TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 79: KẺ XẤU TỐ CÁO TRƯỚC
Tác giả: Luna Huang
Bên kia đại di nương sau khi thu được tin tức, chờ thêm hơn một khắc trôi qua cố ý hô to Nhữ Dao mất tích bảo người đi tìm. Bản thân nàng còn chủ động trực tiếp chạy đến tìm An thị khóc lóc kể lể: “Nô tỳ nghe nói lúc nãy tứ cô nương có chút say trở về liền chạy đến thăm. Nào ngờ vừa đến đã không thấy người đâu.”
An thị khẩn trưởng nhìn hai nha đầu thiếp thân của Nhữ Dao hỏi: “Các ngươi không hầu hạ bên cạnh Dao nhi lại chạy đi đâu để nàng mất tích như vậy?”
Hai nha đầu đều là mặt mày tái nhợt, quỳ dưới đất hồi báo: “Hồi phu nhân, nô tỳ vưa đưa tiểu thư hồi viện liền đau bụng.” Nói đến đây mặt cả hai lại lần nữa tái xanh, run rẩy nói: “Phu, phu nhân, nô tỳ thực sự chịu không nỗi nữa rồi, sẽ gặp người lĩnh tội sau.” Nói xong không chút lưu ý đến quy củ lập tức bỏ của chạy lấy người.
An thị nhìn liền biết bọn họ bị gì rồi, liền hỏi đại di nương: “Lúc nãy là người nào chăm sóc Dao nhi?” Hiện có Trưởng Tôn Tề Duyệt trong phủ, lại đột nhiên phát sinh chuyện này. Hôm nay nàng vốn tăng cường không ít người thủ Vong Địa không ngờ người xảy ra chuyện lại là Nhữ Dao.
Một bà tử ở bên cạnh đại di nương liền quỳ xuống nói: “Lúc nãy tứ tiểu thư hồi viện có chút say nôn rất nhiều. Nô tỳ lau người thay y phục cho tứ tiểu thư xong thấy nàng ngủ mới chạy sang bẩm báo cùng di nương.”
“Ngươi đi bẩm báo được bao lâu?” Nhữ Liệp có chút không tin tưởng hỏi. Bởi phòng của Nhữ Dao cách đại di nương không xa, không lý nào vừa đi bẩm báo không lâu liền mất tích.
“Lão gia, bây giờ tìm người quan trọng, những chuyện khác sau hãy nói.” An thị lo lắng đứng lên phân phó hạ nhân: “Mau chóng chia ra tìm tứ tiểu thư, nhớ không được phép kinh động thái tử điện hạ.”
Đại di nương nghe vậy lòng lộp bộp mà rơi, không đến soạt viện Trưởng Tôn Tề Duyệt ở làm sao mà được, đó mới là hiện trường nàng tạo cơ mà. Nhưng nàng tin chắc bà tử đã nhìn thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt ở bên trong rất lâu không ra nhất định là thành công rồi.
Soát hết Nhữ phủ, cả Vong Địa của Nhữ Hinh cũng bị lật tung mà vẫn tìm không ra người. Nhữ Hinh đang ngủ không người dám bước vào phòng nàng, An thị cùng đại di nương là hai người bước vào, chỉ thấy Nhữ Hinh an tĩnh nằm trên giường ngoài ra thì không còn gì nữa.
Bất đắc dĩ liền bước đến viện của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Nhữ Liệp là người đầu tiên gõ cửa phòng: “Xin hỏi điện hạ đã ngủ chưa, không biết lão thần lúc này đến làm phiền có tiện?”

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhưng đợi rất lâu lại không nghe âm thanh đáp trả, Nhữ Liệp lại gõ thêm vài lần, nhưng cũng không có âm thanh đáp trả, bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, thất lễ.” Sao lại có người ngủ say hơn cả nữ nhi của hắn như vậy?
Cửa đẩy mọi người bước vào, chỉ thấy mỗi mình Nhữ Dao đắp chăn nằm ở trên giường. Tuy nhìn không thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt nhưng nhìn vậy mọi người liền tự hiểu rằng nàng ta đã là người của hắn rồi.
Chỉ là còn không để mọi người nghĩ gì, âm thanh của Trưởng Tôn Tề Duyệt ở phía sau đám người vang lên: “Vì sao lại tụ tập đầy đủ ở chỗ của bổn điện hạ như vậy? Không lẽ trong này phát sinh chuyện gì?”
Mọi người đồng loạt xoay người, nhìn thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng Nhữ Nhiên Nhữ Tuân đứng ở đó. Vốn là tiệc rượu này Trưởng Tôn Tề Duyệt dùng được một lúc thì bảo muốn tản bộ hoa viên, chính vì chuyện này An thị mới cho người nghiêm ngặt thủ ở Vong Địa sợ hắn đến tìm Nhữ Hinh, mà mọi người cũng bận rộn chỉ để mình Nhữ Nhiên đi tiếp hắn.
Ai biết xảy ra chuyện, Nhữ Dao vốn bị cho là mất tích này lại được tìm thấy trong phòng Trưởng Tôn Tề Duyệt, rồi giờ hắn lại y phục chỉnh tề đứng ở phía sau mọi người, trong khi lúc nãy lục tung phủ cũng tìm không ra người. Nhữ Liệp nhìn hắn, tay chỉ Nhữ Dao hỏi: “Điện hạ, chuyện này giải thích thế nào?”
Trưởng Tôn Tề Duyệt không nhìn Nhữ Dao một mắt, mà khẽ liếc về phía An Lam Ca trên xà nhà, không nhanh không chậm nói: “Chuyện này Nhữ tướng không phải nên hỏi di nương quý phủ sao? Bổn điện hạ đêm nay cùng Nhữ thị lang xuất phủ mua chút đồ. Chuyện này Nhữ đại tướng quân cũng có thể làm chứng.”
Lúc hắn cùng Nhữ Nhiên từ ngoài phủ vào, đúng lúc Nhữ Tuân cùng đám hạ nhân tìm Nhữ Dao đi ngang qua. Thế nên chuyện của Nhữ Dao hắn xem như bản thân không biết chút gì
Nhữ Liệp nhìn sang hai nhi tử của mình, bọn họ đều gật đầu xác minh sự thật. Nhữ Nhiên bồi Trưởng Tôn Tề Duyệt dạo hoa viên, đột nhiên hắn(TTTD) lại bảo có nhã hứng vẽ tranh muốn xuất phủ mua chút mực đỏ. Trong phủ tướng quân làm gì có thú vui vẽ tranh tao nhã như vậy, thế nên cũng không có mực mà phải đi mua. Vốn nghĩ gọi hạ nhân đi mua nhưng hắn(TTTD) lại nói trong phủ bận rộn, lại muốn đích thân đi chọn. Thế là cả hai xuất phủ chọn đến giờ này mới trở về.
Không để Nhữ Liệp nói gì, Trưởng Tôn Tề Duyệt liền nói: “Đêm nay thời thần không còn sớm, bổn điện hạ muốn nghỉ ngơi, phiền Nhữ phu nhân vì bổn điện hạ chọn một viện hoặc một phòng khác.”
Hắn nói thế chính là muốn nói, giường liền nhường cho Nhữ Dao, không cần gọi nàng thức giấc. Còn chuyện này sáng mai lại xử lý cũng không muộn, thế nhưng thái độ kia chính là không muốn trách tội Nhữ Dao.

Mọi người không ai nói gì nữa, An thị bất đắc dĩ để Trưởng Tôn Tề Duyệt đến viện của Nhữ Nhiên. Bởi viện trống vẫn còn nhưng không kịp thu dọn, tạm thời dùng một phòng ở viện của Nhữ Nhiên trước.
Mọi người người mang theo lòng hiếu kỳ cùng lo lắng mà giải tán Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng Nhữ Nhiên bước trở về viện, Nhữ Nhiên không mặn không nhạt nói: “Hóa ra điện hạ sớm đã có chủ ý rồi.” Biết trước sẽ có chuyện này, cố ý biến hắn thành chứng cứ ngoại phạm, đến khi mất viện lại nói đến chỗ hắn. Viện của Hắn cùng Nhữ Tuân đều là gần viện của Nhữ Hinh nhất.
Trưởng Tôn Tề Duyệt kéo khóe một thành một đường cong hoàn mỹ mang theo sự chiến thắng, không chút do dự thẳng thắng thừa nhận: “Bổn điện hạ đã sớm nói rồi, bổn điện hạ sẽ không bỏ qua Hinh nhi.”
“Nên không tiếc hy sinh tứ muội?” Âm thanh của Nhữ Nhiên lại càng trầm hơn nữa, cứ hệt như băng vậy, khiến người nghe bất giác run lên.
Tuy là nói như vậy thế nhưng trong lòng hắn vẫn còn một tia nghi hoặc nho nhỏ bởi câu nói “Chuyện này Nhữ tướng không phải nên hỏi di nương quý phủ sao?” của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Lại nói hắn(TTTD) cố ý để hắn làm nhân chứng vậy chứng tỏ không muốn tổn hại đến thanh danh của Nhữ Dao rồi còn gì. Chỉ là hiện Như Dao nằm trên giường của Trưởng Tôn Tề Duyệt, đây thực sự. . .rất khó giải thích!!!
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại bình thản lắc đầu, “Vì sao lại khẳng định là do bổn điện hạ làm?” Thấy Nhữ Nhiên á khẩu, hắn lại nói: “Ngày mai liền sẽ biết thôi.”
Sau đó ai về phòng nấy, đều tắt đèn.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sau khi mọi người đi hết, An Lam Ca từ xà nhà nhảy xuống, hắn bước đến bên giường, lúc này Nhữ Dao cũng đã ngồi dậy, lấy chăn che thân nhìn hắn. Hai người nhìn nhau một lúc, hắn nói trước: “Kể ta nghe, chuyện này là thế nào?”
Nhữ Dao nức nở kể lại sự tình, sau đó nàng long lanh mắt nhìn hắn cầu khẩn: “Đừng để người khác biết chuyện này, được không?”
An Lam Ca bất lực lắc đầu, “Ta không dám chắc, nếu đây là thế cục do thái tử bày ra, với tính tình của hắn nhất định không để đại di nương yên thân.” Chỉ cần nhìn vụ án Tống gia hôm đó là biết rồi, chẳng người nào có kết cục tốt đẹp.

Tâm tình của Nhữ Dao trầm xuống, dùng mắt thường có thể trông thấy được. Tuy đại nương đối xử với nàng không tốt, nhưng tốt xấu vẫn là thân mẫu của nàng, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng ta đi vào tử lộ được.
An Lam Ca ngồi xuống bên giường, nhưng tuy là muốn an ủi nàng nhưng cũng không có hành động gì thân mật như lúc nãy nữa. Bởi dù cho xác nhận được tình cảm của đối phương, nhưng vẫn chưa thành thân, không thể phi lễ được.
Chỉ là còn chưa làm gì, lại phát sinh tiếng bước chân to dần đang xông về hướng bên này, hắn cau mày một cái nói với Nhữ Dao: “Mau nằm xuống.” Bản thân lần nữa nhảy lên xà nhà.
Lần này người đến là đại di nương, nàng nghĩ mãi cũng không thông nên lần nữa tiến đến mắng Nhữ Dao. Thấy nàng ta vẫn còn nằm trên giường, nàng xốc chăn túm lấy tay của nàng ta hung hăng kéo lên.
“Ngươi mau thức dậy cho ta.”
Nhữ Dao run rẩy ngồi vững, mắt nhìn lên xà nhà ra hiệu cho An Lam Ca không nên xuất hiện. Nàng lại nhìn sang đại di nương: “Di nương, ta. . .”
Đại di nương không để nàng nói hết câu liền liên tục giáng hai cái tát xuống làn da mặt trắng mịn không tì vết của nàng, gằng giọng mắng: “Rõ ràng lúc nãy thái tử đã vào phòng, lý nào lại còn không thành?”
Dưỡng ra một nữ nhi ngu ngốc như vậy đúng là tức chết nàng. Nếu năm đó nàng cũng ngu ngốc như vậy là sao gả được cho Nhữ Liệp. Nàng thông minh như vậy, lý nào sinh ra một nữ nhi ngu ngốc đến không thể nào ngu ngốc hơn được nữa.
Nhữ Dao ôm mặt khóc rống lên cực thương tâm. Nàng cũng không thể nói người đến không phải Trưởng Tôn Tề Duyệt mà là An Lam Ca, lại không thể cãi lại, nàng thực sự quá nhu nhược!
Đại di nương thấy một màn này càng tâm phiền ý loạn hơn, túm tóc của Nhữ Dao ép nàng nhìn thẳng mặt mình: “Khóc khóc khóc, khóc cái gì? Ta vẫn còn chưa chết.”
Không đợi Nhữ Dao phản ứng, nàng lại gầm gừ chỉ tay vào trán của Nhữ Dao: “Ngươi còn khóc xem ta có tát thêm ngươi vài cái nữa không?” Túm cổ tay Nhữ Dao lôi nàng ta xuống giường nói: “Giờ thái tử đang ở chỗ của Nhữ Nhiên, mau đến đó đi, dùng dược ta cho là được.” Sáng mai nàng lại tự biên một vở tuồng khác là được. Hoặc là nói Nhữ Dao mê luyến thái tử nên làm ra loại chuyện này, cho dù thế nào đi nữa, nàng cũng muốn Nhữ Dao làm thái tử phi, mặc kệ đến thanh danh lễ tiết.
Nhữ Dao tuy là thứ nữ, nhưng lại được đặt ân của đích nữ, là một thiên kim đích thực, sức của nàng làm sao so với sức trâu bò của đại di nương. Chỉ là nàng cố gắng kéo tay mình lại, còn chưa rời giường đã thấy thân thể của di nương hoa lệ ngã trên đất.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

An Lam Ca thực sự nhịn hết nỗi rồi, hắn nhảy xuống cho đại di nương một phát sau gáy. Sắc mặt đầy phiền chán lướt qua thân thể nằm trên đất của đại di nương tiến đến chỗ Nhữ Dao thay nàng lau nước mắt: “Đừng khóc nữa, mau gọi người đến nâng nàng ta về đi.”
Nhữ Dao hít hít mũi, đợi An Lam Ca tìm được chỗ núp nàng mới cao giọng gọi đám bà tử vào nâng nàng ta trở về. Nàng chỉ nói đại di nương giận quá độ nên ngất đi.
Sau khi đám người đi khuất, An Lam Ca mới bước trở ra, đứng ở trước mặt Nhữ Dao, khom người cầm lấy chăn bọc lại thân thể mỏng manh của nàng, nói: “Không cần sợ.”
Nhữ Dao nhào vào lòng hắn, hai tay ôm chặt bên hông của hắn, khóc nức nở. Nếu thân mẫu của nàng là An thị thì tốt rồi, cho dù có muốn nàng gả cho Trưởng Tôn Tề Duyệt bao nhiêu cũng không bao giờ làm loại chuyện hạ lưu như vậy.
Cứ nhìn Nhữ Hinh thì biết, tuy An thị vẫn muốn nàng ta gả đi, nhưng nàng ta thờ ơ An thị lâu lâu chỉ ám ý nhắc nhở chứ không hề có hành động cưỡng bức nào. Nhưng trời trêu người, nàng không phải nữ nhi thân sinh của An thị.
An Lam Ca lấy bàn tay chai sạn của mình xoa xoa lên gương mặt nóng bừng ẩm ướt của Nhữ Dao, săn sóc ân cần hỏi: “Còn đau không?” Có lẽ cũng bị đánh không ít lần rồi, mà năm đó thấy được Nhữ Dao bị treo lên cao, sau này nghĩ lại hắn cũng thấy đại di nương không phải hạn tốt lành gì.
Nhữ Dao khẽ gật đầu, hắn lại an ủi: “Lần sau ta sẽ không để nàng chịu khi dễ như vậy nữa.” Có lẽ giờ đây nàng rất sợ, nên hắn cũng không tiện mang mấy cái quy củ ra để nói với nàng.
Nhữ Dao lại gật đầu.
Qua một lúc, An Lam Ca đỡ nàng nằm xuống nói: “Nàng ngủ trước, ta đi tìm thái tử.”
“Lam Ca. . .” Nhữ Dao ôm lấy cổ hắn không buông: “Đừng đi, được không?” Lúc này nàng muốn có hắn bồi bên người.
Thấy nàng khóc đến thảm thương như vậy, hắn cũng không đành lòng, liền đáp ứng: “Được, nàng ngủ đi, đợi nàng ngủ ta rời đi là được.”
Kết quả Nhữ Dao an tĩnh nhắm mắt ngủ, tay cũng không quên nắm chặt tay hắn để có cảm giác an toàn. Hắn lại chỉ ngồi bên giường, đợi tay nàng thả lỏng liền thay nàng đắp kín chăn rồi rời khỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc