(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Thở ra một hơi thật dài, sau đó đột nhiên nhìn Hạng Tinh.
"Cái này... Cái này là của vợ tôi, 'Song phi cánh' này cô ấy nói phải đưa tận tay cho cô."
Bạch Húc nói xong, từ trong túi vải nhỏ lấy ra một lá bùa bình an hình đôi cánh đưa cho Hạng Tinh.
Tiếp theo, hơi kì lạ mà nhăn mày.
"Còn có, vợ tôi cô ấy muốn tôi chụp ảnh cùng hai người để lưu lại kỷ niệm.... Hai người cùng cô ấy, trước kia có quen biết không?"
Hắn vừa nói, ánh mắt vừa chuyển hướng sang Lục Thiệu Khiêm.
Đáy mắt xuất hiện một tia nguy hiểm.
Lục Thiệu Khiêm thật ra không có biểu tình gì, liền lẳng lặng nhìn thẳng hắn.
Cảm nhận được không khí xấu hổ xung quanh, Hạng Tinh khẽ nhấp môi.
Nghĩ nghĩ, cô nhanh chóng đứng trước mặt Lục Thiệu Khiêm nói: "Bạn của chị Sáo Nhã là tôi chứ không phải anh ấy."
Cô lại nói tiếp: "Cái kia, trời đã không còn sớm, chúng tôi còn phải ăn cơm... Anh liền chụp ảnh ở đây đi."
Dứt lời, cô nhảy nhót chạy đi, kéo một người qua đường vẻ mặt mộng bức tới.
Đưa điện thoại cho người nọ.
Thấy thế, Bạch Húc nhướng mày, cũng đem điện thoại của mình giao ra.
Cứ như vậy, ba người đã chụp được một bức ảnh lấy núi tuyết phía sau làm nền.
.....
"... Được rồi, chúng ta về ăn cơm thôi."
Tiễn Bạch Húc đi, Hạng Tinh vừa lòng cất điện thoại vào trong túi thỏ của mình.
Kéo tay Lục Thiệu Khiêm trở về.
... Lại đột nhiên phát hiện người kia không nhúc nhích.
Cô nghi hoặc quay đầu, lại thấy Lục Thiệu Khiêm đang xuất thần nhìn bức ảnh vừa chụp kia.
Cô đột nhiên có chút bất an.
Hắn không phải là bởi vì cô tự ý làm vậy mà tức giận đi?
Nghĩ thế, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, thật cẩn thận kéo góc áo nam nhân.
Nhỏ nhẹ mở miệng: "Người xấu, có phải bởi vì em đi gặp chị Sáo Nhã nói những chuyện đó khiến cho anh không vui...?"
"Em, em không phải cố....."
Lời xin lỗi còn chưa nói ra, lại nghe Lục Thiệu Khiêm khẽ cười, đem cô ôm vào trong ngực.
"Đồ ngốc, làm sao tôi có thể không vui?"
Hắn xoay người lại, cúi thấp xuống, xoa xoa khuôn mặt đang còn tự trách kia.
Nghĩ một chút, hắn bỗng nắm tay cô, dẫn cô đi lên sân thượng.
"Tinh nhi, em xem."
Nam nhân cười cười, giơ tay lên, chỉ vào những ngọn núi tuyết phía trước.
Đôi mắt nheo lại: "Năm năm trước, tôi cùng Bạch Húc, Chu Phong, Chu Thịnh ở chỗ kia chấp hành một cuộc đột kích bí mật."
.....
"Ngày đó, tôi đã tìm được vị trí của mục tiêu, tiểu đội chúng tôi cùng nhau lên núi."
"Lại bởi vì trận bão tuyết bất ngờ kia, không may bị kẹt dưới vực sâu của ngọn núi, một lần đó là bảy ngày."
"Chúng tôi chia nhau lương khô theo kế hoạch, nhưng không nghĩ tới sẽ ở đó lâu như vậy. Cuối cùng, không chỉ lương khô đã thấy đáy, mà tôi còn bị bệnh."
Nói đến đây, ánh mắt hắn đột nhiên buồn bã.
"Đêm đó, tôi mơ hồ nghe thấy, ngày mai bọn họ sẽ ra ngoài săn thú, ít nhất phải cung cấp đủ đồ ăn cho tôi."
"Kết quả, hôm sau tôi hạ sốt tỉnh lại, bọn họ cũng chưa trở về."
"Lòng tôi bất an, cắn răng, thừa dịp bão tuyết đã ngừng, tôi liền mang theo đồ đạc đi tìm kiếm."
"Cuối cùng phát hiện được dấu vết cách đó không xa... Chu Phong, Chu Thịnh với hơi thở thoi thóp."
"Bọn họ..... chết ở trong lòng tôi."
Nói đến đây, bàn tay Lục Thiệu Khiêm nắm chặt, đáy mắt lộ ra tia tàn nhẫn.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Bình luận

Truyện đang đọc