(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

"Không sợ!"
Hạng Tinh quyết đoán lắc đầu.
Khoé mắt càng thêm cong: "Cha ta là Trấn Quốc Đại tướng quân, tỷ tỷ độc chết ta, ông ấy sẽ không bỏ qua cho tỷ."
"Ngươi!"
Thanh Phong nghe xong không thoải mái kêu lên, cái tiểu ngốc tử này cư nhiên dám uy hiếp vương gia!
Hắn bực bội nghiêng người về phía trước, rồi lại thấy vương gia nhà mình giơ tay đẩy, đẩy đến cạnh cửa xe ngựa.
Một đạo ánh mắt sắc bén đảo qua, Thanh Phong sợ tới mức chỉ có thể chui ra ngoài, cùng xa phu chen chúc một chỗ.
Vũ Văn Dận nhàn nhạt câu môi, đem túi đồ ăn trong tay đưa cho Hạng Tinh.
"Ngươi nói đúng, bổn vương đích xác là kiêng kị cha ngươi."
Nhìn tiểu gia hỏa tiếp nhận túi đồ ăn, quả thực không chút do dự mà nếm thử, hắn nói tiếp: "Nhưng có một người cũng kiêng kị cha ngươi!"
"Mà hắn thậm chí còn làm cho ông ấy không có cơ hội báo thù nha."
"....."
Hạng Tinh đình trệ, ngước mắt lên nhìn nam nhân.
Trực tiếp mở miệng: "Tỷ tỷ vừa rồi cùng cha ta nói những thứ đó là muốn giúp cha ta không cho người kia động tới hắn sao?"
"... Xem ra ngươi thực sự có nghe qua."
Vũ Văn Dận che miệng bật cười.
Bỗng đứng dậy, nghiêm túc gật đầu: "Không sai, cha ngươi là một vị tướng quân tài giỏi, bổn vương tự nhiên yêu quý hắn."
"Đáng lẽ 'người kia' so với bổn vương càng yêu quý hắn hơn mới đúng, đáng tiếc..."
Nói xong, hắn chợt tiếc nuối mà thở dài.
Ôm ngực, khẽ cau mày: "Aii, đều do bổn vương không dạy dỗ hắn, mới khiến cho hắn trở nên như vậy."
Hạng Tinh biết chắc chắn 'người kia' chính là Vũ Văn Hoằng.
Nàng không nhịn được ở trong lòng mà phỉ nhổ.
Tra nam.
Muốn gạt tỷ tỷ cô, còn muốn lợi dụng cô.
Tra nam.
Vừa nghĩ cô vừa cắn một miếng gà.
Thân thể chợt chuyển động, dịch lại gần chỗ Vũ Văn Dận một chút.
Có chút cẩn thận nhích lại gần hắn, mắt chớp chớp.
Nhẹ nhàng mở miệng: "Tỷ tỷ, Tinh Nhi nói cho tỷ mục đích của người kia, tỷ giúp Tinh Nhi cứu cha ta, có thể chứ?"
".... A?"
Vũ Văn Dận nhướng mày, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc.
Xem ra cái tiểu ngốc tử này thật sự biết điều gì đó.
Hơn nữa.
Nàng cũng không ngu dại như lời đồn đại.
Vũ Văn Dận cười cười.
"Có thể giúp ngươi!"
Nam nhân đột nhiên nghiêng người, ghé sát vào Hạng Tinh cho đến khi đôi mắt trong suốt gần trong gang tấc.
Ánh mắt không e dè mà nhìn thẳng, phảng phất như có thể nhìn thấu tâm tư nàng.
Lúc sau chỉ nghe hắn cười nhẹ nói: "Bất luận ngươi dùng cái biện pháp gì, trở về thuyết phục cha ngươi từ nay về sau đồng ý hợp tác cùng với bổn vương."
"....."
Hạng Tinh chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên.
Đáp ứng hắn, hắn sẽ giúp cha vượt qua ải này, cha sẽ không chết.
Cha cùng hắn hợp tác, cô liền có thể quang minh chính đại ở gần đại sứ hưởng phúc, cha không chết, cô hưởng phúc.
Nói không chừng còn có thể giúp tỷ tỷ cùng với tình lang của tỷ ấy.
Tính như vậy thì cô không thiệt.
Tiểu gia hỏa trong đầu tức khắc cân nhắc nặng nhẹ.
Một lát sau, cô trịnh trọng gật đầu: "Được, thành giao!"
"....."
Vũ Văn Dận trừng mắt.
Hắn không nghĩ tới nàng lại đáp ứng nhanh như vậy.
Xem ra nàng vẫn là một cái ngốc tử.
Cũng tốt, ngốc mới dễ lừa.
Vũ Văn Dận thấp giọng cười cười, nắm tay lại gõ gõ thành xe.
Xe ngựa tức khắc chuyển đổi phương hướng.
Hạng Tinh thấy thế chợt quýnh lên, nắm chặt ống tay áo Vũ Văn Dận.
Đôi mắt đáng thương rũ xuống, mềm mại hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ muốn đưa Tinh Nhi trở về sao?"
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Bình luận

Truyện đang đọc