Cái gọi là "bác Trương", kỳ thật Lý Ngật cũng không quen thuộc, chỉ biết tên gọi là Trương Hồng Thư, là bí thư trưởng tiền nhiệm lãnh sự Tây Đô tinh, sau khi Lý Ngật lớn lên, Lý gia liền không kết giao cùng hắn. Bất quá nếu ở thời điểm mấu chốt Lý Mặc để Lý Ngật đi tìm hắn, vậy thì không có sai.
Thực mau, Lý Ngật đi tới nhà Trương Hồng Thư, ở một góc hẻo lánh của Tây Đô tinh, thắng ở hoàn cảnh u tĩnh. Trương Hồng Thư tựa hồ như sớm nhận được tin tức, thời điểm Lý Ngật tới có một nữ bảo mẫu ở cửa tiếp hắn, đưa hắn tới tầng hầm ngầm.
Tầng hầm ngầm sáng ngời rộng mở, chỉ là tràn ngập mùi vị dầu máy, nơi nơi đều là linh kiện cơ giáp tán loạn.
Một ông lão tóc bạc đầy đầu đứng dậy từ một đài cơ giáp, đem công cụ sửa chữa cẩn thận xếp chỉnh tề, xoa xoa dầu máy trên tay, nói với Lý Ngật: "Tùy tiện tìm chỗ ngồi đi."
Lý Ngật nào có tâm tình ngồi, vội la lên: "Bác Trương ......"
Trương Hồng Thư khoát tay, gật đầu nói: "Chuyện nhà cậu tôi đã biết."
Lý Ngật bức thiết nhìn Trương Hồng Thư.
Trương Hồng Thư thở dài, nói: "Đứa nhỏ, cậu biết tại sao cha cậu sẽ gặp phải đại nạn này không?"
Lý Ngật lắc đầu.
Trương Hồng Thư nhẹ nhàng cười một cái, lại bỗng nhiên lộ vẻ mặt ngưng trọng: "Bởi vì cha cậu chạm đến điểm mấu chốt của người kia."
Thời điểm Lý Ngật rời khỏi nhà Trương Hồng Thư, bị hằng tinh trên không trung chiếu sáng, trước mắt nhòa đi, thiếu chút nữa đứng không vững, duỗi tay chống vách tường, mới miễn cưỡng thẳng nổi eo.
Lời nói của Trương Hồng Thư còn ong ong vang lên bên tai hắn, Lý Ngật vẫn luôn cho rằng cha mình bất quá chỉ là một thương nhân có điểm không từ thủ đoạn. Cho dù Lý gia dựa vào buôn lậu cấm vật làm giàu, lúc sau cũng đã đi trên con đường tẩy trắng, không nghĩ tới thẳng đến ngày hôm nay, hắn mới biết sinh ý chính của Lý gia không tới từ câu lạc bộ, mà là buôn lậu súng ống đạn dược, thậm chí, cha hắn còn tư dưỡng quân đội, cắm quân bên cạnh đường hàng không, lấy danh nghĩa hải tặc giấu tai mắt người khác.
Lý Ngật híp mắt nhìn thẳng không trung, một hồi lâu, thẳng đến lúc trước mắt trắng xóa, hắn mới thu hồi tầm mắt mệt mỏi, đứng tại chỗ một lúc lâu, nhanh chóng rời đi, đánh xe chạy về nhà.
Đại sảnh Lý gia một mảnh hỗn độn, người đi rồi để lại trống rỗng, mấy người phụ trách có phân lượng đều đi theo phía sau Lý Mặc, trong nhà nhất thời không có ai quản lý.
Lý Tự ngồi trên sô pha, hoang mang lo sợ, Lý Cảnh Hòa giống hắn, nửa mặt sưng lên, ánh mắt kinh hoảng thất thố. Lý Ngật trở về, Lý Tự vội vàng chạy tới: "Anh hai, ba làm sao vậy?"
Lý Ngật nhất thời nghẹn lời, dừng một chút mới nói: "Em đừng động, đi thu thập hành lý, đêm nay rời khỏi Tây Đô Tinh."
"Tại sao lại rời đi!" Lý Tự hoảng sợ, "Là chạy trốn sao?"
"Không phải." Lý Ngật nặng nề lắc đầu, thần sắc phức tạp, "Dù sao cái gì em cũng đừng động, ba sẽ không sao."
Nói xong, hắn lập tức lên lầu, mở thư phòng Lý Mặc, lục tung tìm cái gì đó, Lý Tự ngay sau đó đi theo lên, còn Lý Cảnh Hòa, chẳng ai quan tâm.
Vụ án của Lý Mặc lấy tốc độ kinh người mà truyền đi, ngày mở phiên tòa cũng nhanh chóng trước nay chưa từng có, bởi vì chứng cứ sung túc, công tố viên kiểm sát chỉ mất hai giờ đã hoàn thành thẩm tra. Tòa án địa phương sau khi tiếp thu khởi tố liền định thời gian mở tòa vào ba ngày sau.
Hiệu suất các cơ quan thời đại tinh tế vốn dĩ đã cao, nhưng trường hợp không giống lệ thường, ào ạt không hề trở ngại như vậy trước nay cơ hồ chưa từng có, phảng phất như bọn họ sớm đã chuẩn bị tốt, mài đao soàn soạt chỉ chờ Lý Mặc bị bắt.
Hàn Nghiệp giao Diệp Tố cho Moka xong liền lập tức chạy tới viện kiểm sát Tây Đô, trong phòng họp im ắng, một vị tướng quân khoảng bốn mươi tuổi kéo mũ xuống che đậy đôi mắt, dựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Nghe thấy tiếng Hàn Nghiệp bước chân vào, thực nhẹ lại có quy luật ngầm, lông mày giấu dưới mũ lông của người đàn ông nhẹ nhàng động, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chỉ nói: "Hàn cục trưởng rất vội đi."
Thân phận cục trưởng cục Chấp hành của Hàn Nghiệp là cơ mật đỉnh cấp ở Liên Bang Nhân tộc, nhưng luôn có những người thuộc bộ phần tầng đỉnh có thể đưa ra quyết sách sẽ biết được cơ mật này, tỷ như chủ tịch Liên Bang Nhân tộc, chủ tịch ủy ban quân sự Liên Bang Nhân tộc, phó chủ tịch,... những người như vậy.
Hàn Nghiệp hơi hơi mỉm cười: "Nguyên bản không vội."
Kiều Nguy Nhiên lúc này mới bắt lấy mũ kẹp dưới nách, đôi mắt bởi vì hẹp dài mà chua ngoa, có ý vị khác mà đảo qua Hàn Nghiệp vẻ mặt đạm nhiên, khẽ hừ một tiếng: "Hắc Chuẩn đâu?" (lúc đầu k thíc anh này mà về sau ciu vcl)
"Tôi để người mang hắn tới phòng thẩm vấn." Hàn Nghiệp nói, đi ra ngoài, Kiều Nguy Nhiên lập tức theo sau.
Lại nói tiếp, tin tức từ Hắc Chuẩn nơi đó khiến Hàn Nghiệp có được kinh hỉ bất ngờ, hắn nguyên bản chỉ muốn đem Hắc Chuẩn làm hung thủ giết người mà lên án Lý Mặc là người sai sử sau màn. Nhưng Hắc Chuẩn có lẽ là chột dạ, từ thân phận quân đội Hàn Nghiệp biểu hiện ra liền ngửi được nguy cơ tự cho là đúng, cố ý chắn trái chắn phải mà né tránh Hàn Nghiệp thẩm vấn, lại khiến Hàn Nghiệp nhạy bén nhận thấy được một ít đồ vật xa xa không bình thường.
Hàn Nghiệp lập tức thông qua cục Giám sát Minh Viện tra rõ Lý Mặc, phát hiện một ít dấu vết để lại, lại điều tra sâu thêm, biết được Lý Mặc cư nhiên tư dưỡng quân đội. Tuy rằng mặt ngoài nhìn qua chỉ là Lý Mặc cái lợi làm mù con mắt, trộm làm giàu ven biển, nhưng Hàn Nghiệp lại vô cùng rõ ràng, Lý Mặc chỉ là cái tép riu bị đẩy đến trước đài hành sự, người đứng phía sau hắn mới là nhân vật nguy hiểm thực sự. Có lẽ là thái bình lâu ngày, rất nhiều người đều ngo ngoe rục rịch.
Hàn Nghiệp từ lần trên đường đi tộc Tát Luân đã phát hiện ra buôn lậu La Nhung, liền ngửi được mùi bùn đất trước khi mưa gió tới. Chẳng qua chức trách chủ yếu của Minh Viện là ở chỗ cường hóa chỉnh thể nhân loại, đối với nội đấu cùng thay đổi chính quyền, nếu không đề cập đến trái phải rõ ràng, Minh Viện sẽ không quản. Sự kiện La Nhung lần trước, Hàn Nghiệp chỉ để cục Chấp hành theo dõi một khoảng thời gian, liền đem tình huống phản ánh lại cho chủ tịch Liên Bang, sau đó bỏ gánh mặc kệ, dù sao chủ tịch cũng như hổ rình mồi với Minh Viện, cho hắn chút nguy cơ phân tâm cũng tốt, đánh tỉnh đám Ám viện chẳng ra gì cả suốt ngày tìm bọn họ gây phiền toái kia.
Nhưng một án lần này của Lý Mặc, dường như có quan hệ thiên ti vạn lũ với án buông lậu La Nhung, hơn nữa hành vi dưỡng quân đội giả hải tặc khiến Minh Viện không thể chịu đựng, đây không chỉ đơn giản là đấu tranh chính trị, mà còn là bóc lột với nhân dân tầng chót. Thậm chí, Lý Mặc ở Tây Đô tinh đều dám hành sự táo bạo trắng trợn như vậy, từ phương diện nào đó cũng thuyết minh thượng tầng Tây Đô tinh đã bị sâu mọt ăn mòn.
Tây Đô Tinh chính là trung tâm kinh tế của Liên Bang Nhân tộc, một khi xảy ra vấn đề, sẽ là thương gân động cốt đánh sâu vào nền tài chính cả Nhân tộc.
Chủ tịch Liên Bang cùng Minh Viện tạm thời thành lập đồng minh, mà hiển nhiên, chủ tịch càng quan tâm chuyện này hơn Hàn Nghiệp, nhanh chóng trực tiếp phái một cánh tay của mình tới đây.
Hàn Nghiệp cũng thuận thế đem hành vi chỉ đơn thuần nhằm vào Lý Mặc đổi thành kế hoạch ngầm có ý câu cá phía sau. Dưới mưu kế song trọng của chủ tịch Liên Bang cùng Minh Viện, tòa án Tây Đô đối với phán quyết lưu đày Lý Mặc chung thân tới tinh cầu khoáng thạch là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ xem người phía sau Lý Mặc lấy hay bỏ.
Là cứu Lý Mặc ra sau đó bị Hàn Nghiệp cùng với Kiều Nguy Nhiên bắt lấy đuôi cáo, hay là thấy chết mà không cứu, đánh mất Lý Mặc nguyện tâm trung thành?
Có lẽ địa vị Lý Mặc ở toàn bộ "Tổ chức tạo phản" bé nhỏ không đáng kể, nhưng bởi vì hắn là người trực tiếp hành động bên ngoài, dựa theo mệnh lệnh hành sự, tiếp xúc đến nhiều sự tình vụn vặt, giống con nhện bận rộn mù quáng bên ngoài mạng nhện, chính Lý Mặc đều không rõ ràng lắm, mệnh lệnh mình tiếp thu đến cùng có dụng ý gì. Nhưng dưới hệ thống tình báo của chủ tịch và Minh Viện, hoàn toàn có thể suy luận đại khái từ sự tình Lý Mặc tiếp xúc đến, suy luận thẳng tới bản chất trung tâm, từ việc nhỏ mà kéo tơ lột kén tìm ra người giấu trong bóng đêm phía sau màn, thậm chí trong quá trình điều tra cũng có thể lấy ra toàn bộ hình dạng mạng nhện, sau đó phá hư hoàn toàn.
"Trời cao hoàng đế xa." Kiều Nguy Nhiên nhìn đường cái Tây Đô phồn hoa ngoài hành lang, cười nhạo một chút, "Nếu không phải anh trong lúc vô tình phát hiện, Tây Đô Tinh này liền nát đến không thành hình."
Hàn Nghiệp trên mặt đạm nhiên, trong lòng lại không thể không tán thành lời Kiều Nguy Nhiên nói. Nếu không phải bởi vì Phá Quân mà chú ý tới Lý Mặc, Hàn Nghiệp cũng vô pháp phát hiện manh mối trong đó, một khi qua kỳ nghỉ hè hai tháng hắn liền mang Diệp Tố trở lại Hoa Đô, có lẽ cũng không còn cơ hội lại đến Tây Đô. Đợi đến khi vấn đề phát triển đến mức Hoa Đô chú ý tới, đã là quá muộn.
Đây là tệ đoan của Nhân tộc, chú trọng sinh sản, dân cư quá nhiều, lãnh thổ quá lớn, không có khả năng quản lý chu đáo mọi mặt. Binh biến phát sinh trong lịch sử cũng thông thường bắt đầu từ tinh hệ ngoại vi, người thống trị biết rõ uy hiếp, nhưng cũng không có biện pháp đặt quá nhiều tinh lực vào tinh hệ ngoại vi. Lần biến cố tại Tây Đô Tinh cũng không hẻo lánh này tuy rằng làm người khiếp sợ, nhưng cũng là trong dự kiến, là biến đổi lượng đương nhiên sẽ phát sinh biến đổi chất. Càng giàu có càng phì nhiêu, càng dễ dàng sinh ra giòi bọ. Đủ nhiều ích lợi cũng có thể thập phần dễ dàng hủ hoá một người chính trực thành một cái súc sinh. Hàn Nghiệp hoài nghi, phân bộ Minh Viện ở Tây Đô cũng đã chịu ảnh hưởng nhất định.
Nhưng tình huống Nhân tộc đông dân cư, vẫn là lợi ích lớn hơn tệ nạn. Trong vũ trụ rộng lớn vô ngần, chỉ có cuồn cuộn không ngừng tăng trưởng dân cư, mới có thể có đủ quân đội đi thăm dò nguồn năng lượng mới, mới có thể có đủ sinh mệnh để người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà ngăn lại Trùng tộc trên chiến trường, mới có thể có đủ sinh mệnh để khi nạn sâu bệnh tới, lấy số lượng làm tự tin, không để Trùng tộc giết chóc hầu như không còn. Có lẽ vào lúc Nhân tộc một bên sinh mủ một bên thống khổ cạo gió trị liệu, có thể tìm được biện pháp lưỡng toàn.
Hàn Nghiệp đã sớm tiến hành nhiều lần thẩm vấn Hắc Chuẩn, không phát hiện thêm tin tức quan trọng gì. Bất quá Kiều Nguy Nhiên muốn tự mình thẩm vấn một lần, Hàn Nghiệp cũng chỉ có thể bồi hắn. Quá trình thẩm vấn giằng co năm tiếng mới kết thúc, sau khi Hàn Nghiệp rời khỏi phòng thẩm vấn liền báo với Kiều Nguy Nhiên một tiếng, liền lập tức chạy về sân huấn luyện Lực chi Sâm.
Diệp Tố không ngốc, từ thái độ thập phần coi trọng của Hàn Nghiệp và Moka có thể nhìn ra chuyện Lý Mặc xa xa không đơn giản như mặt ngoài.
Diệp Tố đi theo Moka trở lại Lực chi Sâm, cảm thấy đần độn vô vị.
Thẳng đến khi Hàn Nghiệp trở về, Moka vẫn luôn banh mặt ngồi trên sô pha mới nâng tinh thần, hỏi: "Chuyện thế nào?"
"Người bên kia tới là Kiều Nguy Nhiên." Hàn Nghiệp nói, "Bên kia càng coi trọng, tôi càng có thể nhẹ nhàng một chút. Bất quá, tôi phỏng chừng Lý Mặc sẽ đưa ra chống án, thời điểm thẩm tra lần hai tôi sẽ đi theo đến Hoa Đô, Diệp Tố cùng Phá Quân liền giao cho ngài."
Moka gật đầu thần sắc buồn bực, không phải không có thống hận mà mắng: "Hành vi ti tiện nhất của Nhân tộc chính là nội đấu không ngừng!"
"Phần lớn Vạn tộc trong vũ trụ đều có nội đấu, tránh không được......"
"Cho nên lâu như vậy, còn tìm không ra biện pháp tiêu diệt Trùng tộc! Vết sẹo còn chưa tốt mà đã quên đau."
Hàn Nghiệp chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Diệp Tố yên lặng nghe xong trong chốc lát, mới hỏi: "Lý Mặc làm sao vậy?"
Hàn Nghiệp đơn giản tường thuật lại chuyện Lý Mặc bị nghi ngờ tư dưỡng quân đội, nguy cơ ẩn chứa trong đó thì hắn không nhiều lời.
Diệp Tố lại bỗng nhiên khó có thể ức chế mà trào ra bi ai không tên, không phải bởi vì Hàn Nghiệp trước đó không lộ ra điểm tiếng gió nào với hắn, Diệp Tố tự mình hiểu mình, hắn hoàn toàn không giúp được gì với loại chuyện này, nói cũng vô ích. Hắn khổ sở chính là, hắn từ trên người Phá Quân phảng phất thấy được bộ dáng chính mình. Diệp Tố ban đầu cho rằng Hàn Nghiệp chỉ là báo thù cho Phá Quân, thậm chí còn vì thế mà sinh ra chút hào hùng "hiệp can nghĩa đảm", hiện tại biết được nguyên nhân chân chính để Hàn Nghiệp đối phó Lý Mặc vẫn là do Lý Mặc chạm tới điểm mấu chốt của Nhân tộc.
Hàn Nghiệp người này, dường như mỗi chuyện hắn làm đều là vì Nhân tộc mà suy xét, chưa bao giờ thuần túy đối đãi tốt với một người, trong lòng hắn chỉ có Nhân tộc, Nhân tộc nhiều như vậy đã tràn đầy lòng hắn. Phá Quân cùng Diệp Tố, đều vì thân phận là một trong bảy người mới có thể tồn tại trong lòng Hàn Nghiệp, cho dù như thế, cũng không chiếm được quan tâm thuần túy của Hàn Nghiệp. Hàn Nghiệp bị ánh mắt Diệp Tố nhìn đến sửng sốt, tâm suy nghĩ mấy lượt, dường như ý thức được lời nói của mình có lẽ khiến Diệp Tố sinh ra một ít ý nghĩ khác — hắn không giải thích, sở dĩ phát hiện được dấu hiệu Lý Mặc phạm tội là sau khi quyết định trợ giúp Phá Quân báo thù mới ngẫu nhiên biết được. Không có điểm này, hành động Hàn Nghiệp nhìn qua, tựa hồ như trợ giúp Phá Quân chỉ là vì thuận tay. Không thể nói là sai, nhưng ít ra không chân thành.
Chân thành, đối với Diệp Tố không cầu hồi báo mà nói, là chờ mong duy nhất.
"Diệp Tố, cậu nghe tôi nói......" Hàn Nghiệp vội vàng nói.
Ánh mắt Diệp Tố hoảng hốt một trận, cảm giác choáng váng quen thuộc lại xuất hiện. Thế giới hiện thực có người gọi tên hắn, nhẹ nhàng lay bờ vai hắn, ý định đánh thức hắn — hơn nữa sắp thành công. Diệp Tố nhìn thấy tay Hàn Nghiệp duỗi lại đây, theo bản năng mà bắt được cánh tay hắn, giây tiếp theo, liền trực tiếp hôn mê.
___________________________________________
Truyện này nâng ghen lên một tầm cao mới, ghen với cả nhân loại :)))) (thực ra ta cảm thấy có mùi ghen thôi kb mn thế nào, mà độc thoại lâu chán quá)