Diệp Tố đột nhiên hôn mê.
Dọa Hàn Nghiệp nhảy dựng, càng dọa Moka nhảy dựng. Hàn Nghiệp vội vàng đứng dậy đỡ được Diệp Tố sắp ngã xuống, cùng Moka hai mặt nhìn nhau, đối diện một lát sau, lập tức đem Diệp Tố đưa đến phòng chữa bệnh của sân huấn luyện. Tình cảnh này khiến Moka nhớ tới lần trước Diệp Tố đột nhiên té xỉu trong phòng trọng lực, đồng dạng không có một dấu vết nào.
Mà kết quả cũng giống lần trước như đúc, vài loại dụng cụ chữa bệnh rà quét vài lần, cũng không tìm ra vấn đề dị thường gì trên người Diệp Tố. Khiến bác sĩ đều có chút bối rối, đủ loại tư liệu đều cho thấy trạng thái thân thể Diệp Tố như tần suất hô hấp, ... các dấu hiệu sinh tồn đều không khác người bình thường đang ngủ lắm. Nếu Diệp Tố không phải do Moka tự mình đưa tới, các bác sĩ đều sẽ hoài nghi đây là con nhà ai vì trốn tránh huấn luyện mà giả bệnh.
Dưới áp suất thấp của Moka bao phủ, các bác sĩ nơm nớp lo sợ mà tiến hành chút trị liệu thường quy cho Diệp Tố, cũng chỉ là truyền dịch dinh dưỡng, cùng phương pháp khẳng định có lợi vô hại như "dầu con hổ", không khởi sắc được tác dụng thực chất nào cả.
Cuối cùng, bác sĩ vẫn xin lỗi mà nói với Moka: "Tạm thời không thể biết được tại sao hắn hôn mê."
Nói tới từ "hôn mê" bác sĩ còn do dự một lúc, Diệp Tố cách trạng thái hôn mê một khoảng cách rất xa, nhiều lắm cũng chỉ là ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Moka nhăn nhúm lông mày, gật gật đầu, để bác sĩ rời đi.
"Lại là tình huống giống lần trước." Moka ngữ khí ngưng trọng. Hắn cùng Hàn Nghiệp đương nhiên có thể nhìn ra sắc mặt Diệp Tố bình thường, hô hấp bằng phẳng, thân thể khỏe mạnh không vấn đề gì, nhưng chính là cố tình không tỉnh.
Hàn Nghiệp nhìn Diệp Tố, nhăn mi, nghĩ nghĩ nói: "Đây rất giống với tình huống buổi tối hắn nói ngủ liền lập tức ngủ, buổi sáng nếu không phải tự tỉnh, cũng không ai có thể gọi hắn dậy."
Việc quái dị đó của Diệp Tố, Hàn Nghiệp đã sớm nói qua với Moka, Moka cũng không quá để bụng, dù sao bây giờ dân cư đông đúc, bệnh kỳ kỳ quái quái gì cũng có, tỷ như dị ứng sóng vô tuyến chỉ có thể ẩn cư trong núi sâu rừng già,... Nhưng hiện tại, tình huống đột phát của Diệp Tố đã ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường, ngày thường còn tốt, cẩn thật một chút liền không có vấn đề gì lớn. Nhưng sau này Diệp Tố tất nhiên sẽ phải lên chiến trường, nếu trong chiến dịch hoặc bố trí quan trọng mà quái bệnh của Diệp Tố đột phát, trên chiến trường ai có thể thời thời khắc khắc coi chừng hắn? Trong một số kế hoạch của Hàn Nghiệp, địa vị của Diệp Tố là không thể thay thế, Diệp Tố đột nhiên xảy ra vấn đề, có thể tạo thành hậu quả khó lường được.
"Tôi đã để cục Phụ trợ kiểm tra cho hắn, không tìm được nguyên nhân." Hàn Nghiệp nhẹ nhàng lắc đầu, hiển nhiên cái tật xấu này của Diệp Tố cũng khiến hắn hết đường xoay xở.
Moka đi qua đi lại vài bước, nói: "Thật sự không ổn, phải tiếp tục kiểm ra sâu hơn, lấy nhiều máu một chút, lấy tổ chức tế bào da thịt, xét nghiệm tốt, đừng sợ thân thể bị thương. Nếu không giải quyết vấn đề này, đây chính là quả bom hẹn giờ!"
Diệp Tố lúc này đang ngủ say, ngủ một giấc chính là một ngày một đêm.
Moka cùng Hàn Nghiệp hai người thay phiên canh bên người Diệp Tố, Hàn Nghiệp còn bớt chút thời giờ đi tìm Phá Quân một chuyến, đưa Phá Quân tới Lực chi Sâm, còn chưa nói cần hắn làm gì, chỉ bảo hắn ở đây tiếp thu chỉ đạo của Moka. Đây là kinh hỉ thật lớn đối với Phá Quân, sân huấn luyện Lực chi Sâm chính là nơi mỗi người mơ ước, thanh danh của nó là do từng người sau khi đi ra mà chứng thực qua từng hồi đối chiến, là vàng thật bạc trắng đáng tin cậy.
Giờ thứ 24 sau khi Diệp Tố hôn mê, Hàn Nghiệp mới trở về từ bên ngoài, còn chưa kịp tới xem Diệp Tố, quang não đã chấn động. Là tin tức Kiều Nguy Nhiên gửi tới, Hàn Nghiệp nhìn nhìn không trả lời, lập tức đi tới phòng Diệp Tố.
Moka đã nôn nóng sắp không chịu nổi, lật mí mắt Diệp Tố lên, xem tình huống đồng tử hắn. Moka duỗi eo, thở ngắn than dài, làm cái gì cũng không phát hiện ra dị thường.
Hàn Nghiệp đi vào, thấy Diệp Tố vẫn ngủ say như trước, hơi chau mày.
"Nếu như hắn ngủ không tỉnh lại thì làm sao bây giờ?" Moka đau đầu hỏi, lần trước Diệp Tố hôn mê phòng trọng lực, bất quá mấy giờ đã tỉnh, hiện tại đã một ngày trôi qua mà không có bất luận phản ứng nào.
Bước chân Hàn Nghiệp dừng một chút, trước đây hắn chưa từng nghĩ tới khả năng này, hắn chuyển ánh mắt tới Diệp Tố đang ngủ đến thập phần an tường, ngực cùng hô hấp bằng phẳng mà phập phồng, khiến mọi người không nhịn được muốn phóng nhẹ bước chân, sợ quấy rầy giấc ngủ của hắn.
"Sẽ không." Hàn Nghiệp trả lời, sải bước đi trước, đạp lên sàn nhà phát ra thanh âm vang vọng, một chút cũng không sợ quấy rầy đến ai.
Cùng lúc đó, quang não hắn lại rung lên.
Moka nghe thấy thanh âm, kỳ quái nhìn Hàn Nghiệp, "Ai?"
Hàn Nghiệp lấy ra quang não, "Kiều Nguy Nhiên."
"Có chuyện gì sao?"
"Chưa nói, chỉ bảo tôi qua một chuyến." Hàn Nghiệp gõ lên màn hình quang não.
Moka nhìn thấy hắn do dự, nói: "Cậu đi đi, tôi ở chỗ này trông Diệp Tố, hắn vừa tỉnh tôi liền thông tri cậu."
Tin tức Kiều Nguy Nhiên thúc giục lại liên tiếp tới, làm Hàn Nghiệp có chút bực bội, sau khi nhét quang não vào túi tiền, nói với Moka: "Tôi đây đi trước xem tình huống, phiền toái thầy."
Moka vung tay lên: "Mau đi đi, mau giải quyết chuyện Tây Đô sớm một chút mới tốt."
Hàn Nghiệp vừa rời khỏi sân huấn luyện Lực chi Sâm, Diệp Tố liền tỉnh.
Đột nhiên đến mức Moka trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng lại, còn tưởng mình lật mí mắt Diệp Tố lên quên không đóng lại.
Diệp Tố đột nhiên ngồi dậy, câu đầu tiên chính là: "Quang não của tôi đâu?"
Moka ngẩn ra, ngay sau đó mừng như điên, "Tôi còn tưởng rằng cậu muốn ngủ tới thiên hoang địa lão!"
Diệp Tố cũng ý thức được lần này ở thế giới Tinh tế mình đã ngủ lâu lắm, nhưng cũng không kịp giải thích, một bên xốc chăn một bên hỏi: "Quang não của tôi đâu?"
Moka vội ấn hắn trở về, từ tủ đầu giường lấy ra quang não cho hắn: "Tuy rằng không biết cậu có tật xấu gì, nhưng nghỉ ngơi nhiều cũng không sai."
Cầm tới quang não, ánh mắt Diệp Tố như biến thành hai cái bóng đèn, đột nhiên sáng lên, vội vàng mở ra giao diện mình thường xem, tức giáo tài hóa học vỡ lòng. Không ngừng lật, tầm mắt bay nhanh mà đảo qua cuốn sách hắn đã đọc một trăm lần mà quá quen thuộc từng chữ, hai mắt sắc bén như móc câu, khiến người không nghi ngờ hắn nhất định có thể từ dòng chữ câu văn mà câu ra được tin tức mình muốn.
Moka hồ nghi quan sát hắn một lát, sau khi xác nhận tinh thần Diệp Tố thực sáng láng, mới gửi tin tức cho Hàn Nghiệp, nói cho hắn Diệp Tố đã tỉnh, hơn nữa không xuất hiện dấu hiệu bệnh trạng nào.
Thông tri Hàn Nghiệp xong, Moka lại liên tiếp hỏi thật nhiều vấn đề: "Cậu đang tìm cái gì? Tại sao lại đột nhiên ngất xỉu? Trước kia cậu cũng như vậy sao, khi cậu hôn mê có cảm giác gì? Thân thể có không thoải mái không..."
Diệp Tố bị thanh âm ong ong ồn ào bên tai đến chịu không nổi, liền dừng lại thời gian vài giây mà trả lời như bay: "Tật xấu từ nhỏ, tôi chỉ đột nhiên ngủ thôi, mơ một chút, đợi tôi ngủ ngon sẽ tự nhiên tỉnh! Không cần lo lắng cho tôi, thầy Moka."
Không lo lắng mới có quỷ. Moka âm thầm bĩu môi, bất quá thấy bộ dáng Diệp Tố thất thần liền không tiếp tục hỏi, mà ra ngoài bảo người mang chút đồ ăn lại đây, tuy trong lúc Diệp Tố hôn mê vẫn duy trì truyền dịch dinh dưỡng, bất quá, hiện tại vẫn nên ăn một chút mới tốt.
Moka vừa đi, phòng liền hoàn toàn an tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của Diệp Tố, vào một khắc nào đó, tiếng hít thở đột nhiên đình chỉ, theo đó bộc phát một tiếng kêu kinh hỉ.
Diệp Tố lập tức ngồi xếp bằng trên giường, nhập thần nhìn tư liệu trước mặt: "Chính là mày!"
Có kinh nghiệm bảng đối chiếu quỹ đạo nguyên tố lần trước, Diệp Tố biết nếu muốn mang tri thức của thế giới Tinh tế về, cần phải hiểu rõ thấu triệt, cần phải lý giải thâm sâu, chân chính học hiểu, để tri thức này hoàn toàn thuộc về mình mới được.
Diệp Tố không khỏi hưng phấn, liền lập tức bắt đầu chuyên chú nghiên cứu tri thức trên giáo trình. Quang não tựa hồ chấn động một chút, Diệp Tố đang hoàn toàn đắm chìm trong hóa học, căn bản không cảm giác được, cho dù cảm giác được cũng sẽ không thèm để ý.
Hàn Nghiệp chạm mặt Kiều Nguy Nhiên trên một con phố náo nhiệt của Tây Đô tinh.
"Có việc?" Hàn Nghiệp nhìn bốn phía xung quanh, thân thể thoáng lệch về một bên, cùng Kiều Nguy Nhiên ẩn mình bên cạnh biển cửa hàng gần đó.
Ánh mắt Kiều Nguy Nhiên còn đang như có như không mà nhìn về phương hướng nào đó: "Tôi phát hiện con trai lớn của Lý Mặc hai ngày nay có điểm cần mẫn vội vàng bên ngoài, muốn anh cùng tôi đi nhìn xem, xem hắn trong lúc cha gặp nạn đi tìm ai, có lẽ sẽ tìm được một số manh mối khác."
Sau một lúc lâu, Kiều Nguy Nhiên không nghe thấy Hàn Nghiệp trả lời, dư quang khóe mắt thoáng nhìn người bên cạnh một chút, mới chú ý ánh mắt Hàn Nghiệp nhìn mình có chút không tốt, "Làm sao? Cảm thấy không được?"
"Chuyện này sớm có người cục Giám sát xử lý." Hàn Nghiệp nhàn nhạt nói.
Kiều Nguy Nhiên nhếch lông mày phía gần Hàn Nghiệp: "Có một số việc cần phải tận mắt nhìn tai nghe mới có thể đưa ra quyết định chính xác."
"Cho dù cậu không yên tâm cục Giám sát, tôi cho rằng một mình cậu cũng hoàn toàn có thể tự xử lý."
Bất mãn trong lời Hàn Nghiệp, Kiều Nguy Nhiên nghe được rõ ràng, kinh ngạc nói: "Anh bởi vì tôi chậm trễ thời gian của anh mà phát giận? Bất quá lại nói, đừng nói tôi không yên tâm cục Giám sát, kể cả anh, anh có thể hoàn toàn buông tâm? Nói không dễ nghe, nhưng toàn bộ Tây Đô tinh, tôi chỉ tin tưởng anh và bản thân tôi."
Câu này không dễ nghe, quả nhiên đổi lại Hàn Nghiệp châm chọc cười.
Kiều Nguy Nhiên cũng tự giễu cười một chút. Cho dù Hàn Nghiệp là người duy nhất hắn có thể tin, nhưng lập trường đối chọi gay gắt lại vĩnh viễn không thể thay đổi. Chủ tịch muốn thay thế Minh Viện, Minh Viện nơi chốn phản kháng, bởi vì chuyện tộc Tát Luân lúc trước, mâu thuẫn giữa Minh Viện cùng chủ tịch dường như đạt tới đỉnh điểm.
Nghĩ đến tộc Tát Luân, Kiều Nguy Nhiên đứng trong bóng tối, hỏi: "Nhân tộc ngăn cơn sóng dữ nguy cơ sinh hóa tộc Tát Luân là anh đúng không? Ngoài anh ra, tôi cũng không nghĩ đến ai đủ nhàm chán mà chạy tới tộc Tát Luân cả. Còn một người nữa là ai? Các anh đi tộc Tát Luân lại lén lút làm chuyện xấu gì?"
Hàn Nghiệp không trả lời hắn, mà nhanh chóng lấy quang não ra, là tin tức từ Moka. Nhìn thấy nội dung, thần sắc căng chặt của Hàn Nghiệp thả lỏng xuống, gửi tin tức cho Diệp Tố, hỏi chút tình huống thân thể.
Mà lúc này, Lý Ngật đi ra từ một cửa hàng, sắc mặt khẩn trương, sau khi ra cửa liền nhìn quanh bốn phía, cũng nhìn máy dò xét trên tay, lúc này mới yên tâm tiếp tục đi, tới địa điểm mục đích kia.
"Bí ẩn trong thành thị." Kiều Nguy Nhiên vẫy tay, ý bảo Hàn Nghiệp cùng theo sau, "Trạm liên lạc ngầm thích an bài ở những địa phương náo nhiệt như vậy, Minh Viện các anh hẳn cũng thích làm chuyện này đi? Quá lạc hậu, nên bắt kịp thời đại."
"Thủ đoạn tranh quyền đoạt lợi vẫn là bộ dáng cũ, thủ đoạn theo dõi cũng không cần quá vội vã." Hàn Nghiệp nhàn nhạt châm chọc.
Kiều Nguy Nhiên không cho là đúng mà bĩu môi, sau đó ngạc nhiên phát hiện Hàn Nghiệp liên tiếp nhìn về phía quang não, tuy nói theo dõi Lý Ngật không phải là nan đề với một phó chủ tịch quân ủy cùng một cục trưởng cục chấp hành, nhưng Hàn Nghiệp tùy ý có lệ như vậy, khiến Kiều Nguy Nhiên mở rộng tầm mắt.
Một giờ sau, bon họ đi theo Lý Ngật qua không ít địa phương. Hàn Nghiệp vẫn chưa thu được tin trả lời của Diệp Tố, trong lòng có chút lo lắng, nghĩ nghĩ liền gửi tin tức cho Moka: Tình huống Diệp Tố hiện tại thế nào?
Moka lúc này đang ăn cơm chiều, vội vàng sang phòng Diệp Tố khảo sát một phen, trả lời lại: Thật sự tốt, đọc sách đọc đến mất ăn mất ngủ!
"Đọc sách......" Ngón cái Hàn Nghiệp vuốt ve màn hình, trong ánh mắt ngạc nhiên của Kiều Nguy Nhiên, bất động thanh sắc mà thu hồi quang não, nói: "Người đều đi rồi, còn nhìn nơi nào."
Kiều Nguy Nhiên tấm tắc hai tiếng, "Tôi chỉ phân một nửa ánh mắt cho anh, còn có một nửa để lại cho hắn đấy. Không giống anh, ngay cả một phần mười lực chú ý cũng không bỏ ra được."
"Một phần mười, dư dả." Hàn Nghiệp nói, di chuyển vài bước, ở điểm mù tầm mắt Lý Ngật mà lặng yên không tiếng động đi theo.
_______________________
Ô Kiều Nguy Nhiên này ciu lắm :))))) về sau còn chửi a Hàn Nghịp trâu già gặm cỏ non hay s ấy