SAU VỰC THẲM LÀ MỘT CÁNH ĐỒNG HOA

Hàn Nghiệp nhìn thấy tin tức của đối phương trên quang não Diệp Tố, trầm mặc một lát, rồi mới nói: "Hắn hẳn là nhắm vào cậu."


"Thất Sát? Tôi không quen biết hắn mà." Diệp Tố kỳ quái nói, sau đó nhìn thấy tích phân sau tên Thất Sát sắp tiếp cận một vạn, sửng sốt một hồi, "Hoàng kim chiến tướng? Tại sao hắn lại khiêu chiến tôi?"


Ánh mắt Hàn Nghiệp lập lòe nhỏ đến khó phát hiện, hướng đấu trường hệ thống phân cho Diệp Tố cùng Thất Sát đi, "Đi xem sẽ biết."


Thất Sát không nghĩ tới Diệp sẽ tiếp nhận khiêu chiến của mình, phải nói, hắn không nghĩ tới bất luận một sinh viên còn đi học nào sẽ tiếp nhận khiêu chiến của một cái hoàng kim chiến tướng. Tuy rằng ở mặt thiên phú, phần lớn đội viên chuyên nghiệp của câu lạc bộ đều xa xa không bằng học sinh của đại học đứng đầu, nhưng bọn hắn đã ra đời thật lâu, kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, dễ như trở bàn tay mà có thể ném bọn học sinh đó xa mấy cái phố, ít nhất trong mắt Thất Sát, cái gọi là thiên tài khi chưa trưởng thành, hắn không có bất luận tôn trọng gì.


Bất quá, tiếp nhận thì càng tốt, khóe miệng Thất Sát hướng về phía trước giơ lên, hắn nguyên bản còn đang suy nghĩ biện pháp khác để ngăn cản Diệp thắng liên tiếp, hiện tại hắn có thể nhất lao vĩnh dật mà phế đi Diệp.


Thất Sát đã gửi tin đi khiến em trai yên tâm, liền vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên quần áo mà đi đấu trường.


Tin tức Thất Sát có chút danh tiếng ở câu lạc bộ Tinh Thần khiêu chiến một học sinh mới 21 tích phân lập tức lan truyền tại đại sảnh câu lạc bộ, không ít người vừa nghe tin này liền lập tức mua vé xem trận này, hơn nữa, giá vé còn đang không ngừng tăng lên. Rất nhiều người không rõ tình huống nhưng thấy thế cũng biết khẳng định có trò hay phát sinh, vội vàng bỏ tiền cũng mua một tấm.


Tuy rằng tất cả mọi người đều biết đây sẽ là một hồi thi đấu nghiêng về một phía, không có bất luận thú vị gì đáng nói, nhưng bọn họ vẫn thấy tò mò với nguyên nhân trận đấu này. Phải biết rằng, Diệp là cái học sinh, dựa theo quy tắc sân đấu học sinh của câu lạc bộ, Diệp chỉ có thể khiêu chiến học sinh, không có khả năng hướng những người khác khiêu chiến, như vậy, đây là nói, là Thất Sát hướng Diệp khởi xướng khiêu chiến! Bọn họ rất hiếu kì, vì sao Thất Sát sẽ hạ thân phận đi khiêu chiến một học sinh? Kể cả học sinh đó là Diêm Vương Thiệu cũng sẽ khiến bọn họ không thể hiểu nổi, càng miễn bàn đến là một người mới không biết tên.


"Tôi đoán là do cái học sinh này thật sự kiêu ngạo, mở miệng chống đối Thất Sát, mới có thể bị Thất Sát khiêu chiến, muốn giáo huấn hắn một lần!"


Suy đoán này cũng thực phù hợp suy nghĩ mọi người.


"Nhưng mà...học sinh này vì sao sẽ tiếp nhận khiêu chiến? Chẳng lẽ kiêu ngạo đến độ mất lý trí? Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng mình có thể đánh thắng Thất Sát?"


Mọi người trầm mặc một hồi, mới ha ha cười nói: "Đi xem chẳng phải sẽ biết sao! Chú còn chưa mua vé đi, chạy nhanh mua, không nhanh liền hết vé!"


Thời điểm Hàn Nghiệp cùng Diệp Tố tới đấu trường, người bên trong đã rất đông, đều khí thế ngất trời mà thảo luận đối chiến lần này.


"Cậu đánh không lại hắn." Hàn Nghiệp vừa mở miệng liền hạ kết luận.


Diệp Tố không không vui, hắn tự hiểu bản thân mình. Huống chi, tinh thần lực hắn hiện tại là thời điểm thấp nhất trong ngày, tuy rằng trải qua sự việc tinh thần lực cảm nhiễm ở Tát Luân tộc, cấp thấp nhất cũng được tăng lên. Gần đây ở Tây Đô, cũng được Hàn Nghiệp sử dụng dược vật đặc thù ôn dưỡng tốt tinh thần lực, hiện tại, cấp bậc tinh thần lực đại khái có thể bảo trì giữa B- và C.


"Nhưng không sao, dựa theo tiết tấu của mình mà tới, trận đối chiến này có lẽ có thể đem đến thu hoạch không nhỏ cho cậu." Hàn Nghiệp chụp bả vai Diệp Tố, cổ vũ.


"Ừm." Diệp Tố trả lời, đi về phía phòng chờ trước đấu trường.


Thẳng đến khi hắn đưa ra thẻ bài đen cho nhân viên công tác, người trên thính phòng mới biết, hoá ra hắn chính là một vai khác trong trận đối chiến này, "Diệp".


"Nhìn qua rất bình thường nha, tuấn tú lịch sự, tại sao lại luẩn quẩn trong lòng vậy."


Thất Sát cũng đã ở trong phòng chờ của mình, đợi đối chiến bắt đầu. Hắn đã tính toán tốt, muốn cho cái Diệp này nằm ở trên giường một tháng dậy không nổi. Tuy rằng làm đối phương trọng thương là vi phạm quy tắc — câu lạc bộ cấm ở trường hợp không ký kết giấy sinh tử mà tạo thành thương tổn nghiêm trọng trên đấu trường, nhưng hắn là đội viên chuyên nghiệm của câu lạc bộ, chỉ cần không quá phận sẽ không sao. Huống chi, hắn xem ra, Diệp nhất định không có bối cảnh quyền thế để tìm hắn gây phiền toái.


(hừm, lúc trước ta khen các nv phản diện không tồi, nhưng loại này hẳn chỉ là pháo hôi, mồm to được 3 chương chỉ tự hại mình với hại ta gõ lap đau tay thôi)


Bởi vì người chân chính có bối cảnh quyền thế sẽ không tới Tây Đô tinh tiếp nhận huấn luyện. Tuy rằng Tây Đô tinh nổi danh vì huấn luyện cơ giáp, mỗi năm cũng hấp dẫn vô số người tới nơi này, nhưng phần lớn là một số gia đình khá giả, nhiều lắm thì cũng chỉ là người tương đối giàu có. Tỷ như một cơ quan huấn luyện tốt lại có tiếng, Vương Tư Thông* cũng không có khả năng đưa con trai mình tới đó học tập, đúng, hắn hoàn toàn có thể tiêu tiền mời danh sư càng tốt đến phụ đạo một đối một.


*Là con trai độc nhất của tỷ phú Vương Kiện Lâm - Một trong những người giàu có nhất Trung Quốc, mình gg có câu nói của anh này rất hay mà mình đọc cũng phải thấy cay "Con người phải biết tận dụng hết các lợi thế của bản thân. Lợi thế của tôi là có tiền".


Hoa Đô tinh tốt xấu gì cũng là trung tâm chính trị, danh sư tốt cùng cơ sở huấn luyện tốt nơi nào cũng có, chẳng qua không thành phong trào như Tây Đô tinh mà thôi. Trong nhà có tiền có thế một chút, cũng có thể mời gia sư chuyên môn. Diệp ngàn dặm xa xôi từ Hoa Đô chạy tới đây, đại khái là vì tiết kiệm tiền đi.


Chính xác, nếu không phải Moka Benders ở Tây Đô tinh, Hàn Nghiệp cũng sẽ không dẫn Diệp Tố tới nơi này.


Đối chiến đã đến giờ. Đấu trường chật ních không còn chỗ ngồi.


Ngay cả "Diêm Vương" Thiệu định trở về lại nghe tin, trong đại sảnh đang đàm luận Diệp cùng Thất Sát đối chiến, cũng mua vé tiến vào, ồ, cư nhiên có người mới nổi bật hơn hắn, hắn đến quan sát một chút. Tuy rằng phương thức nổi bật này là đi tìm đường chết.


Diệp Tố cùng Thất Sát phân biệt từ hai bên sân đấu bước lên, hai người điều khiển đều là cơ giáp hình người. Bất quá, Diệp Tố so sánh với Thất Sát quá khó coi, một cái cơ giáp xám xịt nhìn qua nghèo kiết hủ lậu lại nhỏ yếu, trái lại Thất Sát, cơ giáp nhan sắc sáng chói, trang bị đầy đủ, còn có rất nhiều vũ khí phù hợp hoàng kim chiến tướng.


"Vì tránh bảo tôi khi dễ cậu, tôi chỉ giữ lại vũ khí giống cậu." Thất Sát nói, thao tác cơ giáp đem vũ khí quang học tiên tiến trên người dỡ xuống giao cho nhân viên công tác, sau đó triển lãm một chút cho Diệp Tố cùng người xem nhìn, hắn đích xác chỉ để lại một súng laser, một súng hạt cùng một khảm đao.


Một cử động này của hắn thắng được một mảng khen ngợi trầm trồ.


"Tuổi đều gấp hai Diệp, còn không biết xấu hổ mà lưu lại ba cái vũ khí." Thiệu lại không chút khách khí mà trào phúng. Lấy thực lực hiện tại của Thất Sát, dù thế nào cũng sẽ nghiền áp Diệp, có vũ khí hay không cũng không có gì khác biệt. Thất Sát tưởng khen ngược, còn để cho mình thanh danh tốt.


Diệp Tố cũng không tỏ vẻ gì đối với hành động của Thất Sát, chỉ hỏi: "Tại sao anh lại khiêu chiến tôi? Anh quen biết tôi saoq?"


"A." Thất Sát nở nụ cười, "Chờ đánh xong, tôi lại cùng cậu chậm rãi ' ôn chuyện '."


"Vậy được rồi." Diệp Tố không hỏi, lập tức chuẩn bị đối chiến.


Thực trầm ổn. Thất Sát nghĩ, cũng không quá coi thường Diệp Tố, lập tức ngưng thần tĩnh khí.


Trên thính phòng cũng theo đó mà an tĩnh lại, không khí mạc danh lên men khẩn trương.


Tiếng chuông vang lên!


Diệp Tố động, nhưng Thất Sát động càng nhanh hơn!


Diệp Tố chỉ thấy hoa mắt một cái, đã không thấy tăm hơi bóng dáng cơ giáp Thất Sát, xem ra ưu thế của hoàng kim chiến tướng không chỉ ở vũ khí mà còn ở bản thân cơ giáp.


Tâm Diệp Tố nhảy dựng, không hoảng, mà là lập tức nhìn về phía máy dò xét, mặt trên biểu hiện Thất Sát đang từ phía bên trái tiến công.


Thất Sát sở dĩ không tiến công từ chính diện không phải bởi vì có điều cố kỵ, mà đây là phương thức chiến đấu của hắn, thích mơ hồ cùng xuất kỳ bất ý.


Ngón tay Diệp Tố nhanh chóng tung bay, bùm bùm gõ phím ấn liên tiếp, cơ giáp hắn chợt lóe lên, lấy một đường cong hướng bên phải né tránh. Nhưng đối chiến Thất Sát trải qua so với cơm Diệp Tố ăn ở thế giới này còn nhiều hơn, đã sớm đoán được động tác tiếp theo của Diệp Tố, lập tức mạnh mẽ chuyển hướng, lao thẳng tới Diệp Tố.


Diệp Tố vẫn luôn lưu một phần chú ý trên máy dò xét, thầm kêu một tiếng không tốt, đơn giản liền không trốn, nhanh chóng xoay người, nâng cánh tay phải lên công kích, nhưng mà hắn phát hiện, họng súng đồng dạng tối om đã đối diện mình. Phanh, hai súng laser một trước một sau không vượt quá một giây đồng hồ lần lượt bắn ra, ở giữa không trung giao hoà, năng lượng triệt tiêu lẫn nhau.


Nhưng Diệp Tố là phát sau, từ trình độ nào đó mà nói, hắn đã rơi xuống hạ phong, nếu không phải ở thời khắc mấu chốt Diệp Tố có thể ổn định tâm thần, điều chỉnh góc độ công kích, khiến cho laser mình bắn ra đối diện Thất Sát, cơ giáp hắn hiện tại rất có thể đã báo hỏng.


Chiêu thức Diệp Tố phản kích tuy không chiếm được thượng phong, nhưng hàm lượng kỹ thuật trong đó đã làm người trong nghề nhìn ra một ít môn đạo, không khỏi đánh giá lại "Diệp" trẻ tuổi này một chút.


"Có lẽ thực sự có chút tài năng."


"Nhưng cũng chỉ là như vậy, đối diện Thất Sát hắn không có bất luận phần thắng nào. Thất Sát còn chưa sử dụng vũ khí cụ tượng hóa."


"Diêm Vương" Thiệu nay thu hồi cợt nhả, nghiêm túc lên. Hai người trước mắt đều chưa sử dụng tinh thần lực, hắn có điểm chờ mong, Diệp này ở trên mặt tinh thần lực có thể làm người ta kinh hỉ hay không.


Sau một kích đó, vô luận là Diệp Tố hay là Thất Sát, đều không ngừng lại.


Diệp Tố khẩn cấp lui lại, Thất Sát đuổi theo không bỏ, hơn nữa, lộ tuyến truy đuổi còn thỉnh thoảng khiến Diệp Tố khó có thể đoán trước, đôi khi nhìn qua còn tưởng Diệp Tố tự mình vọt tới trước mặt Thất Sát.


Dự phán. Diệp Tố nhớ tới Moka và Hàn Nghiệp đã nói qua với hắn, kỳ thật, cơ giáp giống như thân thể, trước khi làm một động tác nào đó sẽ có điềm báo, đương nhiên, thời gian điềm báo này cực kỳ ngắn hơn nữa cực kỳ nhỏ, cần nhãn lực siêu cường cùng sức phán đoán mạnh. Loại năng lực này không phải dựa vào huấn luyện ma quỷ một thời gian là có thể luyện ra, mà cần thời gian dài chiến đấu tích lũy. Ít nhất, trước mắt Diệp Tố còn vô pháp lý giải loại cảnh giới Moka nói này, nhưng hắn từ trên người Thất Sát thấy được.


Diệp Tố cảm thấy, Thất Sát đối với mỗi bước, mỗi động tác của mình đều rõ như lòng bàn tay, cũng trước đó làm ra chuẩn bị. Khiến Diệp Tố có cảm giác nghẹn khuất, cả người sức lực thi triển không xong.


Khi Diệp Tố lại lần nữa bị Thất Sát ngăn trước mặt, rốt cuộc không muốn chạy trốn nữa, hai cánh tay súng của cơ giáp ca ca lên đạn, vận sức chờ phát động.


"Tôi không ngại bồi cậu chơi chơi." Thất Sát nói, đôi tay cũng không ngừng lại thao tác trên đài điều khiển, cơ giáp hắn hư ảo nhưng lại có mục tiêu đã định mà chạy về phía Diệp Tố, trước chưa tính đến việc Diệp Tố không muốn chạy trốn, hắn dù trốn cũng không trốn được vòng vây Thất Sát.


Diệp Tố chiến đấu nhiều như vậy lại một lần gặp phải khốn cảnh, hắn không khỏi có chút khẩn trương, nhưng càng hưng phấn, hắn cũng không có tay nải gì, có thể hạn độ lớn nhất mà hưởng thụ trận thi đấu này, sau đó dựa theo Hàn Nghiệp chờ mong, học được chút thứ.


Đến đây đi. Cơ bắp hai tay Diệp Tố lâm vào khẩn trương cao độ, đôi tay đặt trên đài điều khiển, sử dụng tốc độ nhanh nhất bấm tới bất luận phím ấn nào muốn thao tác.


_____________________________________________


Bàn phím ta bị di tích từ hồi trước chơi game bị đổ trà chanh lên ;((( không hỏng nhưng dít kinh người, bây giờ ngồi edit chán chẳng buồn gõ. Được nửa tháng mà tay muốn què rồi, ngón tay lung lay như răng bà lão rồi huhu ;((((

Bình luận

Truyện đang đọc