"Tôi lấy lời khai xong rồi, các anh có thể đi."
Một cảnh sát trẻ đóng quyển sổ lấy lời khai lại và mỉm cười với Chu Trạch.
Chu Trạch gật đầu và đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, có một người cảnh sát trung tuổi ngồi cạnh nam cảnh sát trẻ lấy lời khai kia, mở miệng hỏi:
"Anh Từ, việc kinh doanh của anh dạo này có tốt không?"
"Cũng không tốt lắm." Chu Trạch thành thật trả lời.
Rất nhiều người hỏi Chu Trạch câu hỏi này. Ý của họ là muốn hỏi việc kinh doanh của anh với người sống có tốt không, cho nên Chu Trạch trả lời theo tình hình kinh doanh với người sống ở tiệm.
"Vậy tại sao anh còn quyết định tiếp tục kinh doanh?" Nam cảnh sát trung niên hỏi.
"Tôi là con rể của gia đình rất giàu có, việc kinh doanh của tôi chỉ là để giết thời gian."
Nam cảnh sát khịt mũi và gật đầu, anh ta vẫy tay ra hiệu: "Anh có thể đi được rồi, khi nào cần thêm lời khai chúng tôi sẽ gọi cho anh."
"Rất sẵn lòng."
Chu Trạch rời đi.
Người cảnh sát trẻ quay sang nói với nam cảnh sát trung niên: "Anh Tôn, chàng trai này quả là thú vị."
Đúng vậy, Chu Trạch đã nói thẳng ra với mọi người rằng anh là kẻ ăn bám, việc này quả thật cần dũng khí rất lớn.
"Chúng ta hãy đi xung quanh và lấy thêm lời khai của những người khác." Nam cảnh sát trung niên vừa đứng dậy vừa nhìn về phía Chu Trạch. Anh ta cảm giác ở Chu Trạch có gì đó rất lạ, khiến người ta đứng ngồi không yên.
Lúc lấy lời khai, cảnh sát phải như những con rắn hổ mang đang săn mồi và những người đang bị thẩm vấn, để tìm ra sự sơ hở và những lời khai quan trọng từ phía bên kia.
Nhưng vừa nãy, viên cảnh sát lại cảm nhận anh ta như con mồi còn Chu Trạch mới là kẻ đi săn, cảm giác rất kỳ quái, giống như con rắn đang bị thôi miên bởi cây sáo trúc của những người huấn luyện rắn Ấn Độ vậy.
Nhưng bây giờ, viên cảnh sát không còn để tâm cho lắm.
"Đi ra ngoài?" Hứa Thanh Lãng vừa mới bị lấy lời khai xong và bước ra. "Hôm nay thật xui xẻo, đêm hôm khuya khoắt còn phải chạy đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Tên cảnh sát trẻ lấy lời khai thật phiền phức. Anh ta đã hỏi giới tính của tôi ba lần. Nhìn tôi như thế này mà anh ta không thể biết giới tính của tôi sao?"
Chu Trạch nhìn sang Hứa Thanh Lãng và thầm nghĩ:
Anh giới tính gì chẳng lẽ trong lòng anh lại không rõ được?
Cả Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng đều là chủ cửa hàng gần hiện trường xảy ra vụ án, hơn nữa còn chính mắt thấy quá trình ngã của nạn nhân nên mới bị lấy lời khai. Về cơ bản thì những người trong câu lạc bộ yêu thích chuyện kinh dị kia mới là những kẻ cảnh sát nghi ngờ nhất.
"Anh nghĩ hung thủ là ai?" Hứa Thanh Lãng hút một điếu thuốc rồi nói.
Lúc này mặt trời đang dần ló rạng, đã là bình minh.
"Đây không phải là chuyện của chúng ta, cảnh sát sẽ tìm ra hung thủ." Chu Trạch bình tĩnh nói.
"Sao anh lại nhạt nhẽo như thế?
Chẳng lẽ anh chưa đọc qua truyện Holmes hay truyện tranh Thám tử lừng danh Conan khi còn nhỏ à?"
Trong lòng mỗi người, dù ít hay nhiều đều có hứng thú với những câu truyện trinh thám và công việc làm thám tử.
Cuối cùng, họ sẽ từ từ suy luận và tìm ra được sự thật của vấn đề. Giống như pháp sư Lưu Khiêm, họ sẽ đứng dậy một cách ngạo nghễ và hét lên "Kỳ tích sẽ xuất hiện ngay đây."
Việc này hoàn toàn có thể tác động đến điểm G của rất nhiều người.
"Tôi thực sự không có hứng thú."
"Anh đúng là một con quỷ." Hứa Trong Sáng châm chọc nói.
"Vâng, tôi là một con quỷ." Chu Trạch lấy điện thoại di động ra để gọi Taxi, đồng thời nói: "Anh nhớ chính xác trước khi chết người phụ nữ kia mặc đồ màu gì không?"
"Màu trắng."
"Sau khi ngã?"
"Màu đỏ.", Hứa Thanh Lãng nhún vai "chiếc váy đó đã bị nhuộm đỏ bới máu, thật đáng thương."
"Khi cô ấy ngã xuống, cô ấy mặc váy màu đỏ, anh đừng nói máu nhuộm đỏ váy cô ấy, như thế rất ghê." Chu Trạch nhắc nhở.
Hứa Thanh Lãng gật gật đầu, sau đó đưa tay sờ chóp mũi và nói: "Anh có nghĩ đằng sau chuyện này có gì bí ẩn không? Nó chỉ đơn giản là tai nạn hay là một vụ mưu sát?"
"Tôi không biết, nhưng tôi rất hy vọng nếu đây là một vụ tai nạn thì tôi cảm thấy gây ra việc này là một nhân vật lợi hại. Nếu ta bắt được nhân vật này thì đây có thể được coi là một thu hoạch lớn."
Có thể nguyên nhân gây ra việc này là do một con quỷ.
Nếu đem nó về lại Địa ngục thì công trạng của Chu Trạch có thể được tăng lên, gấp mười hoặc thậm chí là nhiều hơn.
"Anh lại nghĩ nó phức tạp lên rồi. Phải, tôi đã quên nói về chi tiết cô ấy mặc váy màu trắng khi bị lấy lời khai ở sở cảnh sát." Hứa Thanh Lãng vỗ tay: "Điểm mấu chốt của vụ án là sự thay đổi màu chiếc váy, chắc chắn hung thủ đã có một mánh khóe gì đó rất thông minh..."
"Anh là Agatha Christie hay Conan Doyle?" Chu Trạch hỏi.
"Không." Hứa Thanh Lãng rất bực bội nhìn về phía Chu Trạch. "Lão Chu, tôi thấy anh càng ngày càng nhàm chán, trước kia dù gì anh cũng đã từng có thời gian rất ăn ý với tôi."
"Không có tâm trạng."
"Vậy chúng ta bây giờ đang đi đâu?"
"Sao cơ?"
"Chúng ta đi bắt quỷ à?"
"Không, chúng ta sẽ chơi trò bút tiên."
"Sao tự nhiên anh muốn chơi trò đó?"
"Anh nghe qua pháp luật về đánh bắt cá chưa?"
...
Tiệm sách không bị phong tỏa nhưng bên ngoài có rất nhiều biển báo khác nhau, bên cạnh đó còn có nhiều cảnh sát đang tìm kiếm các dấu vết còn sót lại để làm chứng cứ cho vụ án.
Điều này làm cho hiệu sách vốn đã vắng khách nay lại càng ế ẩm hơn.
Chu Trạch bảo Oanh Oanh chuẩn bị những đồ cần thiết để chơi trò chơi bút tiên, trực tiếp lên mạng đặt mua với những người bán hàng trong thành phố sau đó Oanh Oanh sẽ đi xe qua tận nơi để nhận hàng.
Bịch hàng được mở ra,
Rất nhiều thứ không biết là hữu ích hay vô dụng được đặt qua một bên.
Hứa Thanh Lãng ngồi xổm ở bên cạnh nhìn xem Chu Trạch định làm gì, sau đó miễn cưỡng nói: "Trên thực tế, tôi thấy trò này như kiểu gọi hồn nhưng không cần nhà ngoại cảm."
Chu Trạch lắc đầu, nói: "Không giống."
"Có điểm nào không giống?"
"Tối qua, khi họ chơi trò bút tiên, tôi không cảm nhận được có linh hồn nào đến cả, còn anh thì sao?" Chu Trạch nhìn Hứa Thanh Lãng nói.
"Tối qua...."
Hứa Thanh Lãng trong đầu hồi tưởng lại cảnh tối qua, cây bút dài đã trượt về hướng của Chu Trạch đang ngồi.
"Chẳng qua đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tối qua việc chính của họ là tổ chức buổi tỏ tình cho hai người trong câu lạc bộ. Vì vậy, hướng họ muốn nhắm đến là tòa nhà cao ốc phía sau lưng anh, kỳ thật cây bút đó không chỉ về phía anh."
"Phân tích rất khá. "Chu Trạch vươn tay ra, mở tờ giấy trên sàn, rồi chạm vào viên gạch bằng móng tay của chính mình, nói:" Đây cũng là cố ý à?"
Hứa Thanh Lãng lập tức mở to mắt,
Trên sàn cách chỗ anh ta đang đứng nửa mét có một vết lõm xuống, nếu như không quan sát kỹ thì sẽ không thể phát hiện được.
Chu Trạch lấy ra một cây bút. Anh đặt bút lên vết lõm đó, cây bút bất chợt chỉ về một hướng. Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng đi theo hướng cây bút đã chỉ và chậm rãi quay người.
Sau đó,
Ngòi bút chỉ về hướng Oanh Oanh.
Cô đang ngồi chơi điện thoại ở sau quầy, tối qua Chu Trạch cũng ngồi đó.
Chu Trạch ném cây bút sang một bên rồi nhìn về phía Hứa Thanh Lãng.
Một rãnh nhỏ xuất hiện trên gạch, nhưng nó không lớn như vết lõm lúc nãy.
Hứa Thanh Lãng có chút khó tin: "Chẳng lẽ tối qua có thứ gì đó đã được triệu hồi đến đây, nhưng sao cả tôi với anh đều không phát hiện ra?"
"Lần trước, Triệu sở trưởng đi tới đây, chúng ta không nhìn ra ông ấy đã chết,
Lần trước nữa, nữ Vô Diện cũng đã đến đây nhưng chúng ta cũng không nhìn thấy thân phận thật của cô ta."
"Cái này…."" Hứa Thanh Lãng.
Zhou Ze âm thầm trải tờ giấy một ra lần nữa, rồi nhặt cây bút. "Anh nghĩ với thân phận quỷ sai của tôi có mời nổi tiên bút không?"
Chu Trạch là một quỷ sai. Anh với câu chuyện ma quái mà câu lạc bộ đã kể không có nét tương đồng.
"Tôi không biết. Điều tôi quan tâm là thật sự lúc anh ngồi đó không phát hiện có điều gì không ổn thật ư?" Hứa Thanh hỏi chỉ vào Chu Trạch hỏi.
Chu Trạch gật gật đầu,
"Mặc dù tôi không cảm thấy gì khi họ chơi nhưng lúc mà cây bút chỉ về hướng tôi đang ngồi, trong lòng tôi có một cảm giác rất khó nói, có chút bất an giống như việc nhiều người nhìn vào mình vậy."
"Thế tại sao lúc đó anh không nói cho họ biết!"
Hứa Thanh Lãng lao sang nắm lấy cổ áo của Chu Trạch,
"Anh cảm thấy không ổn, anh có thể thấy được sự di chuyển của cây bút đó.
Khi họ nói rằng sẽ tới tòa nhà cao ốc phía sau lưng anh chơi cái trò nguy hiểm chết người kia và kết hợp với việc tổ chức tỏ tình, anh vì lý do gì mà không ngăn cản họ!"
Chu Trạch đẩy Hứa Thanh Lãng ra rồi lấy tay lau nước miếng mà lúc nói Hứa Thanh Lãng đã phun lên mặt anh, sau đó nói:
"Việc họ làm có liên quan gì đến tôi?"
Đúng,
Việc này không có gì liên quan đến Chu Trạch.
Hứa Thanh Lãng buông Chu Trạch ra rồi lùi về phía sau hai bước. Anh đột nhiên cảm thấy Chu Trạch thật lạ.
"Họ sử dụng dịch vụ trong hiệu sách của tôi, căn cứ theo luật thì tôi sẽ phải đảm bảo an toàn cho họ khi họ đang ở trong hiệu sách,
Nhưng khi họ đã rời khỏi hiệu sách của tôi rồi thì những việc họ làm hay những việc xảy ra với họ có liên quan gì đến tôi?"
"Anh chưa từng như thế này trước đây." Hứa Thanh Lãng lẩm bẩm nói.
"Việc hiện tại phải làm không phải là hối hận về quá khứ, cũng không phải là lúc để tự trách bản thân mình. Việc trước mắt bây giờ là tìm ra những điều bí ẩn và gửi nó xuống địa ngục."
"Anh đam mê điều này đến thế sao?"
"Đây là mục tiêu của tôi, không phải trước kia anh luôn chế giễu tôi sống không có mục tiêu?"
"Anh….." Hứa Thanh Lãng mím môi. "Anh đi tìm điều bí ẩn của anh một mình đi, tôi không can thiệp."
Hứa Thanh Lãng khoát khoát tay, giận đùng đùng và đi ra khỏi hiệu sách.
Oanh Oanh lúc này bước đến, ngạc nhiên hỏi:
"Ông chủ, vừa rồi anh mới cãi nhau với Hứa Thanh Lãng?"
Chu Trạch không trả lời. Anh ngồi xổm xuống và tiếp tục nhìn vào lỗ khảm kia, sau đó lại nhìn sang miếng giấy và chiếc bút tiên mới được đặt mua về.
"Ông chủ, tôi đi chơi đây." Oanh Oanh đem tách trà đến đặt bên cạnh Chu Trạch, thè lưỡi cười rồi chạy sang quán mỳ sát vách.
Cô ấy không thấy Chu Trạch đang ngồi xổm trên sàn, liên tục nhìn vào lỗ khảm và tờ giấy cùng cái bút để chơi trò chơi "bút tiên". Mồ hôi anh liên tục đổ ra, đồng thời anh cũng lấy tay đặt lên phía ngực trái của mình.
Chết tiệt,
Nhất định phải tìm ra càng sớm càng tốt,
Nếu không sẽ còn có người chết,
Đáng chết,
Như thế này đau đớn quá!
Oanh Oanh bước vào tiệm mỳ. Khi thấy cô ấy, Hứa Thanh Lãng nói thẳng:
"Ông chủ của cô trong hai ngày gần đây gặp phải chuyện gì không?"
"Tôi thấy anh ấy vẫn bình thường." Bạch Oanh Oanh ngồi xuống, mở máy tính.
"Bình thường?" Hứa Thanh lãng chợt cười lớn. "Hôm qua khi thấy có người chết vì ngã lầu, anh ta không có phản ứng gì hết, chỉ đứng đó lấy khăn tay ra và lau mặt."
"Người kia là ngã xuống đã chết luôn, không lau mặt thì người ta có thể sống lại sao?"
Oanh Oanh nói với giọng khinh bỉ. "Anh ấy từng là bác sỹ rất giàu kinh nghiệm, khi nhìn vào một người gặp nạn có thể liền biết có cứu được người đó hay không. Chạy lại la hét chi bằng lau mặt mình cho sạch có có ích hơn."
"Cô vẫn còn bênh được, khi thấy người gặp nạn anh ta mảy may không có phản ứng gì. Các người còn là người không!"
"Nhưng hai chúng tôi thực sự không phải là người."
"Bẹp!"
Đúng lúc này,
Màn hình máy tính bỗng nhiên nhấp nháy rồi tắt đen ngòm,
Lại mất điện.
"Ah ah ah…."
Oanh Oanh gõ mạnh vào bàn phím "Cái trò chơi chết tiệt này!"
Hứa Thanh Lãng đang hút thuốc, chợt vội vã chạy ra khỏi cửa hàng,
Ngẩng đầu,
nhìn lên tòa nhà cao ốc,
Lúc này,
trên cửa sổ tầng năm,
Có một người đàn ông mặc áo trắng đang đứng đó.
Xung quanh đó có không ít cảnh sát, họ liên tục dùng bộ đàm để liên lạc với những cảnh sát khác đang ở trong tòa nhà. Một nam cảnh sát trung niên gầm lên:
"Hiện trường vụ án mà cũng không bảo vệ được, các anh làm ăn thế nào vậy?"
"Huỵch"
Âm thanh quen thuộc vang lên đầy ngột ngạt,
Hứa Thanh Lãng đứng như trời trồng,
Kinh ngạc nhìn người kia từ không trung rơi xuống,
mọi thứ,
Giống hệt những việc xảy ra tối qua.
Hứa Thanh Lãng vô thức nhắm mắt lại.
Giờ này khắc này,
Cuộc sống tự nhiên trở nên rẻ mạt như chiếc bánh bao,
Hết lần này đến lần khác,
Đều không có giá trị.