PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Hai ánh mắt,

Nhìn chằm chằm vào nhau,

Cô em vợ rất muốn phản kháng nhưng khuôn mặt cô bị tay Chu Trạch túm gọn, muốn phản kháng rất khó khăn.

Lúc này,

Cô cảm nhận được sự xuất hiện của Nương nương áo xanh.

Dù bạn có thể biến hóa thế nào, cuối cùng lại không có nơi nào để đi.

Thây ma, chính là những kẻ sinh tồn từ cái chết. Sở dĩ những thây ma bị những ma quỷ khác ghét bỏ vì cuộc đời của họ không đi theo quy luật bình thường, không đi theo số đông.

Tựa như việc lúc mọi người còn để tóc bím đằng sau, bạn đã cắt phăng bím tóc đó đi,

Tựa như lúc mọi người đã cắt bím tóc đó đi mà bạn vẫn để lại.

Nếu có sự khác biệt với mọi người xung quanh, tự nhiên bạn sẽ bị ghét bỏ và từ chối.

Chu Trạch chậm rãi mở miệng,

Hai chiếc răng nanh lộ ra, mang theo một sức mạnh siêu phàm.

Cô em vợ nhíu mày, cơ thể cô run lên vì sợ hãi.

Ban đầu, đây là trò chơi của riêng cô, Chu Trạch là món đồ chơi trong tay cô, nhưng giờ đây, mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát, thậm chí, cô phải tham gia vào trò chơi của chính mình. Hiện tại, muốn dừng trò chơi này lại cũng không thể được nữa.

Cô không hình dung được người đứng trước mình có năng lực mạnh đến thế, mặc dù cô đã biết trước anh là một kẻ lập dị với mọi người.

Đây là một sự hiểu lầm đẹp đẽ, hơn nữa lại không thể đón trước được,

Thật không may,

Cô đã tự lạc vào đó,

Cô lại còn nhảy một điệu Latin đầy sôi động trên đó.

Răng nanh của Chu Trạch từ từ cắm sâu vào da thịt của cô em vợ,

Làn da mềm mịn,

Làm da mịn màng,

Làn da chứa đầy sự năng động,

Và mơn mởn của tuổi đôi mươi,

Khiến bao nhiêu chàng trai trẻ phải thèm khát,

Bao nhiêu chàng trai trẻ muốn lưu lại dấu ấn trên da thịt này;

"Tôi là cô ấy, cô ấy cũng là tôi."

Cô em vợ mở miệng nói,

"Anh cắn chết thôi, cô ấy cũng sẽ chết."

Đây là một câu đe dọa,

Một câu đe dọa bất đắc dĩ,

Nếu tình hình không nghiêm trọng đến mức khẩn cấp như vậy, cô em vợ sẽ không mở miệng nói ra những lời uy hiếp đó.

Cô ấy đang cúi đầu trước món đồ chơi của mình và cầu xin sự tha thứ của món đồ chơi đó,

Cô ấy có lòng tự trọng của mình,

Nhưng tại thời điểm mạng sống bị đe dọa, lòng tự trọng ấy dường như không cần thiết nữa.

Chu Trạch có chút sửng sốt, anh đưa con mắt xanh lục nhìn khắp khuôn mặt của cô em vợ. Anh đang do dự, anh đang suy nghĩ và rất rối ren không biết nên xử trí thế nào.

Sau đó,

Chu Trạch ngẩng đầu, để răng nanh không còn cắm quá sâu vào da thịt của cô nữa. Cảm giác nghẹt thở của cô cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

Cô em vợ thở phào nhẹ nhõm. Vừa đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết khiến cô hơi choáng váng.

Liền lúc đó,

Chu Trạch đột nhiên lại cúi đầu xuống!

"Phập!"

Không có màn dạo đầu,

Không cho đối phương chuẩn bị tâm lý,

Cứ như vậy, anh tiếp cận đối phương bằng cách mạnh bạo, trực tiếp,

Mang theo sự cứng rắn,

Mang theo sự mạnh mẽ!

Lúc anh ngẩng đầu lên, đối phương tưởng anh đã buông tha. Nhưng không, đây giống một hành động đầy bỡn cợt và tạo ảo tưởng cho đối phương.

Chuyện này giống như khi bạn nói:

"Tôi chỉ đợi bạn ở bên ngoài, yên tâm, tôi không vào đâu."

Sau đó,

Lại mạnh mẽ bước vào! Không chút nào đắn đo suy nghĩ về lời nói lúc nãy.

Tôi không thương hại,

Tôi không biết sự thương hại có nghĩa là gì.

Răng nanh dần đâm sâu vào cơ thể,

Máu và chất dịch cơ thể bắt đầu bắn ra tung tóe,

Thân thể con người, vào thời điểm này là thời điểm mong manh nhất.

Đầu của cô em vợ vẫn nằm gọn trong tay Chu Trạch, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ đau đớn. Sâu trong đôi mắt là sự hoảng loạn và khiếp sợ tột độ;

Vẻ bình tĩnh trước đó đã biến mất từ lâu.

Trước đó, lúc vừa bước vào phòng vệ sinh,

Cô đã tự hỏi và tự trả lời,

Rồi dần đưa Chu Trạch vào ngõ cụt,

Nhưng hiện tại,

Người đang đi vào ngõ cụt lại chính là cô.

Thấy ma kỳ thật không uống máu hay ăn thịt người.

Trong các ghi chép từ xưa đến nay, chưa có ghi chép nào nói về việc uống máu và ăn thịt người của thây ma, mà hiện đại, trong những bộ phim kinh dị về thây ma cũng chưa có một bộ nào nhắn đến vấn đề này, dù là phim của Hong Kong hay phim của các nước phương Tây.

Chu Trạch không hút máu đối phương. Anh chỉ thích cảm giác răng của mình đâm sâu vào da thịt đối phương và làm đối phương đau đớn,

Đây là một việc thể hiện sự trả thù trực tiếp,

Để cho chính bản thân anh dùng sức mạnh áp đảo hoàn toàn phía bên kia.

Tra tấn cô,

Cắn xe cô,

Đem những gì cô đã làm,

Trả lại cho chính chủ nhân của nó!

"Ah ah ah ah!!!!!!!!!!!"

Từ cơ thể của cô em vợ bỗng nhiên bốc lên một làn khói đen. Làn khói đen này chậm rãi bao quanh cô em vợ.

Chợt thân nhiệt của cô đột ngột hạ xuống, thậm chí, một lớp sương trắng mỏng bắt đầu xuất hiện.

Bạn có thể nhầm tưởng đây là cô ấy đang phát huy hết sức mạnh tiềm ẩn bên trong,

Nhưng thực chất, lúc này cơ thể cô đã quá yếu. Sức mạnh của cô ấy đang dần bị bay hơi, tựa như một viên đá bị rời khỏi ngăn đông tủ lạnh, không bao lâu sẽ tan ra hết. Cô ấy cố gắng chống cự nhưng căn bản thời gian của cô không còn nhiều nữa.

"Xoẹt!"

Chu Trạch rút răng nanh ra, vết thương chỗ răng nanh gây ra lập tức bị đóng vảy, thậm chí không có một giọt máu nào chảy ra nữa.

Cô em vợ thả lỏng người,

Trực tiếp ngã nhào xuống đất,

Khi cơ thể rơi xuống phát ra một tiếng "bịch" rất rõ ràng.

Không có thứ gì phải đáng tiếc, cũng không cần tiếc thương,

Ngay cả khi cô đã cho linh hồn Chu Trạch mượn xác Từ Lạc để sống lại,

Nhưng giữa cô và Chu Trạch cũng không có một mối quan hệ nào đáng nói cả.

Tâm hồn của cô đang dần suy kiệt. Cô rất muốn đi vào cơ thể của mình đang nằm sõng soài dưới sàn, nhưng do Chu Trạch đang đứng đó lên cô không dám tiến vào.

Cùng lúc đó, bay quanh cô là một quyển sách nhỏ. Đó là quyển sách giống quyển sổ mà Chu Trạch có. Đó là cuốn sổ ghi lại công trạng của cô.

Cô em vợ cũng là một quỷ sai.

Tuy nhiên, cuốn sổ của cô đã gần như trắng bệch, bị hư hại nặng nề đến mức lúc cuốn sách bay lượn xung quanh cô, những mảnh giấy không ngừng rơi ra.

"Tôi cũng là một quỷ sai, anh không thể giết tôi."

Cô em vợ lúc này vô cùng run sợ, không phải cô sợ Chu Trạch đến mức như vậy, mà hiện giờ cô thấy rất lạnh.

Linh hồn cô rời khỏi xác thịt,

Giống như một người bình thường cởi quần áo và nằm trong băng vào mùa đông.

Cảm giác đó, dù dùng sức mạnh tinh thần để cố chịu đựng nhưng vẫn không chống lại được.

Chu Trạch ngẩng đầu,

Nhìn cô,

Khóe miệng anh khẽ mở,

Giống như đang cười nhạt,

Sau đó,

Chu Trạch chậm rãi,

Nghiêng đầu.

Cổ anh liên tục phát ra những âm thanh giòn giã,

Những âm thanh đó,

Như đang giễu cợt,

Như đang trực tiếp chọc ghẹo đối phương.

Cơ thể cô từ từ bắt đầu phát sáng với ngọn lửa màu xanh nhạt. Tâm hồn cô từ từ bị đóng băng và dần mất đi hoạt động. Cô đang rất lạnh, cô thực sự cần một thân xác để sưởi ấm.

Cô không thể chờ đợi, và không còn cách nào để chờ đợi nữa.

Biu!

Cô hướng mình xuống dưới và cố gắng nhập hồn vào cơ thể cô em vợ một lần nữa.

"Ah!"

Nhưng việc cô muốn không thực hiện được, Chu Trạch vung cánh tay lên và nắm trọn linh hồn của cô, vô cùng nhanh chóng và đầy dứt khoát. Cô hét lên một tiếng thất thanh đầy đau đớn.

Vòng eo của cô chỉ cần một bàn tay của Chu Trạch đã nắm trọn. Ở đây không nói đến cô gầy và mỏng manh như thế nào, mà việc này thể hiện linh hồn của cô bị Chu Trạch không ngừng chà đạp và xoay chuyển.

"Hãy để tôi đi, tôi là một quỷ sai!"

Cô hét lên.

Chu Trạch há miệng ra,

Rồi bắt đầu đưa linh hồn cô vào trong miệng.

Người phụ nữ này gào thét càng lúc càng dữ dội. Cô như đã biết trước được điều gì sắp xảy ra, cô hiểu rằng người đàn ông trước mặt cô đã mất hết ý trí, hiện tại anh đang chỉ hành động theo bản năng vốn có.

Anh đói bụng,

Thân thể của anh rất đau,

Bây giờ anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi,

Giống như một người bị bệnh, anh cần được tẩm bổ,

Anh cần được uống thuốc để mau chóng hồi phục.

Anh dường như không thể chịu được sự hấp dẫn của linh hồn cô ấy nữa.

"Tôi là quỷ sai, mặc dù tôi đã làm sai nhiều chuyện, nhưng Âm ti mới có thể phán xét và xử lý tôi, anh không có tư cách đó!

Anh có chịu nổi trách nhiệm cho việc này không?

Tôi tỉnh lại đi,

Mau tỉnh táo lại ngay cho tôi!"

Giống như trong "Tây Du Ký", yêu quái muốn ăn thịt Đường Tăng là thú cưng của Bồ Tát. Trước khi bị Tôn Ngộ Không xử lý, yêu quái đã đe dọa Tôn Ngộ Không bằng thân thế của mình.

Tuy nhiên,

Trước đó,

Chu Trạch cũng là một quỷ sai, cho dù chỉ là quỷ sai tạm thời,

Nhưng vẫn bị cô chuẩn bị giết chết mà không nghĩ ngợi,

Hơn nữa, sau khi giết Chu Trạch không, cô định sẽ giết luôn cả bác sĩ Lâm,

Những lời đe dọa của cô không có một chút nào có thể đe dọa được Chu Trạch.

Bất chợt, Chu Trạch ngừng tay lại,

Không cho linh hồn của cô vào miệng nữa.

Người phụ nữ nhìn Chu Trạch bằng ánh mắt lo sợ. Với chuyện vừa gặp phải trước đó, cô sẽ bớt ảo tưởng hơn về sức mạnh của bản thân.

Chu Trạch nắm lấy cô và bắt đầu di chuyển,

Mỗi bước chân của anh ta đều để lại trên sàn nhà một dấu chân màu đen. Anh dần đi xuống cầu thang và tiến vào nhà bếp,

Anh đưa đôi mắt xanh lục nhìn quanh căn bếp,

Cuối cùng,

Anh đã tìm thấy được,

Một lọ sốt ớt cay.

Chu Trạch nghiền nát hộp sốt, đổ tất cả số sốt trong lọ lên tay,

Rồi bỏ tất cả số sốt cay vào miệng,

Sau đó,

Chu Trạch một lần nữa lại nhấc người phụ nữ lên,

Há miệng,

Đưa linh hồn yếu ớt của người phụ nữ vào trong miệng của mình.

Người phụ nữ hét lên thất thanh và không ngừng chửi mắng,

Tiếng cô phát ra nghe như một bản nhạc được phát trong bữa ăn, để tăng thêm phần ngon miệng và làm cho bữa ăn thêm lãng mạn.

Sau khi nuốt linh hồn cô vào bụng,

Chu Trạch chống hai tay ra phía sau,

"Ực…"

Chu Trạch cảm thấy hơi nặng bụng,

Nhưng rất thoải mái,

Thỏa mãn,

No bụng,

Giờ anh lại muốn ăn thêm một cái khác nữa.

...….

"Sao anh không nói sớm!"

Bạch Oanh Oanh ngồi trong xe hét lên.

Đường Thơ không mấy quan tâm đến cơ thể của cô gái đang run rẩy trong nhà, cô vô tư bóc một viên kẹo đường cho vào miệng,

"Lúc trước tôi có nói với anh ta, nhưng anh ta không quan tâm,

Ngoài ra,

Làm sao chỉ nghe qua lão đạo nói, anh ta lại biết được có một quỷ sai khác ở trong nhà họ Lâm?"

"Lúc chiều có chú của Từ Lạc đến tìm anh ta!"

Lão đạo vẫn là người lái xe,

Sau khi ông trở về hiều sách,

Ông đã kể chuyện này cho Đường Thơ nghe,

Chuyện này không có gì phải bí mật cả, chưa gần Chu Trạch gọi điện, họ đã cùng nhau đi xe tới nhà họ Lâm.

Hứa Thanh Lãng ngồi chỗ ghế phụ lái với khuôn mặt u ám đầy suy nghĩ.

Xe dừng lại,

Họ cùng nhau xuống xe và đi vào trong,

Bạch Oanh Oanh là người đi đầu,

Lúc cô vừa bước vào đến cửa,

Cô đột nhiên dừng bước,

Oanh Oanh cảm nhận được ở phía trước cô là bầu không khí quen thuộc, cơ thể cô bắt đầu cảm thấy nghẹt thở và không ngừng run rẩy.

"Có chuyện gì với cô vậy?"

Đường Thơ thấy Oanh Oanh đứng yên không nhúc nhích liền hỏi.

Bạch Oanh Oanh cắn chặt môi,

Bên trong nhà, tiếng hơi thở vọng ra càng lúc càng rõ ràng, tựa như mọi chuyện đã được đẩy lên đến đỉnh điểm,

Bất chợt, dòng máu sắc tộc chảy trong cô một cách mạnh mẽ, nó giống như dòng điện không ngừng chạy qua lại trong thân thể cô.

Oanh Oanh vô thức kẹp chặt hai chân,

Run giọng nói:

"Thân dưới của tôi,

Bỗng nhiên khó chịu quá!"

Bình luận

Truyện đang đọc