Nơi đó là núi non trập trùng trải dài, nham thạch trụi lủi chi chít như sao trên trời. Mà trong một sườn núi hẹp, một đài cơ giáp màu đen lặng im nằm đó. Đây là cơ giáp Hàn Nghiệp, Diệp Tố nhớ rõ thật sâu bộ dáng nó, sớm từ khi ở tộc Tát Luân, bộ dáng Hàn Nghiệp điều khiển cơ giáp này đã khiến Diệp Tố kinh diễm. Nhưng giờ phút này, đài cơ giáp kia không nhúc nhích, không còn khí thế vương giả bễ nghễ lúc trước.
Đông đảo Trùng tộc bò quanh sườn núi.
Khi Kiều Nguy Nhiên điều khiển tinh hạm tới gần, mới phát hiện đài cơ giáp kia sớm đã hao hết năng lượng, chỉ có thể che bóng Hàn Nghiệp, Hàn Nghiệp tay cầm trường thương dựa núi cùng cơ giáp tạo thành lá chắn chống cự Trùng tộc. Những Trùng tộc đó như điên rồi, không quan tâm mà lao hướng Hàn Nghiệp. Hàn Nghiệp bị vây tới chật vật bất kham, gân mệt kiệt lực, có lẽ chỉ còn bản năng cầu sinh chống đỡ thân thể hắn, khiến hắn chết lặng phản kích.
Tiếng tinh hạm gần rú tới gần, Hàn Nghiệp giương mắt nhìn lên, tuy hắn lý trí như vậy, cũng thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn thấy ảo giác.
Mất tích hơn tám mươi ngày, hắn đã không còn bất luận hy vọng gì với cứu viện.
"Hàn Nghiệp gặp nguy hiểm!" Trên đường tinh hạm phi hành tới, Diệp Tố lo lắng kinh hoàng, khi nhìn tới một màn Trùng tộc vây công như vậy, thấy Hàn Nghiệp còn sống, kinh hỉ cùng phẫn hận với Trùng tộc đan chéo nhau, tinh thần lực thay đổi theo cảm xúc của hắn, cảm thái Phá hư hưng thịnh.
Hàn Nghiệp kinh hỉ không gì bằng, hẳn đổi phản kích bị động để bảo tồn thực lực ban đầu, trường thương rung lên, chém nát trùng Nhuyễn thể trước mắt, theo đó giơ cao trường thương lên. Như đang nói, hắn còn sống, Trùng tộc cũng chưa giết chết hắn.
Hàn Nghiệp còn không biết, trên tinh hạm đến tột cùng là ai.
Mà Diệp Tố tại một khắc này bỗng nhiên vỡ òa, cảm xúc áp lực nhiều ngày rốt cuộc tìm được đường phát tiết, không gian xung quanh tinh hạm bắt đầu vặn vẹo, xuất hiện từng đợt từng đợt khe hở màu đen, vạn tiễn xuyên tâm lại lần nữa được Diệp Tố triệu hồi ra, hướng theo ánh mắt Diệp Tố bay đi.
Mưa tên rào rạt rơi, tiêu diệt Trùng tộc xung quanh Hàn Nghiệp không còn một mảnh, cố tình lại tránh đi người đàn ông chính giữa kia. Trời đất một mảnh yên tĩnh, vạn mũi tên vây quanh Hàn Nghiệp, lấy tư thái bảo hộ.
Kiều Nguy Nhiên bị một màn bất thình lình kia khiến cho cả kinh không khép miệng được, sau một lúc lâu, mới quay đầu lại nhìn Diệp Tố, như gặp quỷ mà lẩm bẩm: "Vạn tiễn xuyên tâm? Phó vũ khí?"
Hắn có chút chết lặng nghĩ, chẳng lẽ những người khác trong bảy người đều là quái thai như Diệp Tố sao, kia chẳng phải hắn sẽ là kém cỏi nhất sao! Hắn một phen tên tuổi như vậy, mặt già này phải để nơi nào?
Hàn Nghiệp đồng dạng giật mình không nhỏ, nhìn mưa tên bốn phía, trong đầu hắn cũng không nhớ tới ai trong Minh Viện có cảm thái phá hư. Đương nhiên, hắn cũng không xem nhẹ một trong hai loại cảm thái của Diệp Tố là phá hư. Nhưng nghĩ tới Diệp Tố, Hàn Nghiệp có chút áy náy, cũng không nghĩ sâu hơn.
Tinh hạm rốt cuộc tới gần Hàn Nghiệp, dừng lại giữa không trung trên ngọn núi, Diệp Tố cùng Kiều Nguy Nhiên nhảy xuống.
Diệp Tố cao giọng hô: "Hàn Nghiệp!"
Thân hình Hàn Nghiệp bỗng nhiên run lên, thiếu chút nữa đứng không vững, chỉ có thể chống trường thương trên mặt đất, không biết là do mỏi mệt cực điểm hay là bị kinh hách, hắn khó có thể tin mà nhìn Diệp Tố chạy như bay lại gần, giống như có gì đó trói buộc tư duy hắn, hắn thế nhưng không biết nên phản ứng thế nào.
Mũi tên nhọn màu đen rậm rạp tiêu tán, hóa thành bối cảnh Diệp Tố chạy như bay tới.
"Hàn Nghiệp!" Diệp Tố chạy đến trước mặt Hàn Nghiệp, là cười, lại là khóc, cặp mắt sáng ngời kia gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Nghiệp, tỉ mỉ mà nhìn rõ mỗi tấc trên người Hàn Nghiệp.
"Như thế nào lại là cậu..." Hàn Nghiệp gian nan mở miệng, thậm chí không dám nhìn ánh mắt nóng rực của Diệp Tố, ánh mắt nhìn về phía Kiều Nguy Nhiên xa xa đang cố ý thả chậm bước chân, chậm rì rì đi tới. Trong lòng nghĩ lại, vẫn không thể liên hệ hai người kia với nhau.
"Anh không có việc gì thật tốt quá! Tôi lo lắng gần chết!" Cũng không biết Diệp Tố đang cao hứng, hay đang trách cứ Hàn Nghiệp. Cho dù có oán khí, nhìn đến thân hình gầy ốm của Hàn Nghiệp, nhìn sắc mặt tiều tụy cùng đôi mắt tràn ngập tơ máu của hắn, nhìn bộ dáng chật vật của hắn, oán khí Diệp Tố có lớn tới đâu cũng hóa thành chua xót cùng đau lòng, chỉ có thể lặp lại anh không có chuyện gì thật tốt quá, anh không có việc gì, những thứ khác đều không phải vấn đề.
Kiều Nguy Nhiên phóng bước chân chậm thế nào, cũng không chịu được Diệp Tố lãng phí thời gian, Kiều Nguy Nhiên thầm mắng Diệp Tố một tiếng không tiền đồ trong lòng, sau đó nói: "Có thể tìm được anh, may mà có Diệp Tố. Bất quá, tại sao anh lại biến thành bộ dáng quỷ này?"
"Nói ra thì rất dài." Thần sắc Hàn Nghiệp dày đặc lo âu, hiển nhiên vài ba câu là không nói rõ được, nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện. Hắn lại nhìn về phía Diệp Tố, Diệp Tố kích động tới lệ rơi đầy mặt, ánh mắt vẫn sáng quắc như trước mà nhìn chằm chằm Hàn Nghiệp, sợ không cẩn thận một chút liền lạc mất bóng dáng hắn.
Bị ánh mắt như vậy nhìn, tâm Hàn Nghiệp bỗng nhiên khó chịu không nên lời, như máu quen băng thiên tuyết địa lạnh lẽo bỗng nhiên không hề báo động trước mà bị dội vào một chậu nước ấm nóng bỏng, có loại lửa nóng khiến hắn không quen thuộc thậm chí khủng hoảng.
Trong ánh mắt Diệp Tố chỉ có ảnh ngược của Hàn Nghiệp, trời cao đất rộng kia bất quá chỉ là bối cảnh có thể có có thể không. Hàn Nghiệp có chút không biết làm sao, chợt ý thức được, trong đồng tử màu đen kia mình có một tầm quan trọng khác — hắn nỗ lực để bản thân không trở thành độc nhất vô nhị trong Nhân tộc, hắn hy vọng khi mình tử vong sẽ không khiến Nhân tộc nguyên khí đại thương, nhưng hắn tại một thời khắc nào đó đã trở thành độc nhất vô nhị với Diệp Tố, mà tử vong của hắn cũng sẽ khiến Diệp Tố thương tổn trầm trọng.
Toàn thế giới chỉ có một mình anh, cho dù ngoài kia đẹp đẽ bao nhiêu. Hàn Nghiệp dường như đọc được ý tứ này từ ánh mắt Diệp Tố, thẳng đến giờ phút này, hắn mới thật sự minh bạch loại thích của Diệp Tố là như thế nào. Không phải mê luyến, không phải ngưỡng mộ, cũng không phải bất luận kiểu thích nông cạn nào. Hàn Nghiệp cũng không hiểu loại tình cảm này.
Trong thế giới của Hàn Nghiệp, chỉ có hai loại người: Hiểu hắn cùng không hiểu hắn. Người không hiểu hắn chỉ trích hắn, Hàn Nghiệp không thẹn với lương tâm cũng không để ý. Người hiểu hắn, như người Hàn gia, như Minh Viện, như Kỳ Hựu Cảnh, bọn họ hiểu Hàn Nghiệp hơn nữa cùng Hàn Nghiệp hiểu nhau, nâng đỡ lẫn nhau, cổ vũ nhau trên con đường tràn ngập bụi gai, bản chất bọn họ kỳ thật đều giống nhau, vì mục tiêu cuối cùng đều vứt bỏ mọi thứ có thể vứt bỏ. Giữa bọn họ có cổ vũ cùng lý giải, lại không có điên cuồng không màng tất cả cùng ôn nhu.
Mà Diệp Tố, đại khái là không hiểu hắn — Hàn Nghiệp biết rõ chuyện này, cũng thực bất đắc dĩ — nhưng Diệp Tố vẫn vô điều kiện ủng hộ hắn, cũng vì an nguy của hắn mà trả giá cảm xúc chân thật nhất của bản thân, không cân nhắc được mất, không suy xét bất luận thứ gì khác, thế giới loạn lạc ra sao không quan trọng, hắn chỉ quan tâm tới Hàn Nghiệp. Đây là sự độc nhất của cảm xúc Diệp Tố đối với Hàn Nghiệp.
Hàn Nghiệp nghĩ kỹ, lại chỉ cảm thấy càng thêm nặng nề. Hắn gánh vác quá nhiều, nhiều tới mức không thể tiếp nhận một cảm tình chân thành và đáp lại. Nhưng dưới sự nặng nề, lại có chút vui sướng mịt mờ cùng đau lòng, giống như được Diệp Tố thích sâu đậm như vậy, khiến hắn cảm thấy một tia vui sướng chưa từng cảm nhận qua.
Hàn Nghiệp duỗi tay lau đi nước mắt Diệp Tố, "Đừng khóc, tôi vẫn ổn."
Nhưng Diệp Tố càng khó có thể kìm nén tiếng khóc, hắn nức nở nói: "Tôi thật sự cho rằng anh đã xảy ra chuyện!"
Kỳ thật Hàn Nghiệp vốn dĩ cách tử vong chỉ còn một sợi chỉ, nếu không phải Diệp Tố tới kịp thời, có lẽ hắn đã chết. Hàn Nghiệp miễn cưỡng cười, tay lau nước mắt Diệp Tố vô lực rũ xuống, đặt trên vai Diệp Tố, dần dần đặt trọng lượng cả người mình lên người Diệp Tố.
Diệp Tố cảm thấy không thích hợp, khi chạm tới Hàn Nghiệp, phát hiện hắn đã mệt đến ngủ thiếp đi.
Diệp Tố lại một trận lo lắng.
Kiều Nguy Nhiên nói: "Trước đưa hắn lên tinh hạm nghỉ ngơi đi."
Bác sĩ đi theo trên tinh hạm lập tức tiến hành kiểm tra cho Hàn Nghiệp, ngoài mệt nhọc quá độ cùng đói khát khiến thân thể suy yếu, không có thương tổn lớn, sau khi tiêm vào cho hắn một số dược vật liền đặt trong khoang dịch dinh dưỡng để tu dưỡng.
Diệp Tố canh giữ bên người Hàn Nghiệp, chăm chú nhìn Hàn Nghiệp, tâm trạng sợ hãi vẫn không giảm bớt chút nào, trái tim hoảng sợ loạn mấy nhịp. Khi thấy Hàn Nghiệp có xu thế thanh tỉnh, Diệp Tố để ý thời gian, chỉ có bốn tiếng. Cho dù Hàn Nghiệp mệt như vậy, vẫn chỉ ngủ bốn giờ liền tỉnh. Thấy phòng kín mít bốn vách tường, thấy khoang dịch dinh dưỡng, thấy Diệp Tố, Hàn Nghiệp liền an tâm, thần kinh căng chặt mấy ngày liền, cho dù là hắn cũng khó có thể thừa nhận.
Hàn Nghiệp hướng Diệp Tố cười cười: "Tôi lúc trước còn nghĩ, nếu tôi không trở về được, cậu có thể cáu kỉnh hay không."
Diệp Tố nguyên bản đang vẻ mặt đau lòng nghe câu nói như vậy, oán khí vừa tiêu xuống lại gấp bội xông ra, hắn oán hận trừng mắt nhìn Hàn Nghiệp. Mà hiện tại, tươi cười của Hàn Nghiệp khiến Diệp Tố cảm thấy chán ghét thế nào. Trong trí nhớ Diệp Tố, từ trước tới nay Hàn Nghiệp luôn như vậy, không mặn không nhạt mà cười, vô luận đối mặt chuyện gì, hắn đều bày ra tươi cười như vậy, khóe miệng câu ra một độ cung nhợt nhạt, dùng biểu tình khuôn mẫu này che giấu hết thảy cảm xúc của hắn.
Diệp Tố trước kia không hiểu, chỉ cho rằng Hàn Nghiệp là người ôn hòa, hiện tại chỉ cảm thấy giả dối. Đặc biệt sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn vẫn là bộ dáng như vậy, giống như lúc trước chỉ là đang chấp hành một nhiệm vụ bình thường.
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Tố lại hung ác trừng mắt liếc Hàn Nghiệp một cái. Hàn Nghiệp thấy sắc mặt Diệp Tố, cũng minh bạch, chỉ sợ Diệp Tố cũng đã không nghỉ ngơi thời gian dài, có lẽ vẫn luôn thủ tại nơi này, điều này đối với Diệp Tố cứ tới giờ liền ngủ, cơ hồ là hy sinh lớn nhất. Hàn Nghiệp khuyên nhủ: "Cậu trước đi ngủ đi."
DIệp Tố gục đầu xuống không nói gì, cách kỳ hạn mười ngày còn mười mấy tiếng đồng hồ, hắn muốn ngủ cũng không ngủ được.
Đều là bởi vì Hàn Nghiệp. Diệp Tố giận sôi máu, sau khi Hàn Nghiệp không có việc gì, tâm trạng lo lắng cũng buông xuống, Diệp Tố cũng có tâm tình chậm rãi oán trách. Diệp Tố bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, vội vàng móc quang não mình ra, lục ra hai cái sóng ngắn thông tin đưa cho Hàn Nghiệp xem.
Một cái là của Hàn Nghiệp, một cái là của cục trưởng cục Chấp hành.
Hàn Nghiệp lập tức nghĩ, thân phận cục trưởng của mình đã không phải bí mật trước Diệp Tố, hắn theo bản năng mà cười khẽ, định giải thích với Diệp Tố, nhưng vừa nhấc mắt liền tiếp xúc với ánh mắt chán ghét của Diệp Tố, mà Hàn Nghiệp thế nhưng cũng nhạy bén mà cảm giác được Diệp Tố đang chán ghét cái gì, hắn thu hồi tươi cười bản năng — tươi cười này là thói quen lưu lại sau vô số lần giao tiếp cùng người khác, để người khác cảm thấy thoải mái còn mình cũng không phải mang biểu tình mệt mỏi, chỉ là một biểu tình mà thôi, cũng chẳng sao.
Hàn Nghiệp rũ xuống khóe miệng, lại giơ lên một độ cung rất nhỏ nhưng chân thành, không đợi hắn giải thích, Diệp Tố lại biệt nữu mà nói lên một sự kiện khác: "Tôi ở thời điểm rèn luyện, không cẩn thận nói với Bạch Huyễn anh là người Minh Viện."
Hàn Nghiệp nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nói: "Theo quy củ Minh Viện, tiết lộ bí mật hẳn phải bị trừng phạt. Nhưng tôi cũng lừa dối cậu, hai việc này toàn bộ liền xóa bỏ đi."
Hắn từ khoang dịch dinh dưỡng vươn ra bàn tay gầy ốm quá phận với khớp xương rõ ràng, Diệp Tố có chút hụt hẫng mà đập tay hắn.
Hàn Nghiệp lại hỏi: "Kiều Nguy Nhiên đâu?"
Diệp Tố chua xót lại minh bạch, vài phút vừa rồi là thời gian tư nhân Hàn Nghiệp rút ra. Mà hiện tại, hắn là cục trưởng cục Chấp hành, là cái Hàn Nghiệp vì vạn dân Nhân tộc kia.