(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Hắn đã nghĩ rằng, với tính cách thô bạo càn rỡ của Vũ Văn Dận, hắn bắt Tinh Nhi đi hẳn là đã treo lên dụng hình với nàng, bức bách hắn đi vào khuôn khổ...
Nhưng hình ảnh hài hoà trước mắt này là như thế nào?
Tinh Nhi nhà hắn so với khi ở nhà, ăn còn vui vẻ hơn!
Hẳn là việc này cùng với Túy Tiên lâu hội tụ danh trù thiên hạ có một chút quan hệ...
Nhưng đây cũng quá không thích hợp...?
... Chẳng lẽ, hắn muốn dùng mỹ thực để hạ độc Tinh Nhi!
Nhưng giả thiết đáng sợ này vừa mới nảy ra, Hạng Trọng liền bắt gặp hình ảnh Vũ Văn Dận cùng Hạng Tinh đang ăn cùng một mâm thức ăn, cùng đưa lên miệng.
Mà Hạng Tinh cũng không có xảy ra chuyện gì.
Hạng Trọng vẻ mặt mộng bức.
Hắn... Thật sự là xem không hiểu.
"... A, Hạng tướng quân tới rồi sao?"
Bên này, Vũ Văn Dận buông đũa xuống, cười cười nhìn phía hắn.
Vẫy tay chào hỏi: "Bây giờ là buổi trưa, nếu không phiền thì ngài có thể qua đây ăn một bữa."
"Đúng vậy, phụ thân."
Hạng Tinh nỗ lực ăn hết một cái đùi vịt, ánh mắt sáng lấp lánh, vẫy tay với Hạng Trọng: "Phụ thân, đồ ăn ở đây thật sự rất ngon!"
"...."
Hạng Trọng vẻ mặt bi ai.
Nữ nhi ngốc a!
Lửa giận trong lòng lão gia tử lần nữa bốc lên, bước thêm vài bước, tung một chưởng trên bàn của Vũ Văn Dận.
"Vũ Văn Dận, ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?"
Tiếng nói vừa dứt, âm thanh các loại binh khí rút ra khỏi vỏ vang lên.
"Lớn mật!"
"Lui ra."
Vũ Văn Dận lạnh lùng quát lớn, bọn thị vệ nhanh chóng thối lui.
Nam nhân hơi sửa sang lại cảm xúc, một lần nữa treo lên mặt nụ cười phong hoa tuyệt đại, chớp mắt phượng với Hạng Trọng.
Cánh môi khẽ mở: "Nhạc phụ đại nhân, đừng tức giận, hãy ngồi xuống từ từ nói chuyện a!"
.....
"... Ngươi, ngươi kêu lão phu là gì?"
Nghe bốn chữ không thể tưởng tượng kia, Hạng Trọng suýt nữa thì tim đập lỡ một nhịp.
Lại thấy Vũ Văn Dận bình tĩnh lấy khăn tay lau miệng.
Ý cười càng sâu: "Mới vừa rồi, Tinh Nhi vừa mới đáp ứng sẽ gả cho bổn vương, làm vương phi của bổn vương!"
... Gì?
Lời này vừa nói ra, không chỉ Hạng Trọng kinh ngạc trừng to mắt, mà ngay cả Hạng Tinh đang  chuyên tâm ăn uống ở bên cạnh cũng giật nảy mình, trực tiếp bị đùi vịt làm nghẹn.
"Khụ khụ...!"
Hạng Tinh không thở nổi, điên cuồng vỗ vỗ ngực.
Cho đến khi một bàn tay duỗi ra sau lưng nàng, nhanh chóng điểm vài cái.
Tiểu gia hoả mới đem đồ ăn trong miệng phun ra, thở phào.
Không phải...
Hình như cô chưa từng nói qua sẽ gả cho hắn...!
Hắn làm sao có thể nói bậy như vậy!
Khuôn mặt nhỏ của Hạng Tinh nghẹn khuất, căm giận mở miệng kháng nghị.
Nhưng bàn tay sau lưng nhanh chóng dời đến chỗ huyệt vị, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Lời muốn nói như nghẹn ở trong họng, há miệng ra cũng không thể nói bất cứ cái gì.
Người cũng bị Vũ Văn Dận mạnh mẽ ôm tới phía sau.
"Không... Sao có thể! Ngươi làm gì với nữ nhi của ta! Nàng làm sao lại đáp ứng ngươi loại sự tình này?!"
Thấy Vũ Văn Dận hành động như vậy, Hạng Trọng khẩn trương đến mức gân mạch cũng sắp đứt, theo bản năng muốn đi qua cứu nữ nhi.
Lại bị Thanh Phong ở một bên xem kịch ngăn lại.
Mạnh mẽ lôi hắn kéo đến ghế ngồi đối diện với Vũ Văn Dận.
"Bổn vương không phải đã nói là chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện sao?"
Vũ Văn Dận nhìn hắn, cười đến bừa bãi: "Nhạc phụ à, ngài tại sao còn không hiểu, bổn vương làm nhiều việc như vậy, thật sự là vì giữ được toà tướng quân phủ của ngươi a!"
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Bình luận

Truyện đang đọc