Ngày mai Kế Vi Thường phải xuất phát đi Thủ đô, hội hợp cùng các tuyển thủ khác cũng tham gia cuộc thi tư duy quốc tế, tạo thành đoàn đại biểu cùng nhau lên chuyên cơ đi đến địa điểm dự thi. Nhưng hôm nay hắn vẫn thành thành thật thật mà lên lớp học.
Một tiết cuối cùng hôm nay là lớp công cộng (?), hắn thu thập tốt sách vở xong liền nhìn góc nào đó trong phòng học, tổ bốn người ban đầu từ lâu đã trở thành ba người.
Kế Vi Thường ngẫm lại, vẫn đi qua, hỏi: "Diệp Tố đâu?"
Bạn cùng phòng Diệp Tố lập tức liền bùng nổ: "Thế nào, trước khi đi còn muốn tìm hắn khoe một chút?"
"Không phải." Kế Vi Thường không biết giải thích thế nào, "Tôi thấy hắn thật lâu đã không đi học..."
"Hắn bỏ học." Bạn cùng phòng lừa người chết không đền mạng.
"Sao có thể?"
"Tại sao lại không thể?" Bạn cùng phòng trợn trắng mắt, "Kế đại công tử, cậu cho rằng ai cũng như cậu? Diệp Tố còn phải nuôi sống gia đình, một cơ hội duy nhất liền bị cậu đoạt, hắn phải làm sao bây giờ? Không có tiền xuất ngoại du học, trường học hiện tại cũng không thể đi, ba hắn lần trước gọi điện thoại lại đây bảo hắn về quê kế thừa ba mẫu đất, miễn cưỡng không đói chết đi."
Nói xong, bạn cùng phòng Diệp Tố liền thập phần ngầu mà quay đầu đi thẳng, đem chữ khinh thường viết trên mông.
Kế Vi Thường định gọi bọn họ lại nhịn xuống, sửng sốt tại chỗ một lúc mới có chút hụt hẫng mà rời khỏi phòng học.
Đoàn đại biểu Trung Quốc có tổng cộng năm mươi người, thành viên gồm có người dự thi và giáo sư chỉ đạo của bọn họ, cùng một số nhân viên có liên quan. Lên phi cơ, người phụ trách đoàn đại biểu mới hưng phấn mà thông báo với mọi người: "Cuộc thi lần này, giáo sư Lý Hoằng Hậu cũng sẽ mang đệ tử tham gia!"
Thực hiển nhiên, tin tức này đối với đại đa số mọi người vẫn là bí mật, nhất thời, phi cơ đều ồn ào. Người dự thi phần lớn là sinh viên, thiếu kiến thức, đối với Lý Hoằng Hậu lại là cực độ sùng bái. Ngay cả giáo sư chỉ đạo của bọn họ cũng tương đương tôn kính Lý Hoằng Hậu, muốn kết giao nhưng cũng biết bản thân không đủ phân lượng, hiện giờ nghe được thông tin liên quan đến giáo sư Lý Hoằng Hậu, đều có chút kinh ngạc.
"Cư nhiên là Lý Hoằng Hậu!" Có người khó có thể tin mà kêu lên, hỏi người phụ trách: "Thầy Trương, đệ tử của Lý giáo sư là ai?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm." Người phụ trách nhún vai, "Hỏi thăm cũng không biết được gì, dù sao đợi các cậu lên đảo rồi sẽ biết. Bất quá, theo một số lời đồn đãi không đáng tin, vị đệ tử kia rất có thể là con của Lý giáo sư nha, nhóm tiểu tử, đó chính là đại địch của các cậu! Từ nhỏ đi theo Lý giáo sư, lại còn nghe nói, thời gian hắn ở Viện nghiên cứu Hoàng gia Anh quốc không ngắn, kiến thức học được kia có thể ném các cậu xa mấy con phố!"
Mười tên học sinh dự thi trẻ tuổi chỉ cười, tuy rằng bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, nhưng nghe đến tên Lý Hoằng Hậu cũng tự đem mình phóng thấp vài phân, không có tâm tư tranh cường háo thắng cùng đệ tử hắn. Nếu đệ tử Lý Hoằng Hậu không mạnh như vậy thì không thể tốt hơn, nhưng nếu giỏi hơn mình thì cũng là đương nhiên, trong lòng cũng không bất ổn thế nào. Có lẽ đều là bệnh chung của con người, đối với thiên tài cách mình rất xa liền khoan dung hơn rất nhiều.
Người phụ trách cười nói: "Cuộc thi sẽ kéo dài liên tục một thời gian, các cậu có lẽ sẽ không tiếp xúc quá nhiều với Lý giáo sư, nhưng vẫn có thể tâm sự với đệ tử hắn, quan hệ tốt với hắn thì sau này các cậu cũng vô cùng có lợi. Các cậu đừng cười, tôi nói chính là sự thật, thời đại bây giờ, đóng cửa làm xe, đường ra không lớn. Đến giao lưu, đến hỗ trợ! Tài chính, dụng cụ, thông tin... Những thứ này đều cần nhân mạch đó."
Thầy giáo chỉ đạo của Kế Vi Thường đúng là Triệu giáo sư đã phủ quyết hạng mục của Diệp Tố, hắn tỏ vẻ tán đồng gật gật đầu, thấp giọng nói với Kế Vi Thường: "Đừng thấy người phụ trách này có điểm con buôn, nhưng lời hắn nói đích xác có lý. Nghiên cứu của cậu lần này, nếu không bị dụng cụ hạn chế có thể có được số liệu càng chính xác hơn, nhà cậu tuy có tiền, nhưng rất nhiều thứ không phải có tiền là có thể giải quyết."
Kế Vi Thường gật gật đầu, không hiểu sao, lại nghĩ tới Diệp Tố, ít nhất Diệp Tố chính là bị hắn dùng tiền mà giải quyết. Nghĩ như vậy, hắn không biết mình là may mắn vì có tiền hay đáng thương vì có tiền.
Lúc này, có một người haizz một tiếng.
Kế Vi Thường nhìn qua, là Chu Kỳ, Đại học Lân tỉnh. Mười vị tuyển thủ dự thi hầu như đều là những người xuất sắc từ những trường học danh giá, bọn họ đều đã gặp nhau ở rất nhiều cuộc thi, đều có quen biết.
Chu Kỳ nhìn Kế Vi Thường, nói: "Tôi đã sớm muốn hỏi, Diệp Tố trường các cậu đâu? Tại sao không phải hắn tới dự thi?"
Kế Vi Thường còn chưa nói, Triệu giáo sư đã không nhịn được, trong lòng có quỷ luôn cảm thấy Chu Kỳ trào phúng hắn trong tối, lập tức xụ mặt nói: "Tuy rằng bạn học Diệp Tố có thiên phú không tồi, nhưng cũng không phải thiên tài hoàn mỹ, lần này tuyển chọn trong trường liền bại bởi bạn học Kế Vi Thường, hết sức bình thường."
"Ồ? Là vậy à." Chu Kỳ nghiêng mắt, lời nói tràn đầy ngữ khí không tin tưởng.
Triệu giáo sư còn chưa luyện đạo lí đối nhân xử thế tới nơi tới chốn, bị một tiểu bối nhìn như vậy, thiếu chút nữa liền phát hỏa tại chỗ, lộ mặt lạy ông tôi ở bụi này.
Ở đây ngoài học sinh và giáo viên chỉ đạo, có ai không phải người tinh tường, lập tức đều minh bạch vài phần, trong lòng không khỏi cười thầm, đều xem nhẹ trường học của Triệu giáo sư và Kế Vi Thường.
Mười tiếng sau, phi cơ hạ cánh xuống một đảo nhỏ phong cảnh hợp lòng người giữa biển Thái Bình Dương. Không ít người các quốc gia đã tới nơi, thập phần náo nhiệt. Không có bầu không khí nghiêm túc của thi đấu, đa số mọi người đều như tới du lịch, so sánh với họ, bọn Kế Vi Thường có vẻ quá mức khẩn trương.
Chủ sự dẫn đoàn đại biểu Trung Quốc bọn họ tới khu dừng chân, lúc này bọn họ mới phát hiện nơi đó đã sớm có hai người ở, nghĩ rằng đó là Lý Hoằng Hậu và đệ tử của hắn. Chỉ tiếc, cửa phòng đóng chặt, bọn họ không thấy được cái gì, đành phải kiềm chế tâm tình kích động.
Cơm trưa là do phía chủ sự cố ý cung cấp đồ ăn Trung Quốc, tới thi đấu quốc tế, mặt mũi quốc gia hiển nhiên cao hơn ích lợi cá nhân, mười tinh anh các địa phương khác nhau trên Trung Quốc bình thường luôn cạnh tranh, hiện tại ở vào thế cùng chung kẻ địch, trước lúc trực diện quyết đấu vẫn thực hòa hợp, ăn cơm cũng là cùng nhau.
Lúc bọn họ vừa ăn được một nửa, người phụ trách bỗng nhiên vội vàng chạy vào, làm mặt quỷ nói: "Lý giáo sư cùng đệ tử hắn tới, mọi người chuẩn bị sẵn sàng!"
Nhóm giáo sư các đại học đang cầm đũa cũng vội buông đũa, đứng dậy nghênh đón để biểu đạt tôn kính.
Chỉ một lát sau, cửa nhà ăn xuất hiện một ông lão tinh thần quắc thước, mắt sáng như đuốc, người hơi có thường thức đều có thể nhận ra, đúng là giáo sư Lý Hoằng Hậu đại danh đỉnh đỉnh.
Nhóm giáo sư đều là người đã gặp qua việc lớn, giờ phút này cũng nhịn không nổi mà có chút kích động, vội vàng mỉm cười khom lưng: "Lý giáo sư."
"Đừng khách khí." Lý Hoằng Hậu xua xua tay cười nói, rất hiền hòa mà đi vào, đi theo sau hắn là một người trẻ tuổi mặc tây trang giày da, dáng người đĩnh bạt, tức khắc hấp dẫn tầm mắt không ít người, đệ tử trong truyền thuyết của Lý giáo sư đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Nhưng mà, những học sinh đang ôm lòng hiếu kì khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi mang ý cười nhàn nhạt kia, đều không hẹn mà cùng ngơ ngẩn.
Đặc biệt là Triệu giáo sư cùng Kế Vi Thường, sắc mặt như thấy quỷ, nháy mắt trở nên không thể tin nổi.
"Xin chào mọi người." Diệp Tố chào hỏi mọi người, "Tôi bồi giáo sư gọi món ăn trước, trở về lại ngồi cùng mọi người."
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không biểu lộ sắc mặt gì với Triệu giáo sư cùng Kế Vi Thường, giống như không hề quen biết bọn họ.
Đợi đến khi Lý Hoằng Hậu cùng Diệp Tố đi khu lấy cơm, trên bàn cơm nơi này vẫn duy trì không khí quỷ dị.
Các nhân viên đi cùng và một số giáo sư không quan tâm đến đối ngoại còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, thấp giọng nói vài câu: "Hóa ra người trẻ tuổi kia chính là đệ tử của Lý giáo sư, quả nhiên tuấn tú lịch sự."
Không nghe thấy câu trả lời, bọn họ không khỏi kỳ quái mà nhìn mấy học sinh dự thi đang nghẹn họng trân trối kia.
"Không phải là bị dọa rồi đi? Hắn cũng không phải ba đầu sáu tay mà."
Chu Kỳ là người đầu tiên hoàn hồn lại, vỗ đùi: "Diệp Tố thế nào hỗn thành đệ tử Lý giáo sư rồi?"
"Diệp Tố là ai? Cậu quen đệ tử của Lý giáo sư?" Người phụ trách ngạc nhiên hỏi.
Chu Kỳ vui sướng khi người gặp họa mà kể: "Diệp Tố à, chính là người trường học bọn họ, tôi còn thấy kỳ quái, tại sao với thực lực của hắn mà lại không thể tham gia thi đấu, hóa ra là có nguyên nhân khác. Ai da, bạn học Kế, các cậu giấu chúng tôi thực khổ nha."
Người phụ trách càng thêm ngạc nhiên, vội hỏi Triệu giáo sư: "Triệu giáo sư, chưa nghe ông nói qua đó, nếu là học sinh quý trường có quan hệ với giáo sư, khi trở về phải lập tức tuyên truyền, không, hiện tại phải lập tức báo tin về nước, tin tức lớn đó!"
"Diệp Tố", hai chữ này như hóa thành hai bàn tay to đánh Triệu giáo sư đến mức trước mắt toàn sao Kim, đầu hỗn độn một mảnh, run run rẩy rẩy nói không nên lời.
Lúc này hắn hận không thể móc mắt mình ra lau khô, nhìn lại xem người kia là ai, sao có thể là Diệp Tố!
Triệu giáo sư sở dĩ dám động tay sau màn, chính là nhìn trúng việc Diệp Tố không có hậu trường, cha mẹ đều là tầng lớp làm công ăn lương bình thường, phí dụng xuất ngoại du học cũng lấy không ra, hắn thừa nhận Diệp Tố có tài, nhất định sẽ có tiền đồ, nhưng chậm rãi chờ Diệp Tố hết khổ, cũng mất ít nhiều năm, Triệu giáo sư lúc đó có thể sống thọ và chết tại nhà, cũng không lo lắng bị trả thù.
Nhưng một màn vừa nhìn thấy lại như sét đánh giữa trời quang, đem hắn tạc đến hoang mang lo sợ.
Cái gì? Truyền tin về nước? Kia sẽ khiến cho long trời lở đất, lúc đó trường học khẳng định sẽ điều tra Diệp Tố, tra một lần liền tra đến hắn, hiện tại cư dân mạng chuyện nhỏ cũng có thể xé ra to, miễn bàn chuyện có quan hệ với Lý Hoằng Hậu, Diệp Tố một thanh niên chính trực bị hãm hại, loại tiết mục này cơ hồ có thể khiến mọi người đồng tình cùng bất bình, trước mắt Triệu giáo sư thậm chí còn xuất hiện hình ảnh hắn né tránh người ta ném trứng thúi.
"Đừng... Trước đừng, chúng ta còn chưa xác nhận, vạn nhất xảy ra ô long liền không tốt." Triệu giáo sư lau mồ hôi lạnh, cười gượng ngăn trở người phụ trách, hắn quay đầu nhìn mắt Kế Vi Thường, chột dạ muốn kiếm một chút trấn an từ chỗ hắn, nào dự đoán được Kế Vi Thường còn không bằng hắn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dại ra, thần hồn không biết bay về phương nào rồi.
"Nói đúng." Người phụ trách thu hồi di động, chà xát tay nhìn về phía khu lấy cơm, phát hiện Diệp Tố cùng Lý Hoằng Hậu cười nói, không khí có vẻ rất thân mật, không khỏi càng kích động.
Triệu giáo sư có chút mềm chân mà ngồi vào trên ghế, mồ hôi sau lưng đã ướt đẫm áo sơmi.
Có vài vị giáo sư già vội vàng hỏi học sinh mình mang theo, biết được thật sự là Diệp Tố xong nhất thời cũng cảm thấy cảm khái vạn phần.
Mấy học sinh dự thi kia miễn cưỡng cười cười, đều ăn mà không cảm thấy mùi vị gì. Khi đệ tử Lý Hoằng Hậu chỉ là một hình tượng hư ảo, bọn họ có thể ôm thiện ý cùng tôn kính lớn nhất đi đối đãi, nhưng một khi biết được đó là người bọn họ quen, là người đã cùng bọn họ tham gia nhiều cuộc thi, thậm chí cũng đã từng thua bọn họ, trong lòng không tự chủ được mà nảy sinh hâm mộ và ghen tị.