chu Trạch đã kịp đưa tay tóm lấy vị cha xứ và đập anh ta liên tiếp vào bức tường bên cạnh.
"Bịch!..."
Bức tường bê tông bị vỡ hơn phân nửa. Miệng cha xứ phun ra một ngụm máu lớn.
Hai người đàn ông,
Trên sân thượng,
Đánh nhau vì một người phụ nữ,
Đánh nhau đến mức một mất một còn.
....
"Này, chính mắt tôi đã thấy nó và tôi đã đẩy nó đi. Thừa lúc những lão già đó không ở đây, chúng ta hãy di chuyển nó. Nhanh lên!"
Thủ lĩnh của một nhóm thợ nói lớn.
Trước mặt họ là một ngôi chùa cũ nát. Trong ngôi chùa này không có lấy một bức tượng phật, không có lấy một bức tượng thánh, thậm chí bảng hiệu cũng không có.
"Huỵch!"
Bức tường của ngôi đền cũ bị đẩy sập, thậm chí nó đã bị hư hại đến mức đẩy nhẹ đã bị đổ sập toàn bộ.
Máy xúc cũng máy ủi sau một lúc làm việc đã san phẳng được ngôi đền.
"Này các anh, ngôi đền này thờ vị nào?"
Một người lái xe máy xúc bước xuống. Thực ra, khi phá dỡ những nơi linh thiêng, anh ta sợ tai họa sẽ ập đến với anh ta, đen đủi hơn nữa thì tai họa có thể liên lụy đến cả người thân anh ta.
Tất cả ngành nghề, tầng lớp trong cuộc sống này ít nhiều cũng có những người mê tín như thế.
"Hồi nhỏ tôi có cùng người thân đến miếu này. Nơi đây trước thờ một vị nương nương áo xanh. Mọi người đến đây cúng bái mong sẽ sớm có con. Vị nương nương này với Quan Âm Bồ Tát không khác biệt là bao.
"Thế tại sao anh lại cho người phá đi ngôi đền này?"
"Không phá đổ ngôi đền này làm sao công trình có thể tiếp tục được thi công? Anh không biết rằng, việc có ngôi đền ở đây đã khiến rất nhiều người đến cúng bái, họ không có con được nhưng cũng không vào bệnh viện để chữa trị, ngược lại, lại đến đây để ngày đêm cúng bái, mong vị nương nương này có thể cho họ một người con.
Lại nói thêm, khi còn bé, tôi cứ tưởng vị nương nương này là một nhân vật oai liệt có trong lịch sử, nhưng khi lớn lên, tôi đã tìm hoài trong sách sử nhưng vẫn không thấy có sách nào nhắc đến vị nương nương này. Đây chỉ là sản phẩm của sự mê tín dị đoan, chúng ta làm thế này coi nhẹ là phá vỡ đi sự mê tín.
Quản đốc khẽ thở dài rồi hét lớn:
"Phía bên kia làm nhanh lên. Trước khi mặt trời lặn chúng ta phải dọn xong chỗ này!"
....
Trên sân thượng,
Chu Trạch ném nương nương áo xanh xuống đất, cơ thể của cô ấy dần bị vỡ vụn.
Cha xứ nói đúng,
Cô ấy không phải là ma quỷ gì cả.
Khi nhìn thấy sự vỡ vụn của người đàn bà không đầu,
Ánh mắt của cha xứ hiện lên sự sợ sệt thấy rõ. Anh ta đứng dậy và lấy tay che lồng ngực, có trời mới biết anh ta bị Chu Trạch đánh gãy bao nhiêu cái xương sườn. Khi anh ta nhìn thấy Chu Trạch lần nữa vọt tới, anh ta đã mở cửa tầng thượng rồi chạy một mạch, không quay đầu lại.
Lúc Chu Trạch vọt đến, cả cơ thể của anh bỗng nhiên bị chậm lại, cả người lảo đảo như sắp ngã. Ánh sáng xanh trong mắt đã nhạt đi một nửa,
Màu đồng trên da thịt anh cũng đã nhạt đi,
Từ trên xuống dưới,
Chỉ còn dày đặc những vết thương lớn, trông rất khủng khiếp.
Cơ thể Chu Trạch cứ lắc lư như vậy, cuối cùng anh đã đi đến mép của sân thượng. Anh không thể khống chế cơ thể của mình nữa,
Sau đó,
Chu Trạch đã rơi xuống.
Mặt sau của tòa nhà là khu xử lý rác thải.
Những túi rác sinh hoạt chất ở đó như núi. Có rất nhiều mèo và chó hoang ở đó để tìm thức ăn.
"Bịch!"
"Meo meo meo!!!"
"Gâu gâu gâu!!!"
Khi Chu Trạch rơi vào đây,
Bọn chó mèo hoang vì giật mình đã chạy hết cả.
Chu Trạch gần như đã mất gần hết ý thức, chỉ còn lại những ngón tay vẫn vặn vẹo theo bản năng.
Hai con chó hoang dũng cảm nhất đã chạy lại gần, chúng ngửi ngửi Chu Trạch.
"Chi chi chi!!!"
Một con khỉ lông vàng tay cầm một chiếc búa nhựa không biết từ đâu chạy tới. Nó cầm chiếc búa để đuổi lũ chó đi.
Sau đó con khỉ nhìn về phía Chu Trạch, mình mẩy đang đầy vết thương.
Nhìn gương mặt của Chu Trạch,
Con khỉ gãi gãi đầu,
Nó không biết tại sao,
Khi nó nhìn thấy gương mặt của người này nó đã rất khó chịu.
Con khỉ lông vàng cũng không nhớ được những sự việc đã xảy ra trước kia. Những con chó và mèo hoang ở đây đã bị nó thu phục. Làm bá chủ của bãi rác này, nó cảm thấy không tệ.
Nhưng khi nhìn gương mặt này,
Nó cảm thấy khó chịu thực sự, mặc dù không biết cảm giác khó chịu này đến từ đâu.
"Bịch bịch bịch!"
Con khỉ dùng chiếc búa nhựa đồ chơi để gõ vào đầu Chu Trạch nhiều lần,
Ai bảo anh là con khỉ cảm thấy khó chịu,
Ai mượn anh rơi xuống khu vực của nó!
Sau khi gõ vài lần,
Tay của Chu Trạch chợt buông thõng xuống,
Anh đã hoàn toàn ngất đi.
"Chi chi!!!"
Con khỉ sợ đến nỗi vứt ngay chiếc búa đồ chơi xuống đất,
Nó đưa hai tay bịt miệng của mình,
Chẳng lẽ nó đã gõ chết người đàn ông này rồi sao?