TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 109: ĐỜI THỨ NHẤT TẠO NGHIỆP – U MÊ
Tác giả: Luna Huang
Do dược hiệu quá mạnh lại là lần đầu tiên nên Nhữ Hinh phải nằm trên giường tận mấy ngày. Mà giường cũng được Trưởng Tôn Tề Duyệt thay mới, chiếc giường này là làm theo chiếc giường sở thích của nàng, khiến nàng rất thích thú.
Đến một yến tiệc, hoàng hậu để đoàn hí kịch vào cung biểu diễn, bọn họ chính là diễn tuồng . Nhữ Hinh ngồi xem lại thút thít tựa vào lòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt hỏi: “Điện hạ, sau này người có đổi xử với thiếp như vậy không?” Trần hoàng hậu quả thực quá thảm rồi, nàng không muốn như nàng ta.
Trưởng Tôn Tề Duyệt vươn tay ôm lấy nàng vào lòng khẽ nói: “Không, bổn điện hạ sẽ không để nàng như vậy.” Ánh mắt của hắn lóe sáng đầy nguy hiểm cùng gian xảo. Bởi hạ tràng của nàng so với Trần A Kiều nhất định thảm hơn rất nhiều lần.
Nhữ Hinh không biết ý nghĩ trong lòng hắn nên nàng rất xúc động. Nàng có trượng phu yêu thương mình như vậy liền đã đủ rồi.
Nhữ Hinh trong Chính Vũ cung liên tục làm bậy. Hễ nữ nhân nào bị nàng bắt gặp đang dây dưa với Trưởng Tôn Tề Duyệt hay biết được hắn lưu lại trong phòng người nào trên hai đêm liền chết không cần hỏi. Người thị bị nàng lôi vào dùng khăn ướt đắp lên mặt cho tới chết, người lại bị nàng hủy dung mạo, ngươi bị kẹp ngón tay. . .tóm lại những cực hình vô cùng tàn khốc.
Trưởng Tôn Tề Duyệt mắt nhắm mắt mở cho nàng làm bậy. Hắn xem như không biết gì cả, chỉ cần hắn ngồi lên đế vị nàng liền không thể tác oai tác oái như vậy nữa.

Đám đại thần có nữ nhi bị chết oan trong tay của Nhữ Hinh đều rất căm phẫn nhưng lại không thể làm gì. Nàng là vì thái tử nên mới bị hủy dung, lại còn chưa kể đến thể lực hùng hậu của Nhữ gia, đến hoàng thượng cũng kiêng kỵ ba phần đừng nói chi là thái tử cùng bọn hắn. Thế nên tất cả đều im lặng nhẫn nhịn chờ thời cơ.
Nhưng Nhữ Hinh càng làm như vậy hoàng hậu càng mang thêm nhiều nữ nhân nhét vào Chính Vũ cung. Với lý chưa có hoàng tự đám đại thần sẽ cắn chặt không buông. Nhữ Hinh cũng hết cách, không thể phản đối cũng không thể ngăn, cũng chỉ có thể dùng kế mà diệt thôi.
Mà Nhữ Hinh vốn là phí hết tâm tư trên người Trưởng Tôn Tề Duyệt nên đối với tâm tư hậu trạch nàng một chút cũng không có. Thế nên những lý do để nàng mang ra diệt trừ đám nữ nhân kia cũng không có gì đặc biệt, nếu nói là quá đỗi ngây thơ cũng là đúng, vừa nghe liền đã thấy được rất nhiều sơ hở nhưng cũng không người nào lên tiếng.
Có một hôm nàng ngồi ở bàn đá dưới cây lê của Trưởng Tôn Tề Duyệt khảy hạc cầm. Trưởng Tôn Tề Duyệt bước đến, nàng vội buông hết xuống chạy đến cao hứng ôm lấy thắt lưng của hắn, “Điện hạ trở về rồi sao?”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Ân.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhàm chán đảo mắt nhìn xung quanh. Khúc nhạc này của nàng khảy rất hay, nhưng chỉ cần xuất từ tay nàng hắn đều nghe không lọt tai. Nhưng hôm nay hắn cần binh mã, tuyệt đối không thể để nàng mất hứng được.
Hai người ngồi dưới cây cùng nhau dùng bữa. Lúc này mới phát hiện Nhữ Hinh hoài thai, đã được ba tháng rồi. Bởi nàng mỗi ngày sống trong sợ hãi lo lắng, nàng sợ hãi Trưởng Tôn Tề Duyệt bỏ mình, lại lo lắng sẽ có nữ nhân dành được trái tim hắn nên gầy đi rất nhiều, chính vì vậy thai nhi yếu ớt nên triệu chứng ốm nghén không có xuất hiện trên người của nàng.
Từ khi biết Nhữ Hinh hoài thai, Trưởng Tôn Tề Duyệt mượn cớ này mà không lưu lại chỗ của nàng nữa. Chỉ toàn là nàng đến tìm hắn mà thôi, lúc nào hắn cũng dỗ dành nàng rằng như thế là tốt cho hài tử.

Đến lúc nàng mang thai hơn sáu tháng, ban đêm ngủ không được, nàng cùng Thiêm Hương thả bộ trong hoàng cung, chân bất giác bước đến một góc hoa viên cực kỳ ít người đến. Lúc này lại thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng thiếp thất nào đó trong bụi hoa hì hục với nhau. Nàng ghi hận ngày mai lập tức ban tử cho thiếp thất đó cũng không quên cảnh cáo đám thiếp thất còn lại.
Mà Trưởng Tôn Tề Duyệt biết rõ cái tính đố kỵ sân si của nàng, chính vì vậy luôn cố ý để nàng bắt gặp. Bởi nữ nhân bên cạnh hắn có một số là nội gián, hắn mượn tay nàng trừ sạch, nàng lưu lại tiếng xấu còn hắn trăm lợi vô hại. Đây còn không nói, đám đại thân có nữ nhi bỏ mạng dưới tay Nhữ Hinh sẽ càng oán hận Nhữ gia, sau này đăng đế vị hắn muốn diệt Nhữ gia sẽ càng thuận lợi hơn nữa.
Đến một hôm, nàng đang ngủ đột nhiên thấy có người đến phòng của mình. Đến khi người đó ôm lấy nàng nàng mới biết là Trưởng Tôn Tề Duyệt vội khẩn trương hỏi: “Điện hạ vì sao trễ như vậy đến chỗ của thiếp?”
“Ta nhớ nàng.” Trưởng Tôn Tề Duyệt ôm lấy nàng lập tức áp xuống giường. Nói gì thì nói, cho dù có thử qua bao nhiêu nữ nhân đi nữa, thì thân thể của nàng cũng khiến hắn hài lòng nhất. Đến bản thân hắn cũng không hiểu vì sao, chỉ biết lúc này đây, hắn cần nàng.
Chỉ ba chữ lạnh lẽo không chút tình cảm nhưng nghe vào tai lại khiến Nhữ Hinh cực kỳ ấm lòng. Nhớ lại hài tử trong bụng nàng vội từ chối hắn: “Thiếp đang hoài thai, chàng đến nơi khác đi.”
“Không sao, ta sẽ không tổn thương đến hài tử.” Trưởng Tôn Tề Duyệt miệng thì nói thế nhưng tâm lại khác. Hắn là người không muốn Nhữ Hinh hạ sinh nhất, bởi nếu là nữ nhi thì còn không sao, nhưng lỡ là nam hài thì thế tử vị không cho hắn(Hài tử) thì không được. Thế nên nếu như vì hắn muốn Nhữ Hinh mà khiến nàng sảy thai đối với hắn cũng không có gì.
Nhữ Hinh nghe hắn nói vậy cũng không có phản đối nữa. Nàng chính là yêu hắn đến mụ mị cả người đến cuối cùng không còn gì cả, người thân, nhân tính, đến mạng cũng mất.

Không lâu sau, Nhữ Hinh thuận lợi hạ sinh một tiểu thế tử. Mà Trưởng Tôn Tề Duyệt đặt cho tiểu thế tử tên là Trưởng Tôn Dĩ Hiên. Lần lượt những nam hài nữ hài của đám thiếp thất của hắn cũng xuất thế. Nhữ Hinh tuy hận đám nữ nhân đó, nhưng ít nhất nàng vẫn còn chút lương tri, nàng biết được hài tử là vô tội.
Trưởng Tôn Dĩ Hiên ra đời không lâu thì hoàng thượng băng hà, Trưởng Tôn Khởi Hiệp chết, Trưởng Tôn Tề Duyệt kế vị. Nhữ Hinh thành hoàng hậu, Trưởng Tôn Dĩ Hiên lại là thái tử, mà hoàng hậu tuy là ngồi thái hậu vị nhưng mỗi ngày đều đóng cửa tĩnh tu không gặp người.
Trưởng Tôn Dĩ Hiên càng lớn càng thông minh, đêm nào cũng là Nhữ Hinh kể chuyện cho hắn nghe hắn mới chịu ngủ. Mà lúc nào nàng cũng sẽ kể hắn nghe chuyện , bởi nàng muốn hắn lấy chữ hiếu làm đầu.
Tuy nàng cãi lời phụ mẫu nhưng vẫn là rất thương yêu bọn họ, nếu bọn họ sớm để nàng gả nàng cũng không cãi với bọn họ để đến hiện tại mẫu thân vẫn còn giận nàng không nhìn đến nàng. Ngày lại mặt nàng cũng không có trở về, đến tin tức với Nhữ gia nàng cũng không có biết dù chỉ một chút.
Từ nhỏ nàng luôn được phụ mẫu yêu thương, chỉ có bọn họ đến dỗ ngọt nàng, sẽ không có chuyện ngược lại. Chính vì vậy, cho dù nàng nhớ bọn họ cỡ nào đi nữa, cũng là muốn bọn họ nhận sai với mình trước. Đến cung yến nhìn thấy nhau cũng xem như không thấy. Đôi lúc nàng cảm thấy bản thân cũng không nên như vậy, nhưng vừa thấy bọn họ thì quyết tâm nàng hạ từ lâu đã thất thanh thất sắc tan biến. Có lẽ tính cách này cũng là do hình thành từ nhỏ, không bỏ được.
Có một hôm, ở hoa viên Trưởng Tôn Dĩ Hiên chạy đến khoe chữ viết với nàng. Nàng khom người bế hắn lên tán thưởng: “Hoàng nhi giỏi như vậy a, mẫu hậu thật vì ngươi kiêu ngạo.”
Trưởng Tôn Dĩ Hiên ủ rũ một lúc lâu mới nói: “Nhưng phụ hoàng lại không như mẫu hậu, hắn không thương nhi thần, hắn không nhìn đến nhi thần.”
Nhữ Hinh mỉm cười dỗ hắn: “Chỉ cần hoàng nhi ngoan ngoãn chăm chỉ học hành, hoàng thượng nhất định như mẫu hậu vậy, yêu thương ngươi vô hạn.” Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy bất an.
Từ lúc Trưởng Tôn Tề Duyệt đăng cơ đến nay, hắn bắt đầu không còn quan tâm nàng như trước nữa. Mà nàng dành hết tâm trí lên người Trưởng Tôn Dĩ Hiên nên cũng không có quan tâm hắn ở chỗ nữ nhân nào. Nhưng vào đêm lâu lâu hắn lại đến chỗ nàng, chỉ là sau một trận mây mưa hắn lấy cớ còn bận việc mà rời đi.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nghĩ thế nàng mỗi ngày đến hầm thức ăn mang đến ngự thư phòng cho hắn, vì hắn bóp vai, xoa huyện thái dương. Cũng không quên nói với hắn Trưởng Tôn Dĩ Hiên là tốt thế nào, muốn được hắn quan tâm thế nào.
Trưởng Tôn Tề Duyệt đương nhiên biết Trưởng Tôn Dĩ Hiên là giỏi thế nào, nhưng hắn là cố ý làm như vậy. Nếu hiện tại chưa thể trả thù Nhữ Hinh liền lấy hắn(TTDH) ra trút giận. Cố ý trước mặt hắn(TTDH) yêu thương những hài tử khác, cố ý không nhìn đến hắn dù chỉ nửa con mắt.
Đến năm Trưởng Tôn Dĩ Hiên bảy tuổi, đột nhiên có người thâm nhập hoàng cung ám sát, chính cung của Trưởng Tôn Tề Duyệt bị thiêu rụi. Thích khách tuy bắt được nhưng đều tự sát, chân của Trưởng Tôn Tề Duyệt bị một khúc gỗ to đè lại, mà trên khúc gỗ đó lại có những thanh gỗ nhỏ khác đang cháy.
Nhữ Hinh dùng áo choàng dập mãi không tắt mà cung nhân mang nước đến lại không đủ dập. Gỗ lại có dầu hỏa, hòa với nước liền sẽ rất nhanh lan đến chân của Trưởng Tôn Tề Duyệt, trong thời khắc nguy cấp đó, Nhữ Hinh không tiếc dùng tay dỡ hết hết cứu hắn. Dẫn đến tay nàng cũng không toàn vẹn.
Sau chuyện này Trưởng Tôn Tề Duyệt càng thêm không thích nàng, nàng hiện tại với hắn mà nói như tàn hoa bại liễu vậy, trên người đầy vết thương không một nơi lành lặn. Cho dù là ngọc quý thì đã sao, một khi xuất hiện vết nứt liền sẽ không người thèm nhìn đến nữa.
Lúc nàng dưỡng thương cùng chỉ có Trưởng Tôn Dĩ Hiên là hiếu thảo ngày ngày đều sẽ đến quan tâm chăm sóc nàng mà thôi. Hắn luôn kể nàng nghe chuyện của hắn nhưng tuyệt đối không hề nhắc nửa chữ liên quan đến Trưởng Tôn Tề Duyệt, mặc cho Nhữ Hinh có nói thế nào thì hắn vẫn không mở miệng.
Mà sau đó không lâu Trưởng Tôn Tiền Duyệt càng tỏ ra lạnh nhạt với nàng. Nhữ Hinh lại càng không biết, mỗi lần thái độ của hắn lạnh nhạt với nàng một phần chính là Nhữ gia đang suy sụp một phần. Bởi vì Nhữ gia dần dần không còn sức ép với hắn, hắn mới dám đối đãi với nàng như vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc