SAU VỰC THẲM LÀ MỘT CÁNH ĐỒNG HOA

Trên màn hình máy đo điện não đồ, một sóng tuyến thong thả vững vàng lóe sáng, biên độ sóng rất thấp, giống như đường chân trời trên thảo nguyên bình thản, điều này có nghĩa rằng tình huống của Diệp Tố đều nằm trong kế hoạch bọn họ, sau khi lâm vào trạng thái vô ý thức vẫn duy trì an toàn, tùy thời có thể dùng phương pháp khác đánh thức.


Nhưng trên một bên khác màn hình, tức là phía trên, không biết khi nào xuất hiện một sóng tuyến quỷ dị, sóng tuyến kia vẫn duy trì giá trị cao trục, biên độ sóng dao động cũng nhỏ, nhưng lại vận động nhanh chóng, dường như truyền lại trạng thái điên cuồng trên màn hình. Nếu nói sóng tuyến phía dưới là đường chân trời, thì đây chính là sao băng vụt nhanh qua bầu trời, hơn nữa cuồn cuộn không ngừng vụt qua.


Tuy bác sĩ Lý kiến thức rộng rãi cũng không khỏi sợ hãi kêu ra tiếng: "Đó là cái gì!". Nhưng thực mau, tu dưỡng nghề nghiệp cùng trình độ khiến hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, cùng trợ thủ bắt đầu tìm nguyên nhân gây lỗi. Đầu tiên là kiểm tra máy đo điện não, sau đó kiểm tra dây cảm tuyến cao su nối với Diệp Tố, cuối cùng là dây điện nối với màn hình.


Bác sĩ Lý cùng trợ thủ nhanh chóng cẩn thận mà kiểm tra mọi địa phương có thể xảy ra lỗi, nhưng kết quả lại không thu hoạch được gì — không có bất luận phụ kiện hoặc trình tự nào bị lỗi, hết thảy đều bình thường.


Khi đưa ra kết luận này, bác sĩ Lý còn khó có thể tin nổi.


Hắn lại đến gần màn hình, nhìn kỹ sóng tuyến dư ra, càng nhìn lông mày càng nhăn chặt, hắn chỉ vào một phía sóng tuyến phía trên, nói: "Khởi điểm của nó là ở đây." Lại chỉ vào khởi điểm của sóng tuyến phía dưới, "Nó lại thấp như vậy."


Thiếu Thừa ngó lại gần xem. Màn hình hiển thị rất lớn, 32 tấc, nhưng kỳ thật vạch đo trị số chỉ chiếm khoảng 30 tấc, phía trên dưới ngoài không có trị số, tất cả đều để trống.


Tiếu Thừa chú ý, giá trị khởi điểm của đường sóng tuyến phía dưới là 10, biên độ dao động trên dưới không vượt qua 2, nhưng đường phía trên lại vượt qua trị số lớn nhất, khởi điểm cũng xuất hiện trên vị trí để trắng, căn bản không thể phán đoán độ lớn nhỏ của nó.


Bác sĩ Lý nói: "Ở hoạt động não bộ chúng ta hiểu biết, khi chìm vào giấc ngủ, trị số hoạt động của sóng điện não vào khoảng 18; trạng thái hôn mê khoảng 10; một nhà khoa học xuất chúng vắt hết não suy nghĩ một vấn đề, trị số ước chừng khoảng 40, biên độ dao động rất thấp, quá trình nhà khoa học suy ngẫm thực bình thản; mà khi một người thường gặp phải thống khổ cực đại, trị số sóng não có thể đạt tới 75 là cao nhất, biên độ sóng rất lớn, độ dao động cực độ kịch liệt, điều này có nghĩa cảm xúc của hắn thực không ổn định. Nhưng mà, trị số sóng điện não siêu việt như vậy tôi chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói qua, căn bản không thể nghĩ tới."


"Dụng cụ không có vấn đề?" Tiếu Thừa lúc trước vì nằm vùng cũng đã trải qua không ít khóa học, tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời bác sĩ Lý nói.


"Hẳn là không có." Ngữ khí bác sĩ Lý tràn ngập mâu thuẫn, một phương diện hắn có tin tưởng mãnh liệt với dụng cụ của mình, một phương diện lại khó có thể lý giải đồ vật trước mắt, "Để Diệp Tố hôn mê an toàn là một sự kiện rất trọng yếu, trước khi tới đây tôi đã kiểm tra máy đo điện não, hơn nữa đã sử dụng với người thật, bảo đảm vạn vô nhất thất mới dám để Diệp Tố sử dụng, tôi vừa rồi lại kiểm tra một lần, tìm không ra lỗi sai."


Tiếu Thừa nhìn qua lại giữa máy đo điện não cùng Diệp Tố đang hôn mê.


Bác sĩ Lý dựa theo y đức, kiến nghị hỏi: "Muốn đánh thức Diệp Tố hay không?"


Tiếu Thừa trầm tư một lúc lâu, nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi nhớ rõ hắn đã nói qua, muốn chúng ta tín nhiệm hắn, vô luận sự tình không thể tưởng tượng cỡ nào cũng không hoài nghi, có lẽ đường sóng tuyến dư thừa này chính là nguyên nhân Diệp Tố gấp không chờ nổi muốn tiến vào trạng thái hôn mê. Đợi mười ngày sau hắn tỉnh lại, chúng ta có thể minh bạch hết thảy."


Bác sĩ Lý lại kiểm tra lại các thiết bị, sau khi bảo đảm mình có thể tùy thời đánh thức Diệp Tố, mới dựa theo lời Tiếu Thừa, giữ nguyên kế hoạch mà tiến hành.


Chẳng qua, hắn tương đối tò mò với một đường sóng tuyến dư ra, cả ngày liền tiến hành nghiên cứu trong phòng chăm sóc đặc biệt trên tiền đề không quấy rầy tới Diệp Tố, hơn nữa lấy danh nghĩa bản thân xin phía trên vận chuyển dụng cụ tương quan tới.


Vấn đề bác sĩ Lý chú ý nhất là, sóng tuyến dư ra kia đại biểu cho cái gì? Máy đo sóng điện não, đương nhiên chỉ có thể đo sóng điện não, hiển thị ra cũng là trạng thái hoạt động của sóng điện não, nhưng sóng tuyến nằm dưới đáy kia đã là sóng điện não của Diệp Tố, vậy thứ kia đến tột cùng là cái gì?


Ngay từ đầu, bác sĩ Lý suy đoán là do vật chất khác ảnh hưởng tới máy đo sóng điện não, tỷ như gian phòng này có thiên thạch khoáng thạch không rõ chứa một số loại phóng xạ kỳ quái nào đó, đầu tiên hắn tiến hành kiểm tra rồi loại trừ, còn cố ý an bài một người khác tiến hành đo lường kiểm tra trong phòng, đương nhiên, kết quả nhận được hết sức bình thường. Sau một ngày, bác sĩ Lý sau khi loại trừ mọi khả năng vẫn không thể tìm ra "chủ nhân" sóng tuyến kia.


Không thể xuống tay từ nguyên nhân, bác sĩ Lý đành phải đi đường vòng mà nghiên cứu quy luật sóng tuyến này. Giá trị bình quân của sóng tuyến đều vượt qua vạch trị số cao nhất, xét mặt ngoài tình huống đặc thù này, đương nhiên là do sóng tuyến đại biểu hoạt động sóng điện não vượt qua cực hạn màn hình có thể dò xét. Nhưng trong quá trình hoàn thiện phát minh máy điện não đồ luôn để chừa đường cho trị số mới, hoạt động não bộ kịch liệt nhất mọi người có thể dò xét trước mắt cũng bất quá chỉ vào khoảng 80, mà trị số máy điện não đồ biểu hiện là 100, chính là để phòng ngừa xuất hiện hoạt động não bộ kịch liệt con người chưa tìm ra. 100 là hạn mức là hạn mức cao nhất do các nhà khoa học nghiên cứu thời gian dài mà chế định ra, bọn họ cho rằng, chỉ cần là người sẽ không có khả năng sở hữu hoạt động não bộ vượt quá 100, cấu tạo thân thể con người căn bản không thừa nhận được hoạt động não bộ 100. (Như phim Lucy ấy, đạt tới 100 là tan biến vào đất trời luôn)


Cho nên dị trạng xuất hiện trên điện não đồ của Diệp Tố vẫn luôn bị bác sĩ Lý cho rằng do ngoại vật ảnh hưởng.


Tận tới khi thiết bị tinh vi được vận chuyển từ quốc nội tới, bác sĩ Lý mới phát hiện ra một số manh mối khác. Những manh mối này khiến bác sĩ Lý một lần nữa lâm vào vòng luẩn quẩn tự mình hoài nghi rồi lại tự mình phủ định. Cuối cùng vẫn phải nhờ vào cổ vũ của trợ thủ mới có thể dựng dậy được niềm tin vào bản thân mà tiếp tục nghiên cứu. Mà càng nghiên cứu, lại càng kinh hãi, một mặt hoài nghi cực độ, một mặt lại hưng phấn cực độ.


Dưới nghiên cứu say mê, thời gian đảo mắt đã trôi qua mười ngày. Bác sĩ Lý đã có một số suy đoán bước đầu, chỉ chờ Diệp Tố tỉnh lại để nghiệm chứng.


Hôm nay, Tiếu Thừa cũng sớm đi vào phòng bệnh.


Bác sĩ Lý và trợ thủ cùng nhau dùng một loại dòng điện khác kích thích Diệp Tố tỉnh lại.


Giống như một người hôn mê thật lâu mới tỉnh lại, Diệp Tố chậm rì rì mà khôi phục ý thức, cảm thấy mí mắt nặng nề, thật lâu mới có thể mở hoàn toàn. Cũng may trong lúc hắn hôn mê, bác sĩ Lý cùng trợ thủ chăm sóc hắn rất tốt, thường xuyên mát xa cho hắn, công năng cơ bắp không bị héo rút, chỉ có chút tê mỏi.


Diệp Tố còn có thể cử động cánh tay một chút, nhưng muốn ngồi dậy cần một thời gian chậm rãi.


Bác sĩ Lý nâng hắn dậy, lót một cái gối đầu phía sau hắn, để hắn ngồi thoải mái một chút.


"Cảm thấy thế nào?" Bác sĩ Lý duỗi tay lắc lắc trước mặt hắn.


"Vẫn ổn." Giọng Diệp Tố có chút khàn khàn, nhưng tiêu cự đồng tử bình thường, ánh mắt thanh minh, thần trí cũng rõ ràng.


Bác sĩ Lý gật đầu, lại giúp Diệp Tố bổ sung đường glucose cùng một số chất dinh dưỡng khác, đỡ hắn xuống giường rèn luyện một lát, tận đến khi Diệp Tố đổ một tầng mồ hôi mỏng, cơ năng thân thể cũng khôi phục không sai biệt lắm mới đưa hắn về giường.


Bác sĩ Lý đuổi trợ thủ ra ngoài, cùng Tiếu Thừa dọn mỗi người một cái ghế ngồi bên mép giường Diệp Tố, ánh mắt sáng quắc chờ mong. Bọn họ sớm đã chờ đến cồn cào tim gan, bác sĩ Lý lúc này mới có tự tin vỗ ngực không khiêm tốn chút nào mà tự nhận mình là một thầy thuốc tốt, cư nhiên có thể nhẫn tới bây giờ.


Diệp Tố cũng hiểu bọn họ đang chờ đợi điều gì, trầm mặc một lát, sắp xếp tìm từ, mới từ từ kể ra chuyện thế giới Tinh thế: "Kỳ thật thời điểm ngủ, tôi đi tới một thế giới khác, văn minh nơi đó bất đồng với chúng ta, đã tới thời đại hàng hải vũ trụ, Vạn tộc san sát trong vũ trụ, còn có một loại sinh vật đáng sợ gọi là Trùng tộc..."


Có một số vấn đề Diệp Tố nói thực kỹ càng tỉ mỉ, điều này chứng minh đây không phải phán đoán của hắn, nhưng cũng có những vấn đề hắn nói qua loa mơ hồ, tỷ như hắn có thể học được tri thức hóa học trình độ hơn xa hiện tại từ thế giới Tinh tế, công nghệ cao nơi đó có sức dụ hoặc quá lớn, hắn không biết sau khi nói ra có thể khiến người khác biến chất hay không.


Bác sĩ Lý cùng Tiếu Thừa lắng nghe thực nghiêm túc, tuy rằng biểu tình vẫn luôn là trạng thái vặn vẹo, bọn họ cảm thấy cực kỳ hoang đường, nhưng xuất phát từ tôn trọng nên không trực tiếp vạch trần, thậm chí bắt đầu suy xét tính khả thi trong lời Diệp Tố.


Mà bác sĩ còn đem những lời Diệp Tố nói tương liên với nghiên cứu sóng điện não dư ra trong mười ngày nay, thế nhưng tìm được từ đó một tia liên hệ vi diệu, có thể chứng minh lẫn nhau.


Đợi khi Diệp Tố nói tới miệng khô lưỡi khô, hắn trịnh trọng nhìn chằm chằm bác sĩ Lý cùng Tiếu Thừa, có chút thấp thỏm lại có chút nhẹ lòng. Ánh mắt hắn lộ ra ánh sáng kiên định, khiến người nhịn không được tin tưởng điều hắn nói là sự thật.


"Là thật." Diệp Tố lại nhắc lại một lần.


Biểu tình Tiếu Thừa thực mê mang, tuy rằng hắn thực nguyện ý tin tưởng Diệp Tố, cũng chuẩn bị vô luận hắn nói gì đều tin tưởng, nhưng việc này thực sự quá sức tưởng tượng, khiến hắn không tiếp thu nổi. Nhưng bác sĩ Lý lại như đang suy tư gì.


Diệp Tố vội nhìn về phía hắn: "Bác sĩ Lý, ngài thấy thế nào? Tôi không có triệu chứng của bệnh tâm thần phải không?"


Bác sĩ Lý do dự trong chốc lát, nói lên một đề tài tựa hồ không liên quan, "Khi bắt đầu thế kỷ này, Nhật Bản có một chương trình dài kỳ, gọi là 《 những câu truyện kỳ diệu trên thế giới 》, tuy rằng chi tiết không được cân nhắc, nhưng có một số truyện xưa khiến người ta thập phần kinh ngạc thậm chí cảm thán. Trong đó có một truyện xưa gọi là《 cái rương 》, kể về một người nữ bác sĩ sau khi bị đánh ngất, khi tỉnh lại đã bị vây kín trong một cái rương, chỉ có một cái di động còn một chút pin, nàng bắt đầu nghĩ cách cầu cứu, cũng báo cảnh sát, gọi cho người yêu mình, nhưng cuối cũng vẫn không thể chạy thoát. Nhìn qua như vậy, tiết mục tựa hồ chỉ là bản cắt ngắn của 《 chôn sống 》 . Nhưng mà, hàm nghĩa chân chính kỳ thật nằm ở màn cuối tiết mục, màn ảnh không hề đi theo nữ chính, mà trở về góc nhìn thượng đế, người xem lúc này có thể kinh ngạc nhận ra, kỳ thật sau khi nữ bác sĩ này bị đánh ngất vẫn chưa từng tỉnh lại, cái gọi là rương chỉ là sự tưởng tượng của nữ bác sĩ khi bị hôn mê. Trong tư duy của nữ bác sĩ khi trở thành người thực vật, nàng bị vây ở trong rương vĩnh viễn, muốn sống không được muốn chết không xong. Đại khái giống như nằm mơ một giấc mộng không tỉnh lại. Câu chuyện này giả thiết, đến tột cùng người thực vật hoàn toàn vô ý thức suy nghĩ cái gì. Tôi cũng xem thấy chương trình này, mới cảm thấy tò mò với trạng thái tư duy của người thực vật."


('chôn sống' trong lời bác sĩ là phim 'Buried 90p 1 ng trog quan tài, low budget nhg hay đ tả đc)


Diệp Tố ngẫm nghĩ, xong mới nói: "Ý ngài là, thế giới Tinh tế cũng là do tôi tưởng tượng ra? Là một giấc mộng?"


Bác sĩ Lý gật đầu.


Diệp Tố nói: "Chỉ dựa vào tưởng tượng có thể tạo ra một thế giới hợp lý như vậy sao?"


"Người bình thường đương nhiên không thể, chỉ có thể tưởng tượng ra một không gian nhỏ hẹp phong bế như nữ bác sĩ trong chương trình." Bác sĩ Lý trả lời, "Nhưng cậu không giống."


"Có cái gì không giống?" Đây là Tiếu Thừa hỏi, tư duy hắn có điểm loạn, chỉ có thể đi theo suy đoán của bác sĩ Lý.


Biểu tình bác sĩ Lý bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, biểu tình như mộng như ảo, sau một lúc lâu, ánh mắt hắn lại tiếp tục kiên định, lấy ra một chồng văn kiện, "Đây là một ít tư liệu tôi tìm được trong lúc Diệp Tố hôn mê, bao gồm trị số hoạt động sóng điện não,... Tôi từ đó đưa ra một kết luận đồng dạng không thể tưởng tượng nổi..."


Bác sĩ Lý dừng một chút, dưới ánh mắt thúc giục của Tiếu Thừa cùng Diệp Tố tiếp tục nói, thanh âm bay ra, "Chúng ta đều biết, kỳ thật đại não chúng ta chỉ được khai phá khoảng 10%. Nhưng khi tôi quan sát Diệp Tố, đại não của hắn rất kỳ quái, bình thường chỉ khai phá được khoảng 10%, nhưng khi hôn mê, 90% còn lại đột nhiên trở nên sinh động, nháy mắt được khai phá. Tiếu Thừa, chính là sóng tuyến dư ra chúng ta thấy kia, nó là một bộ phận khác của đại não Diệp Tố! Cho nên nói, khi Diệp Tố hôn mê, cậu là một tuyệt thế thiên tài khai phá được 90% bộ phận đại não! Ai cũng không thể tưởng tượng được, khi đại não được khai phá tới trình độ này sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng ít nhất tưởng tượng ra một thế giới tinh tế từ trống rỗng tuyệt đối không thành vấn đề! Người thường hôn mê, chỉ có thể bằng 10% đại não kia tưởng tượng ra một không gian rương nhỏ, nhưng mà cậu, Diệp Tố, một thế giới đối với cậu mà nói, có lẽ cũng chỉ là một thế giới hư ảo có thể nghĩ ra được! Cậu hoàn toàn có thể làm được!"


Diệp Tố ngây ra, dưới tiếng gào kích động tới mức nói năng lộn xộn của bác sĩ Lý, hắn chỉ có một suy nghĩ, khó trách khi hắn chưa bao giờ ngủ cũng không cảm thấy mệt. Có thể là ở thế giới hiện thực, 10% đại não kia đang hoạt động, tới buổi tối bộ phận đại não này liền nghỉ ngơi, đổi 90% còn lại tới thế giới Tinh tế hoạt động, sau đó qua mười hai tiếng đồng hồ, 90% nghỉ ngơi, 10% tỉnh lại ở hiện thực, cứ như vậy mà thay ca...


________________________________ 


Đây là chương ta đã edit được 2/3 lúc không có mạng, sau đó bị mất sạch nên cay cú vãi nồi T.T nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng gõ lại

Bình luận

Truyện đang đọc