(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

[ Này, cô đi đâu vậy? A.... Chậm thôi!!! ]
Áp Áp nhìn Hạng Tinh càng ngày càng tăng tốc, sợ tới mức hét lên, nói nhảm.
Hận không thể biến hình, đem tiểu tổ tông nãy giờ không nói một lời đập cho thanh tỉnh.
May mắn thay, cô vẫn còn một chút lý trí, vẫn chưa chạy quá tốc độ quy định, vọt vào cổng trung tâm thương mại.
Sau khi xuống xe, cô đến thẳng cửa hàng dụng cụ leo núi chuyên nghiệp mà cô đã bỏ qua mỗi khi tới đây.
Nhanh nhẹn chọn một bộ quần áo vừa người, lều trại, gậy leo núi và xẻng quân sự.
Thậm chí còn mua cả một con dao găm.
Lúc này Áp Áp mới minh bạch rằng cô đang làm cái gì.
Tiểu tổ tông đây là lo lắng cho Lục Thiệu Khiêm sắp chết rồi, quyết định đi tìm hắn……
[ Cô có thể chứ? ]
Nhìn cô đang chăm chú vào con dao kia, Áp Áp vẻ mặt đầy lo lắng.
[ Có thể. ]
Nữ hài thong dong mà đầu một cái.
Lại tiếp tục thử sử dụng dao găm.
Thật kỳ quái, trong lòng cô lại nổi lên một cảm giác quen thuộc.
Phảng phất như thứ này sinh ra là dành cho cô.
Phi thường quen tay.
Được, cứ như vậy đi.
Nữ hài chắc chắn gật gật đầu, xách theo túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Đi không được hai bước, lại thấy một thân ảnh có chút quen thuộc đối diện đi tới.
“…… Hạng Tinh?”
Tô Thanh Triết nhìn cô gái nhỏ trước mặt cầm một đống đồ có chút sững sờ.
Theo bản năng mà đi tới chỗ cô.
"....."
Trong đầu Hạng Tinh hiện tại chỉ có hình bóng của Lục Thiệu Khiêm, không để ý đến người trước mặt.
Liền trực tiếp vòng qua.
Nhưng nam nhân kia vội vàng xoay người lại, giữ chặt tay nàng .
"Em từ từ, anh có chuyện muốn nói!"
Hạng Tinh tức giận nhấp môi.
Nghiêng đi mặt tới, lạnh lùng khẽ quát một tiếng: "Buông tay."
"……"
Tô Thanh Triết bị giọng điệu điềm tĩnh và ánh mắt lạnh lùng kia của cô làm cho kinh ngạc.
Trong lòng đau đớn, co rút lại.
Trước kia, cô tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt như vậy mà nhìn hắn.
“Hạng Tinh, em sao lại thế này!”
Hắn vẻ mặt bi thương, tiến lên hai bước rồi lại quay sang phía Hạng Tinh.
Cắn chặt răng, gầm nhẹ: "Em trước kia, không phải là thích anh sao? Vì cái gì mà nhanh như vậy! Có phải Lục Thiệu Khiêm đã làm gì em hay không?"
"Anh có bệnh à?"
Hạng Tinh dùng sức kéo kéo túi, nam nhân theo bản năng mà lùi về phía sau.
Người này thật sự rất đáng ghét.
Cô có chút không kiên nhẫn suy nghĩ, một tay khác đã cầm lấy con dao trong túi.
Nếu còn dám tiến lại gần đây, đừng trách cô không khách khí!
Cũng may, hai người giằng co không bao lâu, một đạo thanh âm ngọt ngào truyền tới, phá vỡ cục diện bế tắc lúc này.
“Thanh Triết…… Anh ở chỗ này làm gì vậy?”
Hạng Tinh ngước mắt nhìn lại.
Chỉ thấy Bạch Giản không biết từ chỗ nào chạy tới.
Cố tình khoác lên cánh tay Tô Thanh Triết.
Thấy thế, Tô Thanh Triết hoảng loạn một chút, nhưng thật ra không có lại tới chỗ Hạng Tinh.
“Không có gì.”
Giống như là tự an ủi bản thân, nhẹ nhàng vỗ lên tay Bạch Giản.
Ôn nhu cười, "Em không phải muốn đi dạo phố sao, chúng ta vào thôi."
Dứt lời, liền lôi Bạch Giản vào trung tâm thương mại.
Nhìn Bạch Giản vẻ mặt mộng bức, đi được ba bước lại quay đầu nhìn lại, Hạng Tinh nhún vai.
Cô lại lần nữa nhấc lên túi lớn túi nhỏ đi về phía xe.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Bình luận

Truyện đang đọc