SAU VỰC THẲM LÀ MỘT CÁNH ĐỒNG HOA

Tinh hệ Tây Đô, nằm ở phía Tây Nam tinh hệ Hoa Đô, cự ly khoảng cách là hai mươi tinh hệ, nó và tinh hệ Hoa Đô đều là trung tâm, tương ứng hai đầu, trấn giữ ranh giới Nhân tộc.


Chủ tinh tinh hệ Tây Đô, Tây Đô là một tinh cầu cấp hai, giống Hoa Đô tinh, là hai tinh cầu cấp hai duy nhất của Nhân tộc.


Diệp Tố đi theo Hàn Nghiệp, bước xuống lãnh thổ Tây Đô tinh, liền ngửi thấy được hơi thở phồn hoa.


Nếu Hoa Đô tinh là trung tâm chính trị của Nhân tộc, thì Tây Đô tinh chính là trung tâm kinh tế. Nơi này không có lúc nào không có giao dịch phát sinh, tuyệt bút tiền như giông tố trên trời quét xuống biển, kịch liệt lưu động. Các tòa cao ốc cùng thương thành ngầm gần như chiếm cứ toàn bộ không gian Tây Đô tinh, xe bay giữa khe hở hai tòa nhà bay nhanh qua, tiết tấu sinh hoạt nơi này cũng nhanh hơn Hoa Đô tinh một chút.


Hoa Đô tinh bởi vì nguyên nhân chính trị, bố cục chỉnh thể, quy củ rườm rà nghiêm khắc; nhưng ở Tây Đô tinh, thì tự do hơn nhiều, kiến trúc tùy theo sự yêu thích của chủ nhân, chỉ cần có tiền, bạn muốn xây thành một đống phân, cũng không có ai quản bạn. Còn quy củ, cũng có vẻ dễ dãi hơn nhiều, ngoại trừ một số điểm mấu chốt, mọi việc đều có thể thương lượng đường ra, đương nhiên, tiền đề là phải có tiền.


Diệp Tố để ý, trên bầu trời Tây Đô tinh có hai hằng tinh sáng ngời, ngày đêm luân phiên treo trên không trung, giờ phút này, là thời gian chúng nó giao hội. Vì thế, Tây Đô tinh không có buổi đêm. Đây mà một tòa Bất Dạ Thành chân chính. Khi Tây Đô tinh còn chưa phát triển thành trung tâm kinh tế, nơi này vẫn là địa phương bị bóc lột, Chu lột da* không cần học tiếng gà gáy, cũng có thể bắt người ngày nối đêm mà làm việc. Khi ánh sáng chủ nghĩa nhân đạo chiếu rọi tới, đặc điểm không đêm tối của Tây Đô tinh trở thành điều kiện phát triển tuần hoàn có lợi, trải qua nhiều lần thử nghiệm, Tây Đô tinh đã trở thành tinh cầu không cần nghỉ ngơi, bất cứ lúc nào bạn tới đây, nơi này vẫn sẽ luôn phồn hoa, không để bạn thất vọng.


*chuyện là ngày xưa khi chưa có đồng hồ, Chu lột da dùng tiếng gà gáy để đánh dấu thời gian làm việc. Để lột da người làm thuê dễ dàng hơn, hắn tìm người giả tiếng gà gáy.


Thời gian nơi này theo tiêu chuẩn thống nhất của Nhân tộc mà phân chia thành một ngày 24 giờ, trong thành phố luôn có gác chuông nhắc nhở mọi người giờ giấc hiện tại, mọi người dựa theo sở thích và đồng hồ sinh học bản thân mà điều chỉnh thời gian ngủ "buổi đêm", trở lại phòng hiệu quả cách âm cách ánh sáng cực mạnh, đóng cửa lại chính là trời tối.


Sau khi Diệp Tố nghỉ hè ở đại học Hoa Đô, liền thông báo với bọn ông chủ Kỷ rằng mình muốn cùng "anh họ bà con xa" Hàn Nghiệp ra ngoài du ngoạn, không cần lo lắng.


Địa phương du ngoạn đúng là Tây Đô tinh.


Diệp Tố cũng từ Hàn Nghiệp biết được mục đích chân chính khi tới Tây Đô tinh — giải trừ tai họa ngầm của tinh thần lực hắn, thuận tiện tăng thực lực. Khi Diệp Tố biết được, Cảm thái tinh thần lực mình thế nhưng phân liệt làm hai, liền thực sự hoảng sợ, đặc biệt, một loại Cảm thái trong đó còn thập phần không ổn định, có khả năng gây nguy hiểm cho sinh mệnh hắn.


Diệp Tố ở thế giới Tinh tế không sợ chết, nhưng hắn còn chưa học được đủ tri thức hóa học ở thế giới này, chết quá sớm như vậy cũng không thể an tâm.


Hai tháng nghỉ hè, vô luận là để tiếp tục tồn tại ở thế giới Tinh tế, hay để Hàn Nghiệp không thất vọng, để cục trưởng không thất vọng, hắn đều sẽ nỗ lực tốt.


Hàn Nghiệp trên đường ngăn cản một chiếc xe bay cho thuê, "Đến sân huấn luyện Lực chi Sâm."


Tài xế đáp lại, lập tức khởi động xe bay, từ mặt đất bay thẳng lên trời. Phần lớn tài xế đều nói rất nhiều, sau khi tốc độ ổn định xuống, hắn như mỗi lần chở khách khác, tùy ý tán gẫu: "Cậu mang em trai đến Lực chi Sâm tiếp thu huấn luyện à?"


"Ừm."


Tài xế không phải không có kiêu ngạo mà nói: "Tây Đô tinh chúng tôi nổi tiếng nhất chính là huấn luyện cơ giáp và giải trí cơ giáp! Lực chi Sâm là sân huấn luyện số một số hai chỗ chúng tôi, cũng có tên tuổi không nhỏ trong toàn Nhân tộc. Nghỉ đông nghỉ hè mỗi năm, rất nhiều gia trưởng bốn phương tám hướng sẽ đem con nhà mình tới đây tiếp thu huấn luyện, hắc hắc, đến khi khai giảng trở về, bọn họ đều khiến đồng học chấn động! Bất quá, Lực chi Sâm nổi tiếng như vậy, rất khó mua được danh ngạch huấn luyện, xem ra các cậu bỏ ra không ít tiền?"


"Ừm."


Tài xế cảm thấy nói chuyện cùng Hàn Nghiệp có chút không thú vị, lại chuyển hướng sang Diệp Tố trẻ tuổi, tận tình khuyên bảo: "Bạn nhỏ, cậu phải quý trọng cơ hội lần này đó. Cậu không biết, mỗi năm tôi đều nhìn thấy không ít phụ huynh bán xe bán phòng ở, chỉ kém đập nồi bán sắt, chỉ vì để con nhà mình được tiếp thu huấn luyện một lần. Anh trai cậu yêu cậu như vậy, cậu cũng không thể để hắn thất vọng!"


Diệp Tố xấu hổ nhìn "anh trai" mình, vội vàng gật đầu, nói: "Sẽ không!"


"Đúng, cậu thực hiểu chuyện. Lần trước tôi gặp một nhà ba người, đứa trẻ kia kém cậu quá xa, nháo đòi phải về nhà..."


Trên đường đến Lực chi Sâm, Diệp Tố như trải qua cả kiếp sống với chức nghiệp tài xế, nghe bao nhiêu chuyện xưa thân tàn chí kiên* cực phẩm thúc giục người cảm động rơi lệ.


*thân tàn, ý chí vẫn kiên định


Khi Diệp Tố xuống xe, nhìn thấy bề mặt sân huấn luyện Lực chi Sâm rộng lớn, bỗng nhiên cảm thấy tài xế nói cũng không phải khoa trương, ở đây hai tháng xác thật có thể khiến người ta táng gia bại sản.


Hàn Nghiệp mang Diệp Tố đi vào, vừa đến cửa, lập tức đã có nhân viên tiếp tân đoan trang lễ phép dẫn bọn họ đi vào quầy.


"Chào ngài, xin hỏi có hẹn trước sao?" Tiểu thư trước quầy lễ tân là một cô gái mỹ mạo tóc vàng mắt xanh.


"Có." Hàn Nghiệp lấy ra một tấm thẻ khách quý màu đen.


Thẻ khách quý sân huấn luyện Lực chi Sâm phát ra ngoài cực kỳ hữu hạn, mà thẻ khách quý màu đen cao cấp nhất lại càng ít hơn, trong lúc nhất thời, Hàn Nghiệp hấp dẫn không ít tầm mắt các khách hàng khác, người có thể tới nơi này ít nhiều không phải phú thì cũng quý, nhưng thẻ khách quý đối với bọn họ vẫn là quá xa xỉ, càng miễn bàn đến những người đập nồi bán sắt để vào, thậm chí cả tư cách biết thẻ khách quý tồn tại cũng không có.


Thẻ khách quý Lực chi Sâm mặc dù không có ưu đãi gì về mặt tiền tài, nhưng lại có thể tiến vào phòng huấn luyện cấp bậc càng cao, cùng với tiếp thu chỉ đạo một đối một với thầy giáo.


Tiểu thư trước quầy lễ tân vốn dĩ đã rất khách khí lại bày ra thêm vài phần tôn kính, hơi hơi cong lưng tiếp nhận thẻ khách quý của Hàn Nghiệp, đọc thông tin trên thẻ.


Một nhân viên tiếp tân khác cũng thu được thông tin phòng cho Hàn Nghiệp, vội vàng nói: "Khách nhân tôn kính, mời ngài đi theo tôi."


Sân huấn luyện Lực chi Sâm chiếm diện tích hơn vạn mét vuông, chia làm khu nghỉ ngơi, khu huấn luyện thể năng, khu luyện tập cơ giáp thực, khu huấn luyện tinh thần lực, giữa mỗi khu đều có tuyến đường xe tốc hành. Mà trong mỗi khu, cũng có cấp bậc phân chia rõ ràng, chỉ có đạt tới quyền hạn tương ứng, mới có thể tiến vào địa phương cấp bậc càng cao.


Phòng Hàn Nghiệp và Diệp Tố đương nhiên là cấp bậc cao nhất khu nghỉ ngơi, khu nghỉ ngơi cấp S không lớn, đều là  biệt thự nhỏ hai tầng cách nhau rất xa, hoàn cảnh u nhã, không khí thanh tĩnh, trong biệt thự phối trí đầy đủ hết, ở nơi này sẽ không bị nhân viên không liên quan quấy rầy, bảo đảm sau một ngày huấn luyện có thể đạt được nghỉ ngơi thoải mái nhất.


Nhân viên tiếp tân đưa bọn họ đến biệt thự số 5 xong, cung kính hỏi: "Xin hỏi khi nào quý khách định tiếp thu kiểm tra đo lường chuyên nghiệp của sân huấn luyện chúng tôi, để thuận tiện sư phụ chỉ đạo nhanh chóng lập kế hoạch huấn luyện cho ngài."


"Đêm nay." Hàn Nghiệp nói, thời gian của Diệp Tố cũng không nhiều, hơn nữa cơ sở quá kém.


Diệp Tố ở một bên, trước sau không nói một lời, từ trước khi tới Tây Đô tinh đã thỏa thuận tốt, hắn hết thảy đều nghe Hàn Nghiệp, đương nhiên, ngoại trừ thời gian ngủ. Hắn cần tùy theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở thế giới hiện thực mà điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi ở thế giới Tinh tế, Hàn Nghiệp không có ý kiến gì với việc này.


"Dạ, mời ngài lựa chọn sư phụ." Nhân viên tiếp tân mở lên màn hình từ quang não, mặt trên bày tên một số người, đều là các vị sư phụ của sân huấn luyện, sau tên là mỗi chuỗi dài vinh dự, biểu thị năng lực cùng trình độ dạy học của vị sư phụ này, đương nhiên, cũng kèm theo một chuỗi con số tiền tài không ngắn.


Hàn Nghiệp chỉ nhìn lướt qua, nói một cái tên không có ở trên: "Moka Benders." (lạy trúa, tra ở đâu cũng k có ;((( phải mò trên google dịch nghe nó đọc, dân tình có biết nó đọc tên kia thế nào k? Moa cả Ben đở sư, còn tên gốc tiếng trung 莫卡·贲德思 thì nó đọc là Moa cả Bẻn đở sư, lạy trúa trên cao em phải làm sao)


Tươi cười của nhân viên tiếp tân cứng lại, sau đó ôn hòa giải thích: "Thầy Moka đã thật lâu không tiếp nhận nhiệm vụ chỉ đạo chuyên môn, bất quá bởi vì ngài là khách quý cấp bậc tối cao, chúng tôi sẽ báo ý tứ của ngài cho thầy Moka, nhưng chúng tôi cũng không thể bảo đảm thầy nhất định sẽ đồng ý."


"Được, tôi chờ tin."


"Cảm ơn ngài thông cảm." Nhân viên tiếp tân khom lưng, liền rời khỏi biệt thự số 5, lập tức hướng về phía cấp trên báo cáo yêu cầu của Hàn Nghiệp.


Đợi đến khi cửa biệt thự số 5 một lần nữa bị gõ vang, tiến vào chính là một ông lão bảy tám chục tuổi, đầu tóc hoa râm nhưng tinh thần quắc thước, hai mắt xẹt qua như điện.


Hàn Nghiệp nhìn thấy hắn, thần sắc cũng trở nên tôn kính, "Thầy Moka."


Moka Benders sung sướng cười to: "Tiểu Hàn Nghiệp, lại lần nữa nhìn thấy cậu thật tốt quá, không nghĩ tới cậu đã lớn như vậy rồi." Hắn đi tới ôm Hàn Nghiệp rồi làm lễ kề mặt, sau đó nhìn Diệp Tố đang câu nệ, "Bạn nhỏ này chính là mục đích cậu tìm tôi đi."


Hàn Nghiệp cười cười: "Tôi cũng rất muốn gặp ngài."


"Cậu cũng nhớ Pearson, nhớ Lisme, nhưng cậu liền đến gặp tôi." Moka cười, tiếp theo vẫy vẫy tay với Diệp Tố, "Lại đây, để tôi nhìn cậu xem."


Diệp Tố nhìn mắt Hàn Nghiệp, thấy hắn gật đầu, liền đi đến trước mặt ông lão.


Tay Moka, nhìn qua tựa hồ thập phần già nua, giống như rễ cây già đến mức mất hết hơi nước, gân xanh nổi lên. Nhưng khi tay hắn chạm vào, Diệp Tố liền cảm thấy da rễ cây kia chỉ là ngụy trang, dưới lớp da là quái vật xúc tua, nhẹ nhàng quấn một cái, là có thể dễ như trở bàn tay mà kết thúc sinh mệnh con mồi.


Bả vai cùng cánh tay Diệp Tố dường như bị Moka siết đến kêu răng rắc, mỗi miếng thịt mỗi sợi gân mỗi khúc xương dưới đôi tay của đối phương liền không có chỗ che giấu nào. Diệp Tố phảng phất như đang nhận một hồi tra tấn thống khổ, địa phương tay Moka chạm qua từ trong đến ngoài đều đau đến rút gân, hắn nhịn không được mà nhăn mi, nếu không phải Hàn Nghiệp ôn hòa tín nhiệm nhìn hắn, hắn có lẽ đã lựa chọn chạy trốn.


Thời gian qua thực nhanh, đối với Diệp Tố lại là thực lâu, tay Moka rốt cuộc từ mắt cá chân hắn lùi lại, áp lực cực lớn lập tức biến mất, Diệp Tố thế nhưng không khống chế được mà ngồi liệt trên sô pha.


Moka vẫn cười tủm tỉm, tựa hồ không biết hành động vừa rồi của mình khiến Diệp Tố thống khổ bao lớn, "Nền tảng không tồi, gân cốt đều thực thuần nhất, lực lượng huyết nhục dư thừa, chỉ là, hắn dường như chưa được huấn luyện qua?"


"Không có." Hàn Nghiệp lắc đầu, đây cũng là chỗ hắn tiếc hận, Diệp Tố đã mười tám tuổi, nhưng vô luận kỹ xảo chiến đấu hay phương diện tinh thần lực đều ngây thơ như trang giấy trắng. Khả năng của Hàn Nghiệp không thể tiến hành chỉ đạo hệ thống toàn diện cho Diệp Tố cái dạng này, mà Moka Benders, là cục trưởng tiền nhiệm của cục Phụ trợ Minh Viện, có khả năng rất mạnh ở phương diện bồi dưỡng nhân tài, ngay cả Kỷ Xuyên còn bị hắn huấn luyện qua.


Dựa theo lệ thường, Hàn Nghiệp trước khi trở thành cục trưởng cục Chấp hành cũng phải bị Moka quất một phen, chỉ tiếc lúc ấy Minh Viện gặp đả kích trước nay chưa từng có, Hàn Nghiệp trong lúc nhận nhiệm vụ thì lâm nguy, không kịp huấn luyện đã tới cục Chấp hành, một mình gánh vác trọng trách. Hiện giờ mười năm qua đi, Minh Viện yên ổn trở lại, Hàn Nghiệp trải qua vô số giao phong lớn nhỏ, không cần lại tiếp nhận huấn luyện.


"Thật là đáng tiếc." Moka cũng lắc đầu, tiếc hận mà nhìn Diệp Tố đang thở dốc, "Nếu từ nhỏ đã bồi dưỡng tốt, tiền đồ nhất định không hạn lượng. Đương nhiên, hiện tại tìm tới tôi cũng chưa muộn, tôi chính là Moka Benders đó."


Moka híp mắt, từ khe hở lộ ra ánh sáng khiến Diệp Tố run sợ tận đáy lòng: "Chỉ là, muốn bù lại thời gian đã bỏ qua, cái giá phải trả có điểm đắt, bạn nhỏ, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Bình luận

Truyện đang đọc