(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Bất quá.
Hạng Tình cũng không thích hắn, nàng đã có người trong lòng.
Ba người lớn lên bên nhau, thời gian thấm thoát trôi qua đã đến lúc dựng vợ gả chồng.
Vũ Văn Hoằng tốn hết tâm tư theo đuổi Hạng Tình nhưng không được như ước nguyện.
Hơn nữa hiện tại hắn còn lo duy trì cân bằng thế lực tam phương này, tông tộc cùng ngoại thích cũng không muốn hắn liên hôn với Hạng gia, nên hắn cũng không thể hạ chỉ ép hôn.
Chỉ có thể nhìn Hạng Tình càng ngày càng thân thiết với tình lang.
Vũ Văn Hoằng điên cuồng ghen ghét cùng với áp lực trong những năm qua, liền hắc hoá.
Cuối cùng, hắn lại động tâm tư với tiểu quận chúa, người ngu dại lại vô cùng ái mộ mình.
Vũ Văn Hoằng hao hết sức lực thiết kế một cái "Hồng Môn Yến".
Đem độc được trộn lẫn trong điểm tâm, sai người đưa sang cho nguyên chủ, lại âm thầm hạ giải dược ở trong trà của nàng.
Hắn rất rõ, nếu nguyên chủ có đồ ăn ngon, nhất định sẽ đưa cho hắn trước.
Quả nhiên, nguyên chủ liền đem số điểm tâm này cho hắn.
Lúc sau, Hoàng Thượng trúng độc, cung yến đại loạn, các thái y tận tình chữa trị mới đưa Hoàng Thượng từ cửa tử trở về.
Trải qua điều tra nghiêm mật của Hình Bộ, phát hiện độc được này đến từ Phủ Tướng quân.
Mọi người đều biết nguyên chủ là người ngu dại, chắc chắn sẽ không hạ độc.
Cho nên tội danh này liền rơi xuống đầu Hạng Trọng.
Mưu hại Hoàng Thượng chính là trọng tội, hơn nữa tông tộc cùng ngoại thích nhân cơ hội ra sức thêm dầu vào lửa, Hạng gia rất nhanh đã bị niêm phong, nam thì chém đầu thị chúng, nữ thì sung quân biên ải.
Vũ Văn Hoằng âm thầm thu hồi binh quyền trong tay Hạng gia, đến lúc này hắn đã có đủ thực lực để đối đầu với tông tộc cùng ngoại thích.
Cuối cùng nguyên chủ bị bệnh mà chết.
Hạng Tình thân phận bị thay đổi, bị ép nhập cung trở thành phi tử của Vũ Văn Hoằng.
Về sau, thủ đoạn của hắn càng thêm tàn nhẫn, đem ngoại thích cùng tông tộc một lưới diệt trừ, trở thành bá chủ một phương.
.....
[ Tra nam.]
Xem xong nội dung cốt truyện, Hạng Tinh lời ít ý nhiều đưa ra kết luận.
Cô có chút khó chịu mà thở dài.
Nguyên chủ thật quá đáng thương, tận cho đến lúc chết vẫn chẳng biết chuyện gì.
Cảm thán một lát, cô dừng một chút, nghi hoặc hỏi: [ Cái kia, đại sứ hưởng phúc lần này là ai? ]
Cốt truyện cũng không nói qua.
[ Là người này.]
Áp Áp vỗ cánh, một bức hoạ xuất hiện trước mặt Hạng Tinh.
Trong tranh, một người phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, thậm chỉ so với tỷ tỷ của nguyên chủ còn muốn đẹp hơn...
Hạng Tinh nhìn đến ngơ ngác.
Khoé miệng giật giật [ Đại sứ hưởng phúc ở thế giới này là con gái sao?]
[Người ta là đàn ông, đàn ông, đàn ông! ! ! Chuyện quan trọng phải nói ba lần! ]
Áp Áp bất đắc dĩ quạc quạc kêu to, đem bức hoạ kia phóng đại, chỉ chỉ [ Cô nhìn đi! Hầu kết! Không có ngực! À.... Cái chỗ này không cần nhìn! ]
[ Tóm lại, anh đẹp trai này tên là Vũ Văn Dận, hắn lớn lên chỉ tương đối giống con gái mà thôi.... Hắn không phải con gái, đã biết chưa? ]
[ Được, ta đã biết.]
Hạng Tinh nghiêm túc gật đầu.
Cô lại tiếp tục nhìn bức hoạ.
Vũ Văn Dận, hoàng thúc của Vũ Văn Hoằng, là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của tiên đế.
Năm nay ba mươi.
Cô buồn rầu nhíu mày.
So với nguyên chủ lớn gấp đôi.
Có thể hay không, hắn không thích tiểu hài tử như mình?
....
"Tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?"
Bên ngoài bình phong trong khuê phòng, âm thanh nha hoàn vang lên, đem suy nghĩ của Hạng Tinh lôi về hiện thực.
"Tỉnh rồi."
Cô nhỏ giọng lên tiếng, nha hoàn kia mới nhẹ nhàng thở ra, vòng qua bình phong tiến vào.
Hướng về cô hành lễ, ý cười trên môi: "Tiểu thư, hôm nay là cung yến cô mong đợi đã lâu, chúng ta vẫn là nên sớm chuẩn bị đi?"

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Bình luận

Truyện đang đọc