(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Hạng Tinh đem toàn bộ đồ đạc để vào trong cốp xe, chuẩn bị khởi động rời đi.
Lại chợt thấy bóng dáng Bạch Giản xuất hiện trước tầm mắt.
Nhìn vẻ mặt phức tạp của cô, Hạng Tinh suy nghĩ, cuối cùng hạ cửa xe xuống.
"Có chuyện gì không?"
Bạch Giản vừa dừng lại, Hạng Tinh liền hỏi.
“……”
Bạch Giản lập tức ngẩn ra.
Lại tựa như giãy giụa một chút, lấy hết can đảm, ngước mắt hỏi, "Cô…… còn liên lạc với Tô Thanh Triết sao?”
Nhớ lại hình ảnh vừa rồi, làm cô không thể không lo lắng.
Nhưng mà Hạng Tinh thật nhanh đã lắc đầu.
Tựa như suy nghĩ một chút: "Cùng hắn có quan hệ không phải là tôi, mà là chị tôi."
Hạng Tinh vừa dứt lời, Bạch Giản liền chấn động.
Nữ hài nghi hoặc mà chớp chớp mắt.
Thật ra những lời này đều là Lục Thiệu Khiêm nói cho cô, nếu Bạch Giản hỏi tới thì trả lời như vậy.
Tuy rằng cô không biết câu này có ý gì, nhưng nhìn bộ dáng của Bạch Giản hình như cô ta đã hiểu.
Tò mò quá.
Hạng Tinh cắn cắn môi, lại suy nghĩ một chút.
Nếu Bạch Giản hiểu được, vậy mình liền nói câu tiếp theo.
Nghĩ vậy, nàng âm thầm gật đầu.
Lại mở miệng nói: "Tô Thanh Triết không xứng với tôi, cũng không xứng với cô, cô vẫn nên nhân lúc còn chưa muộn mà buông tay đi.”
“…… Hả?”
Bạch Giản ngoài kinh ngạc thì vẫn là kinh ngạc.
Vì cái gì mà đột nhiên Hạng Tinh lại nói ra những lời như vậy.
Nhưng cô cũng không giải thích, nói xong liền khởi động xe  đi mất.
……
Một đường thật nhanh trở lại Lục gia.
"Tiểu thư, ngài đã trở lại."
Nhìn nàng khó khăn mà lấy xuống một đống chiến lợi phẩm, Chu bá chạy thật nhanh ra chào đón.
"Mau giúp tiểu thư..."
"Không, không cần."
Hạng Tinh hơi luống cuống, vội vã đến xem đống túi nhỏ túi lớn đầy đất, ngăn lại đám người làm.
Sau khi im lặng một lúc, cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Đây là đồ rất quý, rất dễ vỡ, không thể đụng vào chúng."
"Được."
Chu bá với đám người đành phải lùi lại.
Bất quá, nhìn bộ dáng hưng phấn đang đóng gói đồ đạc của cô, trong lòng Chu bá có chút cảm khái.
Thật tốt quá, tiểu thư mấy ngày nay cũng không có không vui.
Hắn cũng coi như không làm thiếu gia thất vọng.
.....
Kết quả, vẫn là thất vọng.
Sáng sớm hôm sau, Chu bá đúng giờ gõ cửa phòng Hạng Tinh.
Lại phát hiện cửa đã mở, trong phòng không một bóng người.
Chỉ có một lá thư ở trên bàn.
—— Con đi du lịch hai ngày, không cần tìm con, cảm ơn.
Chu bá hóa đá tại chỗ.
——
Sáu tiếng sau, Hạng Tinh đã đến được núi tuyết ở thành phố Y.
Nơi này bất đồng với Hải Thành, vào tháng mười hai từ lâu tuyết đã phủ trắng xóa, một mảnh lạnh lẽo nhưng lại lộ ra sự thanh khiết.
Hạng Tinh sớm đã có chuẩn bị, đem mình bọc thành một cái bánh chưng, cõng một chiếc túi lớn, lắc lư đi ra sân bay.
Lúc sau gọi Áp Áp: [Áp Áp, mau mở bản đồ định vị thực tế ảo.]
Một bản đồ ba chiều của thành phố Y lập tức hiện ra.
Điểm màu đỏ nhấp nháy trên bản đồ chính là Lục Thiệu Khiêm, đang ở phía Đông Bắc của sân bay, đâu đó trong núi tuyết tiếng tăm lừng lẫy kia.
Thấy vậy, Hạng Tinh nhẹ nhàng thở ra.
Thật tốt quá.
Hắn không có chuyện gì.
Nhìn những ngọn núi phủ tuyết cách đó không xa, cô khẽ xoa xoa hai bàn tay, mím chặt đôi môi lạnh cóng, gật đầu một cách chắc chắn.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Bình luận

Truyện đang đọc