TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 133: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – QUYẾT ĐỊNH
Tác giả: Luna Huang
Cả hai lập tức bị binh sĩ dùng đầu thương bén nhọn chỉ vào người, thế nên đều quỳ xuống đồng loạt nói: “Thỉnh phụ hoàng minh xét, nhi thần oan uổng.”
“Bên trên rõ ràng có ấn của các ngươi, còn có thể là giả?” Hoàng thượng nghiến răng nói.
Trưởng Tôn Khởi Hiệp cầm hai tờ giấy lên so sánh, một tờ là hắn ngụy tạo bút tích cùng ấn của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Nhưng dấu ấn này là đích xác lấy từ nơi tạo ấn, sẽ không sai được. Còn một tờ là do hắn viết, bên trên còn có một vết rượu hôm đó hắn lỡ tay làm ướt nữa.
Hai tay run lên, đầu não xoay nhanh nghĩ cách ứng đối. Chỉ là không để hắn nói, Trưởng Tôn Tề Duyệt ôm quyền tấu: “Phụ hoàng minh xét, ấn của nhi thần năm đó bị Hinh nhi làm vỡ hết một góc, nên ấn trên giấy này tuyệt đối không phải của nhi thần.” Hắn nói xong, từ trong tay áo xuất ra một hộp gỗ trình lên.
Đây là sự thật, năm đó Nhữ Hinh đến phòng của hắn, nàng nghịch phá đủ thứ cuối cùng làm rơi ấn. Hắn vốn nghĩ Trưởng Tôn Khởi Hiệp thông minh bảo Nhữ Hinh trộm ấn của hắn đóng lên, không nghĩ tới tên này đa nghi, lợi dụng nàng lại không tin nàng, quá cẩn thận cũng phát sinh lỗi a!
Hoàng thượng xem xong quả thực là ấn bị mất hết một góc, có chút tức giận nói: “Cả thứ này cũng đưa cho nàng chơi được?”
“Nếu không như vậy, sợ hôm nay nhi thần khó mà vì bản thân lấy lại thanh bạch rồi.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn sắc mặt như nuốt phải ruồi của Trưởng Tôn Khởi Hiệp bên cạnh, mát mẻ: “Triết vương sao lại không nói gì? Chứng cứ của bổn điện hạ quá chính xác nên không còn gì để nói sao?”

Trưởng Tôn Khởi Hiệp trừng mắt Trưởng Tôn Tề Duyệt, đến mức này mà vẫn thua. Hắn cùng Nhữ Hinh lập biết bao kế hoạch vẫn giết không được, đến giờ đây nếu không phải có cái chết của Nhữ Nhiên cùng Lạc Cách Quận hắn vẫn không tin Nhữ Hinh không có phản bội hắn.
Hắn biết bản thân tránh không nổi cái chết, thế nên nhặt kiếm lên tự sát, trước đó nhân lúc Trưởng Tôn Tề Duyệt không phòng bị, hắn vươn tay kéo đến sát bên mình nói: “Ta nói cho Nhữ Hinh biết ngươi giết chết Nhữ Nhiên Lạc Cách Quận, ta ở dưới đó đợi ngươi, hoàng vị này ta ngồi không được cũng sẽ không để ngươi ngồi.” Dứt lời hắn cười hai tiếng liền đoạn khí.
Trưởng Tôn Tề Duyệt mở to mắt không thể tin tưởng, hóa ra hôm đó Trưởng Tôn Khởi Hiệp cùng nàng nói chuyện này nhầm giá họa hắn. Bất quá Lạc Cách Quận là do hắn giết, bởi hắn(LCQ) âm thầm tráo dược của Nhữ Nhiên bị hắn tra ra được. Sau khi thu thập tàn cuộc ở đây, mọi người giải tán hắn lập tức tìm Nhữ Hinh, không ngờ lại thấy được nàng nằm ngất xỉu bên đất.
Không phải hắn có thiên lý nhãn phát hiện ra nàng nằm trong một góc tối, chỉ là bởi vì chiếc móng giả của nàng được đổi bằng vàng lấp lánh dưới nguyệt quang để hắn nhìn thấy được. Hắn vội bế nàng trở về Chĩnh Vũ cung tiếp đến sai người tìm Trưởng Tôn Vĩnh Liêm.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng sớm Trưởng Tôn Vĩnh Liêm xông vào trách Nhữ Hinh đêm qua không đi tìm mình, nhưng lại thấy nàng run sợ nép trong lòng Trưởng Tôn Tề Duyệt, lời ra miệng liền biến thành câu khác: “Hinh nhi làm sao a? Đêm qua chẳng phải rất tốt sao!”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn hắn nói: “Hinh nhi tìm huynh không thấy nên nhiễm bệnh rồi, hoàng huynh nhỏ tiếng để nàng nghỉ ngơi.”
“Ân!” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm ngoan ngoãn gật đầu.

Nhữ Hinh tựa vào người Trưởng Tôn Tề Duyệt luôn miệng lẩm bẩm: “Chết rồi, chết rồi, phải làm sao bây giờ?”
“Có ta, không cần sợ.” Trưởng Tôn Tề Duyệt ôm lấy nàng trong lòng ôn nhu trấn an. Đêm qua hắn vốn bảo nàng rời đi trước rồi, không ngờ nàng lại quay trở về, hắn biết nàng không sợ tràng cảnh kia, nhưng tiểu hoàng tử chết là đả kích lớn nhất với nàng.
Nhữ Hinh ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi: “Có cứu được không?”
“Cứu trễ mất rồi.”
Thoại âm của Trưởng Tôn Tề Duyệt vừa dứt Nhữ Hinh lại ầm ĩ khóc lên.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lại qua mấy ngày Nhữ Hinh cũng an tĩnh trở lại. Kế hoạch tiếp tục thất bại khiến nàng không an tâm. Nàng cũng không biết thế nào nữa, một nửa muốn Trưởng Tôn Tề Duyệt chết một nửa lại không muốn, không lẽ nàng bị hắn mê hoặc rồi. Nàng không thể tiếp tục kéo dài nữa, Trưởng Tôn Khởi Hiệp không còn, chỉ có mỗi mình nàng mà thôi.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui liền hồi phủ một chuyến. An thị vừa thấy nàng đã ôm lấy hỏi thăm rất nhiều thứ. Bởi hôm đó quá loạn mà tìm tới tìm lui không thấy nàng đâu nên mới lo lắng như vậy. Đó còn chưa kể Trưởng Tôn Tề Duyệt bị vu tội mưu phản nữa, nếu hắn thực sự xảy ra chuyện vậy liền nàng cũng tiêu tùng.
Nhữ Hinh khẽ cười nói: “Hôm đó nữ nhi cùng hoàng huynh cách rất xa nơi đó nên không biết gì a.” Nàng cũng sớm biết Trưởng Tôn Khởi Hiệp muốn diệt Nhữ gia nên đã tìm sẵn đường lui, chỉ không ngờ hắn thất thủ thôi.

An thị thở phào nói: “Hôm nay lại hồi phủ vì chuyện gì? Ngươi đã xuất giá theo lý không thể cứ hồi phủ như vậy.”
“Nữ nhi cũng chẳng phải bị hưu, mẫu thân không cần lo lắng.” Nhữ Hinh trêu ghẹo nói xong một câu lại nhìn xung quanh hỏi: “Đại ca không có ở sao mẫu thân?”
“Giờ này đại ca ngươi đang ở quân doanh, dạo này hắn về rất trễ.” Nhắc đến Nhữ Tuân, An thị lại thở dài. Thành thân lâu như vậy vẫn chưa có tin tức tốt, thật khiến nàng không thể không lo lắng.
Trưởng Tôn Lăng Vân hàm tiếu bước ra, nói: “Mẫu thân, nhân sâm đã hầm xong rồi.”
“Ân!” An thị lại thay đổi một mặt tươi cười.
Nhữ Hinh nhìn mẫu thân lại nhìn Trưởng Tôn Lăng Vân, sau đó nhanh chóng kéo nàng ta ra ngoài. “Đại tẩu a, lâu rồi không gặp muội có rất nhiều chuyện muốn nói a.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Trưởng Tôn Lăng Vân không hiểu gì đang xảy ra liền bị Nhữ Hinh kéo trở về Vong Địa. Hai người nói chuyện rất lâu đến khi Nhữ Tuân về Nhữ Hinh mới tha cho nàng ta.
Nhữ Tuân nhìn thấy Nhữ Hinh cũng rất bất ngờ: “Ngũ muội lại trở về? Thái tử cũng không nói gì?”
Nhữ Hinh mỉm cười nhìn hắn rồi kéo hắn vào trong phòng nói chuyện rất lâu, cuối cùng nàng nói: “Mẫu thân chờ đợi tôn tử, đại ca cũng không nên làm khó đại tẩu. Nàng ở nhà nhất định bị mẫu thân nói rất nhiều.”

Nhữ Tuân trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ta biết rồi.”
“Sau này Nhữ gia trông cậy hết vào đại ca rồi.” Nhữ Hinh nắm chặt tay hắn rất lâu cũng không có ý buông ra.
Nhữ Tuân nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm nói: “Không nên làm liều có biết không? Mọi chuyện vẫn còn đại ca cùng phụ thân ở.”
Nhữ Hinh khẽ cười, mắt đảo đi nơi khác: “Muội làm tất cả đều vì Nhữ gia, mà đại ca là người duy nhất có thể chống đỡ Nhữ gia.”
Nói xong nàng rút tay về, “Đã trễ muội cững trở về đây. Đại ca nhớ kỹ lời muội nói.”
Dứt lời nàng bước ra khỏi phòng cùng Thiêm Hương bước ra phương hướng đại môn. Trước đó nàng dạo xung quanh hoa phủ như sợ sẽ không nhìn thấy nó nữa: “Thiêm Hương, chuyện ta nói đã làm xong.”
“Tiểu thư, người đừng như vậy có được không?” Thiêm Hương cắn môi một lúc đáp phi sở vấn.
“Ta không có sự lựa chọn nào khác, vì Nhữ gia cũng chỉ có như vậy mà thôi.” Âm thanh của Nhữ Hinh cực nhẹ, nàng đưa mắt nhìn trời cao. Sau này sợ nàng không thấy được nữa, trong bao nhiêu người mới có một người có được diễm phúc được trọng sinh, nàng may mắn lần này chưa chắc có lần sau, vì vậy phải biết nắm chắc cơ hội nghìn năm có một này.
Thiêm Hương phịch một tiếng quỳ xuống sau lưng nàng, “Vậy để nô tỳ thay người.”
“Đây là mối hận giữa ta cùng hắn, ta hy vọng đời này có thể kết thúc tất cả. Không liên quan đến ngươi, ngươi thay cái gì. Lại nói sau khi ta đi, ta còn nhờ cậy ngươi chăm sóc mẫu thân bọn họ.” Nhữ Hinh xoay người, cong thắt lưng đỡ lấy Thiêm Hương, “Mau đứng lên chúng ta nên hồi cung thôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc