Khói độc thong thả phiêu đãng, lấy một giới tuyến vô hình mà tuyệt đối không vượt qua đó nửa bước.
Chúng chủng tộc trong lồng há hốc mồm, từ góc độ như vậy xem qua, quỹ đạo khói đặc màu xanh lá thế nhưng trông cũng thực đẹp, thướt tha có độ, uyển chuyển nhẹ nhàng tự tại. Đương nhiên, tiền đề là không chạm đến bọn họ.
Quang tộc thấy thế thở dài nhẹ nhõm, hình thể bọn họ nhỏ, khả năng bị nhiễm khói độc là không lớn nhưng cũng không chịu nổi chuyện bị chủng tộc khác biến dị uy hiếp đến, bọn họ càng muốn đoàn kết hơn các chủng tộc khác.
Một người quang tộc nhìn quanh, hỏi: "Ai biết tại sao lại thế này không?"
Đại bộ phận chủng tộc đều mờ mịt lắc đầu, tìm được đường sống trong chỗ chết khiến tư duy bọn họ trong nhất thời đều dừng lại.
Người điều khiển khói độc sau màn hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt phun trào lượng lớn khói đặc lần nữa, chỉ một thoáng, trong lồng pha lê đều cuồn cuộn khói nhẹ, ngoại trừ một góc nhỏ niết bàn này.
Nhưng mà, niết bàn này đến tột cùng có thể duy trì thời gian bao lâu, ai cũng không biết.
Khủng hoảng vừa tạm dừng một lát lại nổi lên.
"Mọi người trước đừng hoảng hốt!" Quang tộc đứng ra lớn tiếng nói, ổn định nhân tâm, "Hoảng là vô dụng, chúng ta chậm rãi nghĩ cách, đợi người trên mặt đất phát hiện khốn cảnh của chúng ta liền sẽ đến cứu, cho nên chúng ta chỉ cần chống đỡ một lúc là tốt rồi!"
Lời nói của hắn xác thật đem đến một tia hi vọng cho mọi người, bọn họ đều mất đi tin tưởng với bản thân, chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên người người khác.
Quang tộc còn nói thêm: "Hiện tại, người anh em nào đang bảo hộ chúng ta? Chúng ta cần cùng nhau thương thảo đối sách kế tiếp."
Yến Tuyết Thần có chút lo lắng mà nhìn nhìn Diệp Tố đang nhắm mắt, vội vàng vẫy tay: "Là hắn!"
"Nhân tộc?" Chúng chủng tộc nghe vậy sôi nổi nhìn qua, thấy Diệp Tố là một nhân tộc đều không khỏi kinh ngạc, Nhân tộc trong ấn tượng bọn họ là gầy yếu, cần mượn ngoại lực là cơ giáp mới có thể chiến đấu.
Quang tộc nửa tin nửa ngờ mà đi đến trước Diệp Tố, nhìn hắn một lát, hỏi Yến Tuyết Thần: "Cô chắc chắn là hắn?"
"Đương nhiên là hắn!" Yến Tuyết Thần bất mãn nói, "Hắn lấy tinh thần lực thay các người ngăn cản khói độc."
Chúng chủng tộc không khỏi sinh ra cảm kích với Diệp Tố, tuy rằng ấn tượng nhân tộc nhỏ yếu của bọn họ vẫn không thể thay đổi. Đặc biệt là người ngoài hành tinh bị Diệp Tố lấy làm lá chắn thịt, giờ phút này cảm thấy may mắn Diệp Tố phúc lớn mạng lớn, may mắn lúc trước Diệp Tố bị hắn đẩy không bị cảm nhiễm virus, nếu không kết cục bọn họ hiện tại không biết có bao nhiêu thê thảm. Ban đầu hận không thể tránh thoát, hắn bây giờ lại sán đến gần Diệp Tố, phảng phất như vậy có thể cảm thấy an toàn hơn.
Quang tộc tạm thời tin lời Yến Tuyết Thần, lại hỏi: "Hiện tại hắn không thể nói chuyện? Cô biết hắn có thể kiên trì khoảng bao lâu sao?"
"Tôi cũng không biết nữa." Yến Tuyết Thần gấp đến vò đầu bứt tai, "Loại chuyện này tôi chưa từng thấy qua bao giờ."
Quang tộc im lặng, xoay quanh Diệp Tố một lát cũng không nghĩ ra cách gì, vì thế hắn phân phó các chủng tộc khác: "Mọi người có biện pháp gì đều tới nói một câu, chủng tộc đang phá lồng pha lê đừng ngừng lại, chúng ta vừa nghĩ cách mở ra lồng pha lê, vừa nghĩ cách chống cự khói độc."
"Tôi có lẽ không kiên trì được thời gian quá lâu..." Sắc mặt Diệp Tố lấy tốc độ mắt thường thấy được mà dần trắng bệch ra, hắn mở mắt, gian nan mở miệng.
Quang tộc vội vàng chạy đến trước mặt hắn: "Người anh em, có thể cho một con số chuẩn xác không?"
"Nhiều nhất một giờ." Diệp Tố nói, một giờ sau giấc ngủ hắn liền tiến vào nửa đêm về sáng, lúc đó cấp bậc tinh thần lực sẽ giảm xuống, căn bản không thể thừa nhận được độ tiêu hao năng lượng lớn để khởi động một lồng phòng hộ lớn như vậy, hắn lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được tinh thần lực đang tiêu hao, cứ như nước sông vỡ đê, cản cũng không cản được mà ào ạt trôi đi. Hắn thậm chí không thể thích ứng được độ tiêu hao nhanh như vậy, không chuyên tâm còn căn bản vô pháp bảo trì ổn định tinh thần lực.
"Một giờ......" Quang tộc khó xử, một giờ căn bản không đủ để bọn họ phá vỡ lồng pha lê.
Một quang tộc khác tới gần hắn, thấp giọng thương lượng hai câu.
"Được, chỉ có thể như vậy." Quang tộc gật đầu với đồng bạn hắn, lại nói với Diệp Tố: "Cậu có thể để tinh thần lực của mình mở ra một cánh cửa nhỏ được không, từng chút một phóng khói độc vào, tôi và đồng bạn chậm rãi đánh tan chúng nó! Khói độc này nhìn qua thập phần quỷ dị ác độc, tôi nghĩ tộcTát Luân cũng không có số lượng quá nhiều."
"Có thể." Đối với Diệp Tố, nắn hình tinh thần lực chỉ là sự tình tâm niệm liền được, hắn chỉ định một vị trí an toàn, để quang tộc đứng đó, sau đó điều khiển tinh thần lực chậm rãi tách ra một khe hở nhỏ, khói nhẹ trông hết sức vô hại tức khắc như ruồi bọ ngửi thấy mùi tanh, đột nhiên nhào tới. Nhìn thấy sương khói lớn nhỏ bằng ngón út tiến vào, Diệp Tố lập tức đóng cửa lồng phòng hộ tinh thần lực.
Quang tộc đã làm tốt chuẩn bị từ trước, lập tức phóng ra đại xạ tuyến ánh sáng với sợi sương khói kia.
Thấy phương pháp này hữu hiệu, không ít chủng tộc đều nâng lên tinh thần.
"Lần sau có thể phóng nhiều một chút." Quang tộc nói với Diệp Tố, đại xạ tuyến ánh sáng của bọn họ có thể xưng là không gì không phá được, phần lớn vật chất đều có thể bị bọn họ phân giải, chỉ tiếc tộc Tát Luân tựa hồ đoán trước sẽ có quang tộc, lồng phòng hộ đều dùng kết cấu hạt lập thể, đại xạ tuyến của bọn họ sẽ bị lồng pha lê phản xạ lại, không thể phá hư kết cấu của nó. Trách nhiệm phá vỡ lồng pha lê chỉ có thể giao cho những chủng tộc sức lực lớn.
Cứ như vậy, từng chút một, hai gã quang tộc tiêu diệt gần một nửa khói độc, nhưng năng lượng của bọn hắn hiển nhiên cũng không đủ, vầng sáng xung quanh thân thể bọn họ cũng nhỏ một vòng lớn, ánh sáng cũng ảm đạm đi nhiều.
"Chúng ta cần nghỉ ngơi một chút." Quang tộc nói, thanh âm đều lộ ra mỏi mệt.
Diệp Tố: "Tôi cũng sắp không chống đỡ được bao lâu nữa."
Quang tộc nghe vậy, áng sáng lại càng tối sầm.
"Tại sao người trên mặt đất còn chưa tới cứu chúng ta?" Có chủng tộc thật cẩn thận hỏi, hắn nguyên bản chỉ muốn tìm đề tài tâm sự, xua đuổi sợ hãi trong lòng, nhưng hắn vừa hỏi lại khiến càng nhiều người lo âu, thấp thỏm, trong lòng hiện lên đủ loại suy đoán tồi tệ. Nếu tộc Tát Luân có dự mưu trước mà giam giữ bọn họ làm thí nghiệm, tại sao lại không làm tốt chuẩn bị với các biến cố khác? Người trên mặt đất chỉ sợ cũng đã ốc không mang nổi mình ốc.
"Đừng hoảng hốt......" Quang tộc trấn an mọi người đừng hoảng hốt, kỳ thật chính hắn cũng có điểm luống cuống, hơn nữa tiêu hao năng lượng quá nhiều khiến hắn đi đường cũng không vững.
"Cẩn thận!" Chủng tộc bên cạnh duỗi tay kéo hắn, nhưng lại quên mất quang tộc là năng lượng thể, bàn tay đưa ra nắm vào không trung, trơ mắt mà nhìn tên quang tộc này nghiêng sang bên cạnh, cách khói độc ngày càng gần.
"Tôi không sao, khói độc không có tác dụng với tôi...Ủa!" Ánh sáng trên người quang tộc bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ.
Diệp Tố kinh ngạc nhìn hắn một chút, vừa rồi quang tộc đụng vào lá chắn tinh thần lực của hắn, phảng phất như nổi lên phản ứng gì đó, tinh thần lực thế nhưng dung nhập vào trong vầng sáng của hắn, tăng phúc với ánh sáng của hắn.
Quang tộc cảm thụ một chút, nháy mắt đại hỉ, cũng minh bạch đây là do tinh thần lực của Diệp Tố.
"Mau, tiếp tục cho tôi tinh thần lực!"
Diệp Tố gật đầu, phân ra một tia tinh thần lực cấp tên quang tộc kia.
"Ha ha ha!" Vầng sáng ảm đạm của Quang tộc lại sinh động lên, "Tôi cảm thấy mình lại có thể đại chiến ba trăm hiệp nữa! Tới, tiếp tục phóng khói độc, tôi cắn chết nó!"
Một quang tộc khác cũng vội vàng muốn, cảm nhận được năng lượng dư thừa liền phát ra một tiếng than thở thoải mái.
Thấy sự tình có chuyển cơ, chúng chủng tộc kinh ngạc đến không biết nói gì mới tốt, ngắn ngủi có nửa giờ, bọn họ liền trải qua tai nạn đáng sợ nhất, lại gặp được chuyển cơ, bọn họ cảm thấy sóng gió cả đời cứ thế mà trải qua hết rồi.
Trong lồng cũng có Nhân tộc khác, có chủng tộc khác chạm chạm họ: "Nhân tộc các cậu đã tiến hóa đến lợi hại như vậy sao?"
Nhân tộc kia mặt vô biểu tình nói: "Những người khác tôi không biết, dù sao tôi cũng không có lợi hại như vậy."
Người điều khiển khói độc không biết có phải như lời quang tộc nói hay không, khói độc không còn nhiều lắm, cũng không tiếp tục phun. Cũng có lẽ đang đợi các chủng tộc trong lồng kiệt sức lại cho một đòn trí mạng.
Yến Tuyết Thần nhìn Diệp Tố thần sắc quái dị, lo lắng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Diệp Tố do dự, mới nói: "Tinh thần lực của tôi hình như đang biến dị......"
Yến Tuyết Thần theo bản năng trừng lớn mắt, chuẩn bị kêu sợ hãi lại bị Diệp Tố gian nan bưng kín miệng, "Đừng kêu, đừng lại gây ra khủng hoảng."
Hiện tại trong lòng hắn cũng bất ổn, tuy rằng hắn không hiểu rõ tinh thần lực, nhưng đồ vật của mình vẫn có cảm giác nhất định, tinh thần lực hắn đích xác ngăn cách được khói độc, nhưng khói độc lại bám vào mặt ngoài tinh thần lực hắn, khi hắn điều khiển tinh thần lực mở cửa, liền sinh ra lưu động. Khói độc kia không biết có thành phần gì, tựa hồ cùng nhau lưu động, đi vào trong tinh thần lực của hắn.
Hiện tại, quá trình biến dị rốt cuộc cũng bị Diệp Tố phát hiện.
Tỷ như tăng phúc cho quang tộc, đừng nói Diệp Tố, ngay cả Yến Tuyết Thần cùng Nhân tộc ở đây cũng không biết tinh thần lực nhân loại có thể có tác dụng với vật sống. Diệp Tố có cảm giác mơ hồ, loại tăng phúc này là hiệu quả sau khi biến dị. Ít nhất trước mắt nhìn qua, biến dị không làm hắn mất đi lý trí.
Diệp Tố: "Tạm thời chưa có chuyện gì."
Yến Tuyết Thần lập tức triệu hồi ra vũ khí cụ tượng hóa, thập phần nghiêm túc nói: "Thời điểm cậu mất khống chế nhất định phải nói cho tôi, tôi sẽ giải quyết cậu, không để cậu gây tai họa cho người khác!"
Diệp Tố dở khóc dở cười, một chút bất an trong lòng cũng bị đè ép xuống. Trước mắt, quan trọng nhất chính là ngăn cản những sương khói virus đó, chờ Hàn Nghiệp tới cứu bọn họ, hắn trước sau luôn có tin tưởng lớn lao đối với Hàn Nghiệp.
Có tinh thần lực Diệp Tố tăng phúc, hai gã quang tộc liền như uống thuốc kích thích mà sức sống mười phần, hơn phân nửa khói độc đều bị bọn họ giải quyết sạch sẽ. Nhưng mà, không đợi bọn họ cao hứng một lát, lượng lớn sương khói lại phun ra từ đỉnh lồng pha lê.
Sắc mặt Diệp Tố ngày càng tái nhợt, hắn vừa phải khởi động lồng phòng hộ, vừa tăng phúc cho hai gã quang tộc, tinh thần lực tiêu hao càng lúc nhanh, mà lúc này, những chủng tộc phụ trách phá vỡ lồng pha lê một chút tiến triển cũng không có, kể cả vết rạn nhỏ cũng không có, pha lê mượt mà khiến người ta tâm sinh tuyệt vọng.
"Kể cả như vậy, cũng không trốn thoát được sao?"
"Mẹ nó, nếu tao biến dị, việc đầu tiên tao làm sẽ là đi giết chết đám tộc Tát Luân kia!"
Yến Tuyết Thần ôm tiểu Phá Phong kề cạnh Diệp Tố, mặt mày ủ ê: "Tôi nói này, hôm nay quá xui xẻo, không biết lúc này tìm một thằng đàn ông tới xung hỉ còn kịp không..."
Phanh — cửa sảnh lớn bị phá mở, một thân ảnh mạnh mẽ vọt vào.
Yến Tuyết Thần trừng lớn mắt: "Tôi nói vậy thôi, không cần thật sự đưa đàn ông lại đây..."
Diệp Tố quay đầu nhìn lại, thấy người quen thuộc kia, tinh thần càng lúc càng mệt mỏi cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc.