TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 27: LẠI LÀ NẰM MỘNG
Tác giả: Luna Huang
Hồi phủ, Nhữ Tuân thuật lại chuyện cho phu phụ Nhữ Liệp nghe. An thị khóc thút thít trong lòng trượng phu, vì sao nữ nhi của nàng lại mạng khổ như vậy? Nàng tự hỏi bản thân cũng không có làm chuyện tội lỗi gì, nhi tử cùng nữ nhi đều tao ương, đây là tại sao?
Nhữ Liệp giận dữ, lập tức hạ lệnh để Nhữ Tuân đến hình phòng thụ gia pháp. Từ sự kiện năm đó, bất kể là người nào phàm là người của Nhữ phủ khiến cho Nhữ Hinh gặp phải chuyện gì đều phải thụ hình, không cần biết là hảo ý hay dụng ý tất cả đều phải lãnh gia pháp ở hình phòng.
Nhữ Nhiên biết chuyện cũng đến Vong Địa thăm Nhữ Hinh. Nhìn muội muội nằm trên giường cả người tái nhợt bản thân hắn cũng cảm thấy xót xa. Hắn là một người thân mang bệnh còn không nói, muội muội không những bị hủy dung mà còn thành như vậy, người đau lòng nhất nhất định là mẫu thân rồi.
Nhữ Dao nghe tin cũng chạy đến, thấy Nhữ Nhiên ngồi thất thần trên ghế thái sư, nàng bước đến bên hắn hỏi: “Tam ca vì sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, ngũ muội có muội là được rồi.”
Nhữ Nhiên thoát khỏi trầm tư, mắt không dời, am thanh đứt quãng hồi lời Nhữ Dao, đây có thể thấy rõ bệnh trạng của hắn đã đến mức độ nào: “Ta có nghỉ ngơi nhiều hơn nữa thì thân thể cũng vẫn như thế thôi.” Đây là hắn nói thật, đã bao nhiêu năm rồi cũng nào thấy thay đổi chút gì đâu.
Nhữ Dao quay người về phía hắn, hít thật sâu: “Tam ca, kỳ thực. . .” Nàng kể ra chuyện lúc cùng Nhữ Hinh trên xe ngựa hồi phủ. Nàng cảm thấy nếu thực sự để Nhữ Hinh trở về biệt viện vẫn tốt hơn lưu nàng trong kinh chịu khổ như vậy.
Nhữ Nhiên cau mày không nói rất lâu, vẻ mặt như đang suy nghĩ chút gì. Qua hơn một khắc, hắn phất tay ý bảo người đến nâng hắn rời Vong Địa. “Tứ muội cũng nên trở về, tránh lại gặp rắc rối.” Để lại những lời này hắn rời đi.
Nhữ Dao đương nhiên biết hắn muốn ám chỉ gì. Bởi ngoại trừ An Lam Ca ra thì chỉ còn một mình biết chuyện nàng bị đại di nương làm khó. Nhưng hắn lựa chọn im lặng, bởi nếu chuyện này đến tai phụ thân, đại di nương nhất định sẽ khó bảo toàn tính mạng. Nhưng đại di nương lại là thân mẫu của nàng, thế nên hắn làm như vậy chính là nghĩ cho nàng.

Nàng khom người cẩn thận kéo lại chăn cho Nhữ Hinh rồi cũng ly khai Vong Địa. Không biết tam ca có chịu giúp đỡ Nhữ Hinh trở về biệt viện không?
Mang tâm trạng nặng nề bước về viện của mình, trên đường lại chạm phải An Lam Ca. Hắn tặng cho nàng một chiếc cài tóc pháp lam tuy giá trị không cao nhưng đó là phần tâm ý của hắn dành cho nàng.
Nhữ Tuân lãnh gia pháp xong không về viện nghỉ ngơi mà đến viện của An thị. Trùng hợp ở nguyệt môn đụng phải Nhữ Nhiên cũng trên đường đến đó.
Cả hai nói qua vài câu đều là có suy nghĩ như nhau nên cùng tiến viện khuyên nhủ An thị. Vừa lúc Nhữ Liệp cũng ở, bọn họ không chút ngừng ngại bày ra quan điểm của mình rằng nên để Nhữ Hinh trở về biệt viện, phản chính đây là phù hợp với nguyện vọng của nàng càng là tốt với nàng.
Hai nhi tử, một cương một nhu, nửa bức ép nửa giảng đạo lý khiến Nhữ Liệp đuối lý, không thể làm gì khác hơn là vỗ bàn tức giận quát: “Các ngươi lập tức trở về cho ta, từ nay không ai được phép đề cập chuyện này nữa.” Lúc này hắn là đang nghĩ hai nhi tử vì yêu thương muội muội nên cố ý hợp tác cùng nhau bày trò lừa hắn.
Sau khi bọn họ không cam lòng rời đi, Nhữ Liệp cau chặt mày đưa tay liên tục vuốt râu mép suy nghĩ biện pháp. Thiêm Hương là do hắn huấn luyện nàng sẽ không nói dối, mà Nhữ Tuân, Nhữ Nhiên càng sẽ không nói dối. Nhưng lý nào hồi kinh mới thường xuyên có triệu chứng này? Trước nay hắn cũng chưa từng được báo Nhữ Hinh có bệnh hay thân thể hư nhược gì.
An thị ở bên cạnh tựa vào người hắn khóc vẫn chưa dứt, âm thanh kiều tích của nàng vang lên kèm theo tiếng nức nở: “Lão gia, chi bằng để Hinh nhi trở về biệt viện đi.” Nàng không nhẫn tâm thấy nữ nhi thường xuyên như vậy, nếu nàng thích biệt viện liền cho trở về biệt viện đi, phản chính ở nơi đó nữ nhi nàng cũng sống vui vẻ lại không phát bệnh, không thì đợi trượng phu cáo lão hồi hương cùng dọn đến đó.
Nhữ Liệp lại không tán thành, hắn cho rằng nữ nhi ở nơi hoang vắng kia lâu ngày đụng phải những thứ không sạch sẽ: “Để mai ta cho người tìm vài sư phụ tốt đến giúp Hinh nhi trừ tà. Phu nhân đừng lo lắng.” Khó khăn lắm mới dỗ được nữ nhi trở về, lý nào lại để đến đó lần nữa. Trong kinh phúc hưởng không hết lại không chịu chạy đến nơi hoang vu thiếu thốn đó làm gì, hắn thật sự không thể hiểu được nữ nhi nghĩ gì nữa.
An thị muốn nói thêm chút gì, hắn dùng nhãn thần trấn an cùng kiên quyết nhìn nàng: “Phu nhân không nên quá mềm yếu như vậy, một thời gian nữa Hinh nhi sẽ không sao, có lẽ là do chưa thích nghi được thôi.” Thực chất lòng hắn cũng không dám khẳng định điều này, nhưng chỉ cần hắn không bỏ cuộc nữ nhi của hắn nhất định có thể khôi phục như trước.

An thị gật gật đầu, hy vọng sẽ như lời của trượng phu. Nàng quyết định thử một lần, chỉ cần Nhữ Hinh khỏe mạnh bình an liền được. “Vậy chờ qua lễ cập kê thiếp đưa Hinh nhi bọn họ đi cầu phúc.”
“Được.” Dù gì tìm đạo sĩ cũng phải mất thời gian, vậy liền đến tự cầu phúc trước xem sao.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Hinh hôn mê đến mặt trăng lên cao nàng mới tỉnh giấc. Lúc này ở trong phòng nàng chỉ còn một mình Thiêm Hương túc trực bên cạnh. Kỳ thực lúc nãy nàng thấy mình như Trần hoàng hậu bị ném vào lãnh cũng vậy, quả thực đáng sợ.
Trong mộng nàng cũng thấy tiểu nam hài kia đứng bên cạnh mình. Hắn chu môi hôi lên con mắt phải luôn bị lửa hàn kín của nàng, nói: “Còn nhi thần ở, không ai có thể khi dễ mẫu hậu, cả phụ hoàng cũng không được.” Giọng hắn lúc này không còn sự thiên chân của một tiểu hài tử nên có nữa, mà thay vào đó là hận, là quyết tuyệt.
Âm thanh không to nhưng lại như chùy nhỏ gõ mạnh vào lòng nàng, nên khi nghe được những lời đó, nàng kích động đến rơi nước mắt ôm tiểu nam hài vào lòng, khóc rất lâu. Cho đến khi tỉnh giấc, bên tai nàng vẫn vang vọng câu nói kia.
Vừa thấy nàng tỉnh nàng ta lập tức cúi người đỡ nàng ngồi vững: “Tiểu thư cảm thấy thế nào? Nô tỳ lập tức đi rớt nước cho người.”
Nhữ Hinh đỡ trán cũng nhớ không được chuyện xảy ra ở trà lâu hôm nay. Nàng nhấp qua vài ngụm trà rồi để Thiêm Hương đi nghỉ ngơi, thấy nàng ta còn muốn nói gì, nàng lắc đầu nói: “Ta không sao, ngươi an tâm nghỉ ngơi đi. Nếu đến ngươi cũng ngã bệnh sợ là sẽ làm phiền đến mẫu thân bọn họ.”
Thiêm Hương nghe vậy ứng tiếng cũng không quên nói: “Vậy tiểu thư cần gì cứ bảo Ái Ái đến gọi nô tỳ.” Nàng biết lúc này có nói gì đi nữa thì cũng không thay đổi được tâm ý của chủ tử thế nên thức thời lui ra ngoài.
“Ân!” Nhữ Hinh phất tay nàng lại nằm xuống giường.

Kim Ốc Tàng Kiều, số phận của vị hoàng hậu kia cũng thật thảm rồi! Đã lấy một trượng phu tam thê tứ thiếp còn không nói, ấy vậy còn thề non hẹn biển xong rồi phụ bạc nàng, đổi lại là nữ tử nào cũng sẽ không chấp nhận được. Thế nên nếu tâm tính của Kiều hoàng hậu thay đổi, vậy cũng có thể giải thích được, có thể thông cảm được nàng ta thoát không khỏi bóng ma kia.
Nhìn xem trước mắt phụ thân nàng kia, rõ ràng hoa si mẫu thân nhưng thiếp thất cũng vẫn thành đàn đó thôi, lại nói vừa nạp tân thiếp nữa chứ, mẫu thân lại một câu cũng không ngăn.
Đổi lại là nàng, đừng hòng!
Nghĩ đến đây nàng lại một trận cười giễu. Tay ôm lồng ngực đang không hiểu vì sao mà mơ hồ có đau đớn, tay còn lại đưa lên quái dung của mình. Nàng sẽ không bao giờ có cơ hội kia, không bao giờ!
Xuống giường, mang hài, nàng bước đến bên cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ánh trăng tròn bên ngoài. Gió đêm thổi vào gian phòng, với lớp váy tiết y mỏng manh bằng lụa, vai nàng khẽ run vì lạnh nhưng nàng cũng không hề có ý định đóng cửa sổ hay mặc thêm áo. Chỉ tự ôm lấy mình, ngắm nhìn trăng to tròn sáng sủa trên cao gửi gắm tâm tình đến Hằng Nga tiên tử mà thôi.
Thân ảnh đơn bạc cô tịch được ánh trăng sáng rọi trên mặt đất. Tóc đen dài nhẹ bay trong không trung, xung quanh một chút âm thanh cũng không có, chỉ là gió mang theo hương hoa trong viện gửi đến nàng, như an ủi cho số phận hẩm hiu của nàng.
Nàng nhớ lúc nhỏ mẫu thân dạy nàng hát một bản nhạc, thế là nàng vỗ tay miệng lẩm bẩm ngâm nga:
Nguyệt quang quang
Chiếu địa đường
Đêm ba mươi

. . .
(Bài này bà nội bà ngoại thái hậu đều dạy ta hát, chỉ là ta không biết làm sao phiên mấy câu tiếp theo bằng Hán Việt, các nàng thông cảm nhé. Đây là bài dân ca truyền miệng của người Quảng Đông)
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đột nhiên một thân ảnh hắc sắc lướt từ cửa sổ vào. Nhữ Hinh kinh hách ngừng hát không kịp xoay người nhìn người đến thì mắt trợn lên rồi nhắm lại, cả thân nàng ngã về trước lại được thân ảnh kia nhanh chóng kéo lại ôm vào lòng.
Bế ngang nàng trên tay, Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa nàng đặt lại trên giường vì nàng đắp kín chăn. Hắn lại bước trở về cửa sổ đóng lại, rồi cầm đèn nhỏ trên bàn đến bên giường.
Nhữ Hinh lại lần nữa vì bị điểm huyệt ngủ mà chìm vào giấc ngủ. Sắc mặt nàng giờ đây đã tốt hơn lúc sáng rất nhiều, nhưng huyết sắc vẫn là còn thiếu rất nhiều.
Trưởng Tôn Tề Duyệt chậm rãi gỡ móng giả cùng vải băng trên tay của nàng ra. Nhờ ánh nến mà nhìn rõ từng tấc da bị hủy trên tay nàng, cả nơi vốn là nên có móng tay mà hiện cũng chẳng thấy dấu vết. Bàn tay to của hắn chậm rãi sờ trên từng tắt da bị hủy đến sần sùi lạnh lẽo kia, như thể là chạm vào ngọc quý vậy, chẳng dám mạnh tay
Lòng hắn đau như cắt, cứ như kim nhỏ châm vào tâm vậy, khó mà nhịn được. Mắt hắn cũng có chút đỏ, áp chặt đôi tay nàng lên ngực mình, nhắm mắt lại điều chỉnh là khí tức đang khó thông thuận của bản thân.
Mở mắt ra, hắn đem mặt mình áp gần đến mặt nàng khẽ hỏi: “Trong mắt nàng ta đáng sợ như vậy sao?” Dù Nhữ Hinh không có hôn mê hắn cũng không cần nàng phải đáp bởi hắn tự mình hiểu rõ bản thân hắn là đáng sợ cỡ nào.
Nghĩ đến sáng nay khi nàng thấy hắn, nàng đã hoảng hốt thế nào, hắn đã vô pháp khắc chế tâm tình của mình. Trán hắn cọ cọ lên sửu dung của nàng rất lâu rất lâu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắp đến thời gian thượng triều hắn mới giúp hắn băng tay lại rồi mang lại móng giả mới rời đi. Trước đó cũng không quên giải huyệt ngủ cho nàng.


Bình luận

Truyện đang đọc