(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Hải Thành.
Khách sạn Ánh Dương, hội trường VIP.
Tô Thanh Triết một thân tây trang màu trắng nho nhã, tay cầm một ly champagne, khí phách hăng hái trò chuyện với khách mời.
Hôm nay là lễ đính hôn của hắn với Bạch Giản.
Không những vậy, lần trước khi Lục Thiệu Khiêm rời đi, hắn đã âm thầm xử lý được hai hạng mục lớn, trước mắt đã đến giai đoạn ký kết bàn giao hợp đồng.
Chỉ cần vụ này thành công, hai hạng mục này sẽ là chiến lợi phẩm lớn nhất của hắn ở An Hoà.
Nói cách khác, hắn càng có lợi thế trong đại hội cổ đông sắp tới .
Đến lúc đó, Lục Thiệu Khiêm đành phải buông tay.
Tô Thanh Triết nham hiểm cười cười.
Đội điều tra của Hạng gia những ngày qua không tra được tung tích của Lục Thiệu Khiêm ở núi tuyết.
Hắn không chừng đã bỏ mạng ở đó.
Như vậy đối với mình càng tốt.
Không có Lục Thiệu Khiêm, các cổ đông không thể không đề cử hắn điều hành An Hòa.
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Triết cười càng thêm vui vẻ.
Một lúc sau, hắn nhìn đồng hồ.
Giờ lành đã đến.
Nhưng Bạch Giản hình như còn chưa chuẩn bị xong, vẫn không thấy xuất hiện.
Tô Thanh Triết dừng một chút, nghiêng người nói nhỏ với trợ lý Triệu bên cạnh: "Đến hậu trường, xem Bạch Giản có cần giúp gì hay không, tại sao mãi vẫn chưa xuất hiện."
"Được, Tô tổng."
Tiểu Triệu xoay người, chạy chậm về phía hậu trường.
Đang định mở cửa, lại thấy Bạch Giản trong bộ lễ phục trắng cùng với một người bạn bước ra.
Xung quanh mọi người thấy vậy, liền vô tay hoan hô.
"Cô dâu tới rồi."
Tô Thanh Triết cũng buông ly rượu, mỉm cười nhẹ nhàng, chậm rãi bước lên.
"Chúng ta lên sân khấu đi, Giản Giản."
Hắn khẽ vươn tay về phía Bạch Giản.
Nhưng Bạch Giản không lập tức nắm lấy.
Mà là vẻ mặt kỳ quái, không mấy vui vẻ, vẫn luôn phát ngốc đứng đó.
Vẫn là cô bạn bên cạnh lay lay vài cái, cô mới bừng tỉnh.
Cười gượng, có chút cứng đờ khoác cánh tay Tô Thanh Triết.
Thấy vậy, Tô Thanh Triết hơi hơi nghi hoặc.
Rồi lại hiểu ra.
Hắn biết rõ, trong khoảng thời gian này, từ việc đính hôn đến đám cưới, hầu như đều là Bạch Giản lo liệu.
Cô ấy mệt mỏi là việc bình thường.
Nghĩ vậy, Tô Thanh Triết hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay nhỏ đang nắm chặt tay áo của mình.
Trịnh trọng nói nhỏ: "Giản Giản, anh sẽ làm em hạnh phúc cả đời."
"... Được."
Bạch Giản nhẹ nhàng đáp lại, theo Tô Thanh Triết đi lên sân khấu cùng với giai điệu du dương và tràng vỗ tay chúc mừng của các khách mời.
"... Đã để các vị đợi lâu! Hoan nghênh mọi người đã đến với lễ đính hôn của Tô tổng và Bạch Giản tiểu thư."
Sau khi hai người bước lên, chủ lễ hào hứng nói chuyện.
Khoe khoang về tình yêu của họ một hồi, đã đến lúc trao đổi nhẫn đính hôn.
"Phía dưới! Chúng ta hãy thưởng thức khoảnh khắc chứng minh tình yêu của hai người bọn họ qua nhiều năm."
Giọng nói của chủ lễ vừa dứt, âm nhạc lại vang lên.
Trên màn hình lớn phía sau, những bức ảnh ngọt ngào của hai người thời còn đi học được phát lên ngay lập tức.
Nhớ lại những kí ức xưa, khoé miệng Tô Thanh Triết hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
Bọn họ đã trải qua nhiều khó khăn mưa gió, rốt cuộc đã đi đến ngày hôm nay.
Cảm thấy may mắn, hắn chợt rũ mắt nhìn về phía cô dâu của mình.
Lại bỗng nhiên phát giác được, cô tựa hồ một chút cũng không vui.
Thậm chí, căn bản còn không thèm nhìn màn hình phía sau, như là đang liều mạng trốn tránh cái gì.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Bình luận

Truyện đang đọc