(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Cô cầm di động lên, muốn trực tiếp hỏi hắn.
Nhưng lại không dám.
Lỡ như, kết quả không như mình mong muốn thì phải làm sao...
Cứ như vậy, cô ôm một bụng rối rắm cho tới chạng vạng tối.
Không lâu sau Lục Thiệu Khiêm trở lại, cô thậm chí còn không kịp nói hai câu với hắn, vì khách mời đã dần dần đến.
Hạng Tinh bị ép vào trong phòng với chuyên viên trang điểm do trợ lý Hứa mời đến.
Hừ, đến cả bóng dáng người xấu cũng không thấy.
Trong lòng cô không vui, trong bụng thì tức giận.
Lại không thể hiện ra ngoài, đành phải an an tĩnh tĩnh ngồi đó cho bọn họ làm gì thì làm.
Với phong cách trang điểm đáng yêu lại tinh tế, và chiếc váy ren màu hồng nhạt, cùng lúc đó tiếng nhạc ở sảnh dưới đã bắt đầu vang lên.
Dưới sự hộ tống của mọi người, cô đẩy cửa ra đi vào trong đình viện với sự thấp thỏm.
Hội trường lộng lẫy dưới ánh đèn ấm áp, mọi người đều vỗ tay chúc mừng sinh nhật ngôi sao nhỏ.
Quá nhiều ánh mắt nhìn mình, khiến cho Hạng Tinh có chút khẩn trương, nhấp nhấp môi, nắm chặt bàn tay.
Cho đến khi một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở phía trước.
"Đừng khẩn trương."
Nam nhân ôn nhu nói nhỏ bên tai, bàn tay với những khớp xương thon dài duỗi ra trước mặt cô như một lời mời.
Cô dừng lại một chút, nâng lên bàn tay khẽ run, đặt vào lòng bàn tay ấm áp kia.
Hắn trịnh trọng nắm chặt, dắt tới vị trí trung tâm, trên một sân khấu màu hồng mơ mộng.
Hai người vừa mới bước lên, bất ngờ liền được trợ lý Hứa mở ra.
Ngay sau đó, mọi người đều trăm miệng một lời hát lên bài hát chúc mừng, một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ đầy màu sắc từ sân khấu chậm rãi xuất hiện.
Hạng Tinh cả kinh, mắt hạnh trừng lớn.
Oa....
Hình như ăn rất ngon...
Nhìn cô ngây ra, bộ dáng thèm chảy nước miếng, Áp Áp trên đầu âm thầm đỡ trán.
Khẩn trương lo lắng lúc nãy chạy đi nơi nào rồi?
Quên mất rồi đúng không?
"Hạng Tinh, sinh nhật vui vẻ!"
Một tràng vỗ tay qua đi, Bạch Giản ôm một cái hộp lớn, cười hì hì tiến lên sân khấu.
Đồng thời đưa cho Hạng Tinh, còn ý vị thâm trường mà nháy mắt với cô, nói nhỏ: "Cái này, là quà mà Sáo Nhã đưa cho cô."
"Thật vậy sao?"
Nghê thấy tên Sáo Nhã, đôi mắt ngập nước của Hạng Tinh bỗng nhiên sáng lên.
Lúc này, Chu bá, trợ lý Hứa, An Nhã,... nhân viên An Hoà, cùng với khách quý của Lục Thiệu Khiêm đều sôi nổi tặng quà cho cô.
Hạng Tinh cảm thấy chính mình hạnh phúc muốn xỉu.
Tay cô rất ngứa, không nhịn được muốn trở về đem tất cả quà mở ra!
Nghĩ vậy, cô ngước mắt lên, phóng ánh sáng đáng thương tới Lục Thiệu Khiêm.
Lục Thiệu Khiêm cười: "Đi đi, xong rồi trở lại ăn cơm."
"... Hả?"
Hạng Tinh có chút do dự mà nhìn xung quanh: "Như vậy không phải sẽ làm mất thời gian của mọi người sao?"
"Không, không, chúng tôi không đói..."
Phía dưới mọi người điên cuồng xua tay: "Lục thiếu phu nhân, ngài cứ đi đi, không cần quan tâm chúng tôi!"
Dù sao, ánh mắt 'hiền lành' của Lục tổng vẫn ở chỗ đó.....
"Được thôi..."
Được mọi người đồng ý, Hạng Tinh nhảy nhót nhờ đám người Chu bá đem hết quà vào nhà.


☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Bình luận

Truyện đang đọc