"Dùng cơ giáp gì?" Có người hỏi.
Diệp Tố không hiểu ra sao, không hiểu cái này còn có cái gì so đo.
Lý Cảnh Hòa giơ giơ mi: "Chế thức cơ giáp* quá nhàm chán, dùng của mình đi."
Trường học cung cấp cho học sinh luyện tập và thi đấu hàng ngày trong câu lạc bộ đều dùng chế thức cơ giáp, vũ khí quang học đều có tính chất mô phỏng, một là để bảo hộ người điều khiển, hai là vì bảo hộ cơ giáp. Dù sao kể cả có là chế thức cơ giáp, tài liệu chế tác cũng không rẻ, chịu không được lãng phí.
*nhớ đoạn đầu có cái giải thích cơ giáp mô phỏng thay vì 10 000 lăng thì chỉ có 1000 lăng k, nó đấy.
Chỉ có con nhà giàu mới có thể từ nhỏ đã có cơ giáp thuộc về mình, đôi khi trong đánh hắc chiến, để tăng thêm kích thích thi đấu, cũng sẽ chọn dùng cơ giáp thật.
Diệp Tố hiểu rõ xong liền nói: "Tôi không có cơ giáp."
Lý Tự Lý Cảnh Hòa đều ngẩn ra, sau đó cùng một đám phía sau không khách khí cười ha hả: "Cư nhiên là kẻ nghèo hèn ngay cả cơ giáp cũng không có!"
Diệp Tố cảm thấy không sao cả, chỉ là đột nhiên nhớ tới, trước kia trợ giúp La Thành tham gia thi đấu cơ giáp trong trường, Địch Cảnh có nói qua, quán quân sẽ được thưởng cơ giáp có giá trị một ngàn vạn, đến bây giờ thi đấu qua đi, quán quân cũng được rồi, tại sao phần thưởng lại chậm chạp không thấy? Chẳng lẽ là Địch Cảnh lừa mình, Diệp Tố ngẫm lại tính tình mấy người Địch Cảnh bọn họ, cũng không phải không có khả năng.
"Tôi có thể mượn một đài cơ giáp sao?" Diệp Tố nghĩ nghĩ hỏi, Hàn Nghiệp hẳn là có không ít cơ giáp, chỉ hắn nhìn qua đã có hai đài.
"Ha hả." Lý Cảnh Hòa trào phúng cười, ra vẻ rộng lượng nói, "Tùy cậu đi mượn, nhớ rõ mượn đồ tốt một chút, thấp hơn trăm vạn cũng đừng lấy ra cho mất mặt."
Lời này của hắn đâm vào tâm Phá Quân, sắc mặt Phá Quân bỗng dưng chìm xuống. Hắn dựa vào thi đấu đối chiến, thật vất vả mới tích cóp tiền mua được một đài cơ giáp hơn chín mươi vạn, đối với đại bộ phận bình dân mà nói, mua được cái cơ giáp xấp xỉ trăm vạn đã không tồi. Nếu không phải Phá Quân lúc đó vẫn không ngừng đem tiền mình kiếm được đưa Lý Cảnh Hòa, hiện tại cũng có thể mua đài cơ giáp mấy trăm vạn. Hắn đào tim móc phổi ra mà thương, kết quả chỉ đổi lại được một câu mất mặt xấu hổ.
Diệp Tố không nghe ra châm chọc của Lý Cảnh Hòa, chỉ nói: "Chờ tôi một chút."
"Dùng của tôi đi." Khổng Tước ngăn Diệp Tố chuẩn bị rời đi, từ trên cổ tinh tế trắng nõn gỡ xuống một vòng cổ bạc trắng, ngọc bích trên vòng cổ dường như là nút không gian.
Diệp Tố nhìn thấy đồ vật thân mật như vậy, nhận lấy có chút ngại ngùng.
Khổng Tước không làm ra vẻ như hắn, trực tiếp đặt vòng cổ vào tay Diệp Tố, Lý Cảnh Hòa thấy vậy cũng đơn giản đến cạnh sân đấu chuẩn bị.
Diệp Tố đơn giản cũng không từ chối, vội vàng đi theo Lý Cảnh Hòa vào sân đấu.
Tuy rằng là sân đấu loại nhỏ, nhưng chỉ là so với sân đấu loại lớn thương nghiệp bên ngoài. Kỳ thật bản thân nó chiếm diện tích không nhỏ, đài đấu hình vuông, ước chừng to bằng mười cái sân bóng, xung quanh kín mít lồng phòng hộ che chở, bên ngoài phía trên là một số ghế ngồi tạo hình tinh xảo, để người quan khán thưởng thức.
Thời điểm Lý Ngật đuổi tới nơi, các tân khách cơ hồ đã toàn bộ ngồi xuống, Diệp Tố cùng Lý Cảnh Hòa đều đã chuẩn bị tốt, điều khiển cơ giáp của mình chuẩn bị lên sân đấu.
Lý Ngật thấy sự tình như vậy, cũng không nghĩ đến ngăn cản trận thi đấu này tiến hành, tiến tới Lý Tự đang ngồi ở hàng thứ nhất, nghĩ tới đợi Diệp Tố thua, hắn nên nói thế nào mới giữ mặt mũi lớn nhất cho Diệp Tố, không đến mức bởi vì thua mà thẹn quá hóa giận.
Lý Tự vừa lúc ngồi ở hàng thứ nhất, thấy đại ca nhà mình tới, kinh hỉ nói: "Anh hai, làm sao anh lại rảnh tới xem thi đấu?" (2 ae nhà này JQ vcl, mỗi tội là nv pháo hôi, mị đây k thèm gán ghép)
Lý Ngật tức giận trừng mắt nhìn em trai: "Tại sao em lại gây họa như vậy, việc này có phải do em khởi xướng hay không?"
"Chơi chơi thôi mà." Lý Tự bĩu môi.
"Chơi? Đừng đùa ra lửa." Lý Ngật mắng, tiếp theo nhìn thấy Khổng Tước cùng hàng, biểu tình lộ ra chút bất mãn: "Khổng tiểu thư, tại sao cũng không nhắc nhở đứa em trai ngu dốt của tôi một chút?"
Khổng Tước xoay đầu, hướng hắn hơi mỉm cười: "Chơi chơi thôi mà."
Lý Tự có ngu thế nào, lúc này cũng nghe ra có chuyện không tầm thường, vội hỏi: "Anh, làm sao vậy?"
Lý Ngật chỉ vào Diệp Tố nói: "Em biết hắn là ai sao?"
"Ai? Còn không phải người ngay cả cơ giáp cũng không có sao?" Lý Tự nhìn về phía Diệp Tố, lại nhìn thấy khi Diệp Tố thao tác cơ giáp thuần trắng của Khổng Tước lên đài đấu, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.
"Ha ha ha ha ha." Đấu trường đối chiến bộc phát từng đợt tiếng cười.
Biểu hiện của Diệp Tố quả thực như một tay mơ cái gì cũng không hiểu. Tuy rằng ở đây đều là nhóm phú nhị đại, nhưng ngoài đám ăn chơi trác táng đi theo Lý Tự, những người khác đều có tu dưỡng cùng tố chất cá nhân thập phần tốt đẹp, đối với việc Lý Cảnh Hòa thế nhưng khiêu chiến một đứa trẻ con nhỏ hơn mười tuổi, không ít người đều tỏ vẻ khinh thường, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới việc những người sinh ra trong thời đại cơ giáp bọn họ đi trào phúng kẻ yếu.
Lý Tự cười đến càng thêm khoa trương, ngã trước ngã sau, chỉ kém ôm bụng cười lăn lộn, tâm thần lúc trước bị anh trai làm cho không yên không biết lúc này đã ném đi đâu mất.
Lý Ngật hung hằng trừng mắt hắn một cái: "Hắn chính là em trai của con trai độc nhất Hàn gia, mặc kệ là bà con hay em trai kết nghĩa, đều không phải là chuyện nhỏ."
Lý Tự đang cười đến không khép miệng lập tức cứng lại.
Hàn gia, là gia tộc truyền kỳ mọi người đều biết, con trai độc nhất Hàn gia, Hàn Nghiệp, càng là trò cười mọi người đều biết.
"Cái tên nhát gan kia......"
Lời nói kế tiếp của Lý Tự bị Lý Ngật sống sờ sờ cắt đứt, che lại đùi đau đến mức nước mắt đều chảy ra.
Lý Ngật thấp giọng nói: "Vị kia đang ở nhà chúng ta làm khách, em nói chuyện cẩn thận một chút cho anh!"
Lý Tự không rảnh lo đau, hoảng loạn hỏi anh hai nhà mình: "Vậy hiện tại làm sao bây giờ?"
"Đợi lát nữa thi đấu kết thúc, em cùng Lý Cảnh Hòa hảo hảo xin lỗi hắn, mặc kệ ai sai. Các em đều thành tâm một chút cho anh, phần còn lại để anh xử lý."
Lý Tự vội gật đầu không ngừng, chính hắn là phú nhị đại ăn chơi trác táng, đương nhiên nghĩ về Hàn Nghiệp theo tư duy của mình, hắn có thể vì một cái Lý Cảnh Hòa mà cho Lý Quân gặp phiền toái, Hàn Nghiệp lợi hại một chút còn không phải có thể làm thịt mình sao.
Đồng thời, Lý Tự cũng hận Lý Cảnh Hòa bắt nạt kẻ yếu, cách khoảng không mà trợn mắt giận nhìn, xem đi, đá trúng vách sắt rồi.
Đương nhiên, Lý Cảnh Hòa hoàn toàn không biết gì cả, nhìn thấy Diệp Tố vừa đi ra đã làm trò cười cho thiên hạ liền cười quên hết tất cả, thập phần thoải mái mà dựa vào trên ghế dựa.
"Đếm ngược, mười, chín, tám......"
Âm thanh điện tử của đấu trường vang lên.
Tay Diệp Tố vội đảo loạn mà chỉnh vị trí, còn có chút mới lạ mà làm quen các phím ấn cơ giáp. Cơ giáp Khổng Tước là lượng thân định chế (đặt làm riêng), khoảng cách giữa các phím ấn đều dựa theo chiều dài ngón tay cùng thói quen của nàng mà điều chỉnh, kỳ thật, nhiều người tiêu phí vốn to để đặt làm riêng cơ giáp cũng có một phần nguyên nhân vì để mình dùng được thoải mái thuận tay, cho nên cơ giáp tốt chân chính đều có nhiều chi tiết khác biệt.
Từ khi Diệp Tố đi tới thế giới này, tổng cộng mới tiếp xúc với cơ giáp vài lần, phần lớn vẫn là chế thức, trong lúc nhất thời không thể thích ứng định chế cơ giáp, lúc trước ở phòng chuẩn bị còn chưa ý thức được cần làm quen một chút, khiến bây giờ lộ ra cái xấu. Diệp Tố vẫn luôn cho rằng phòng chuẩn bị là sợ người khẩn trương, dùng để ổn định cảm xúc, không nghĩ tới còn có tác dụng làm quen cơ giáp.
"Ba, hai, một, thi đấu bắt đầu!"
Theo tiếng chuông đột nhiên vang lên, đài cơ giáp hình người huyễn khốc màu lam của Lý Cảnh Hòa liền phảng phất như một tia chớp cắt qua không gian, đột nhiên hướng Diệp Tố lao tới. Hắn dù sao cũng là thiên tài cấp S, còn có một chút thực lực.
So sánh với hắn, cơ giáp màu trắng vẫn không nhúc nhích liền kém cỏi hơn quá nhiều, hoàn toàn lâm vào vị trí bị động.
Không phải Diệp Tố không muốn công kích, mà là còn chưa quen đài điều khiển cơ giáp.
Cơ giáp màu lam lao như bay tới gần cơ giáp màu trắng, ngang nhiên ra quyền, Diệp Tố vội vàng thao tác tiến hành đón đỡ, nhưng mà lực lượng của nắm đấm bị tinh thần lực cấp S quán chú quá lớn, Diệp Tố vừa vô ý một cái đã bị đánh nghiêng qua, cơ giáp tú khí màu trắng chật vật lăn mấy vòng trên mặt đất.
Chủ nhân cơ giáp, Khổng Tước cũng có chút phản ứng không kịp.
Ha ha ha ha. Những người khác càng không thèm che dấu ý cười.
Lý Tự hùa theo cười ha ha, cảm giác được ánh mắt âm trầm của anh hai nhà mình, lại đem tiếng cười nuốt xuống. Lúc này, Diệp Tố càng thảm, phiền toái lớn rồi.
Khi Diệp Tố gặp phải nắm đấm toàn lực của Lý Cảnh Hòa, mắt liếc nhanh qua số liệu trên đồng hồ đo lực lượng, lập tức liền phán định bản thân ngăn không được, đơn giản cũng không đối cứng, tay vừa chuyển, đùng đùng ấn mấy phím, cái gọi là "lăn vài vòng" bất quá là thuận nước đẩy thuyền để kéo dãn khoảng cách với Lý Cảnh Hòa.
Chỉ thấy hắn lưu loát thao tác cơ giáp đứng dậy, có khoảng thời gian này giảm xóc, Diệp Tố coi như cũng đã có hiểu biết nhất định về cơ giáp màu trắng này, nhân lúc Lý Cảnh Hòa còn chưa đuổi theo, Diệp Tố lại cúi đầu tập trung nhìn đài điều khiển một hồi, miệng lẩm bẩm, có phần tương tự với đám học sinh cặn bã học bài 10 phút trước giờ kiểm tra.
Tiếng gió xẹt tới, Lý Cảnh Hòa lại cấp tốc áp sát, vẫn như trước là nắm đấm thô bạo.
Diệp Tố vừa nâng đầu, đôi tay linh hoạt lướt qua đài điều khiển, cơ giáp màu trắng như cá chép đường cong duyên dáng (tôi thấy cá chép chỉ có đg cong bụng mỡ thôi), nhẹ nhàng ngăn, liền tránh khỏi quyền phong của Lý Cảnh Hòa, lại vừa động, chính là phản công!
Phản công tới mãnh liệt như vậy, đừng nói Lý Cảnh Hòa, ngay cả khán giả có thị giác thượng đế cũng không kịp phản ứng lại.
Phần lưng Cảnh Hòa.
Sau khi một kích đắc thủ, Diệp Tố nhanh chóng rút lui, trong lòng chửi thầm, cơ giáp này không chỉ diện mạo tú khí, ngay cả lực lượng cũng tú khí, bằng không hắn liền mặt đối mặt mà đánh nhau với Lý Cảnh Hòa.
Các cô gái đã đủ gầy yếu rồi, sao cơ giáp lại không khổng võ hữu lực một chút. Diệp Tố nghĩ vậy liền bĩu môi.
Diệp Tố sở dĩ sẽ có ý tưởng này, vẫn là do không có đủ hiểu biết về cơ giáp định chế. Định chế cơ giáp là phục vụ cá nhân, Cảm thái tinh thần lực của Khổng Tước là nhanh nhạy, điều khiển đài cơ giáp màu trắng này càng như cá gặp nước, di chuyển như gió. Khổng Tước đúng là bằng vào thân pháp nhanh nhạy mà đứng vững vị trí giữa một đám thiên tài cấp S.
"Hay!" Trên thính phòng lập tức phát ra thanh âm tán thưởng, quả là trở mặt 180 độ so với lúc trước.
Phá Quân cũng biểu tình ngưng trọng gật đầu, Diệp Tố vừa lóe một công kích kia, tiếp theo cũng nước chảy mây trôi mà tới, tích thủy bất lậu, động tác thành thạo vô cùng, vừa nhìn qua liền biết đã trải qua rất nhiều luyện tập. Lại nhìn Lý Cảnh Hòa, chỉ biết dựa vào tinh thần lực cấp S đấu đá lung tung, không biết tôi luyện kỹ xảo cùng phương pháp, một khi gặp đối thủ không khác biệt lắm chỉ có thể bó tay chịu trói.
Đây cũng đúng là nguyên nhân khiến tâm tình Phá Quân phức tạp, sinh hoạt an nhàn giàu có rõ ràng có thể mang đến điều kiện càng tốt hơn, nhưng Lý Cảnh Hòa lại không biết quý trọng, chỉ biết ham hưởng lạc, cho rằng mình là tinh thần lực cấp S liền vô địch thiên hạ, xem bộ dáng hiện tại của hắn, sinh hoạt mười mấy năm làm phú công tử còn không có một nửa nỗ lực bằng lúc trước đi theo cha.
Trên đài đối chiến, Lý Cảnh Hòa ăn một chưởng, tâm tình thực không tốt, hung tợn trừng mắt liếc Diệp Tố: "Lười lại bồi cậu chơi, tôi đành phải đánh thật."
Chỗ bả vai cơ giáp màu đen, bỗng nhiên lộ ra mấy cái họng súng tối om.