TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 58: THẢM ÁN TỐNG GIA 4
Tác giả: Luna Huang
Một loạt lời nói của Trưởng Tôn Tề Duyệt khiến Lục thị nghe xong cả người run rẩy, nói không nên lời. Khuôn mặt xanh xao, đôi mắt mở to trừng bóng của Trưởng Tôn Tề Duyệt trên đất. Đúng, hắn nói rất đúng, thế nên mới có màn hỏa hoạn ở Linh Lung tháp.
“Thế nào? Vẫn còn chưa khai thật?” Trưởng Tôn Tề Duyệt hạ mắt nhìn thân thể run tẩy của Lục thị, “Vậy bổn điện hạ liền nói tiếp cho ngươi nghe thi thể của Xuân Hoa vì sao lại có thể tự động từ đỉnh tháp rơi xuống.”
Hắn tiếp tục độc thoại bằng âm thanh không to lại để mọi người nghe được nhất thanh nhị sở: “Đó cũng không phải là thứ gì quá đặc biệt, chỉ là chút thủ thuật nho nhỏ mà thôi.” Nhấp qua trà nhuận hầu hắn lại nói: “Chỉ cần dùng một sợi dây bị sờn, tùy tiện cột thi thể với cây cột, đầu còn lại liền cột với dây kéo chuông đồng. Bên dưới còn đặt một ngọn nến nhỏ rồi dùng đăng lung không cao chụp vào tránh gió thổi tắt. Ngọn nến lúc to lúc nhỏ hơ qua dây, khiến dây dần dần bị ngọn nến làm đứt rồi thi thể rơi trên đất.”
Sở dĩ hắn biết là do hôm chụp lấy Nhữ Hinh từ Linh Lung tháp, hắn thấy trên tóc nàng còn vướn lại một mẩu dây thừng nhỏ, mà trên đó có một đầu bị lửa quét qua. Hắn mang về phòng nghiên cứu mới ra được cách này.
Nhữ Tuân bừng tỉnh đại ngộ nói một câu: “Nói vậy nghĩa là ngũ muội không may đi đến liền bị chụp vào đầu tội danh giết người.” Kỳ thực hắn cũng không biết chuyện này. Hôm đó sau khi Nhữ Hinh rời khỏi phòng, ba người bọn họ chỉ có nghe Nhữ Nhiên nói qua một chút thứ hắn tìm được, lại nói chút về mục tiêu của hung thủ cùng với nói về bệnh tình của Nhữ Nhiên mà thôi.

“Không chỉ có như vậy.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lại tiếp tục câu chuyện của mình, “Hôm Linh Lung tháp bốc cháy, Dữu Tử không đề phòng bị Hinh nhi đá xuống, thân thể bị gió thổi bay đi một đoạn. Mà Hinh nhi tự nhảy xuống, lại có dùng lực cộng thêm sức gió liền rơi xuống một đoạn xa hơn. Mà nơi Dữu Tử rơi xuống cũng chính là nơi Xuân Hoa nằm.”
Hôm đó hắn cùng Nhữ Nhiên đều thấy rõ chuyện này. Thế nên chắc chắn Xuân Hoa không phải nhảy xuống mà là trong lúc vô thức bị rơi xuống. Một nha hoàn một mình trèo lên Linh Lung tháp làm gì, lại còn là trèo ra ngoài để sảy chân ngã xuống, đã vậy còn không phát sinh tiếng la nào? Tự sát sao?Suy đoán này quá sức vô lý, chỉ có thể bị người mang lên mà thôi.
Lục thị xoay đầu, trừng Dưu Tử, chỉ thấy nàng ta nhìn hồi nàng lại không chút cung kính sợ sệt. Nàng nghiến răng nghiến lời mắng: “Tiện nhân, ngươi bán đứng ta.” Câu nói này là vì nàng cho rằng Dữu Tử phản bội nàng, sớm khai hết tất cả sự thật.
Dữu Tử đưa tay lên mặt xé đi mặt nạ dịch dung trước mắt của bao nhiêu người rồi hơi cúi đầu, bước đến trước mặt Trưởng Tôn Tề Duyệt quỳ xuống. Trưởng Tôn Tề Duyệt không nhìn nàng ta, nhưng Nhữ Tuân lại hơi gật đầu nói: “Được rồi, ngươi đứng một bên đi.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Kỳ thực, Dữu Tử thực sự cũng chưa tỉnh, bọn hắn biết nàng ta cùng Nhữ Hinh là mục tiêu của hung thủ, nên mới cố ý bảo hạ nhân cải trang mà thôi. Quả nhiên hung thủ đã đạp phải bẫy mà bọn hắn dựng nên.

“Ngươi vì không cam lòng để Phạm lão gia thú ngũ muội nên hạ độc nàng. Sau khi chuyện không thành công liền cố ý an bài Dữu Tử phóng hỏa Linh Lung tháp, nhất tiễn hạ tứ điêu, vừa diệt trừ một nha hoàn lén lút sau lưng chủ tử, vừa diệt đi ngũ muội, lại có thể dập tắt mong ước trong lòng Phạm lão gia, vừa hủy đi hiện trường Xuân Hoa ngã xuống mà chết, đúng không?” Nhữ Tuân dùng câu hỏi nhưng trong lòng lại thập phần xác định, vì người nghiệm thi báo lại Dữu Tử hoài thai. Một nha hoàn hoài thai lại ở trong Linh Lung tháp, mà tháp lại bốc cháy, hết sức khả nghi.
Trong lúc Lục thị không biết nên ứng phó thế nào lại có một thân vệ của Trưởng Tôn Tề Duyệt chạy đến báo Dữu Tử đã tỉnh, liền được hắn truyền đến đây làm chứng.
Dữu Tử được một thị nữ của Nhữ gia đỡ lảo đảo bước đến, quỳ xuống hành qua lễ, nhìn thấy ánh mắt sát nhân của Lục thị bên cạnh lập tức cúi đầu. Sau khi được miễn nàng ta run rẩy nói: “Hồi điện hạ, nô tỳ là oan uổng, là bát di nương biết nô tỳ hoài thai nên uy hiếp nô tỳ.”
“Vậy ngươi có từng nghĩ Hinh nhi cũng là bị oan uổng không?” Lúc này đây trong âm thanh lãnh tuyệt của Trưởng Tôn Tề Duyệt mang theo chút nộ khí nghe thoáng qua cũng biết là không tốt rồi. Cả vị hôn thê của hắn cũng dám đánh chủ ý? Đám người Phạm gia này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.
Dữu Tử sợ đến liên tục dập đầu thống khổ khóc lóc nhận sai: “Nô tỳ biết sai rồi, điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng.” Nàng làm sao mà biết Lục thị muốn giết cả mình chứ. Lại nói lúc đó nàng ta dùng hài tử chưa xuất thế của nàng ra uy hiếp, nàng là vô pháp nói được gì.
Phạm lão gia nghe được mình lại có thêm một hài tử liền có chút kích động. Nhưng hiện tại hắn tự thân khó bảo toàn, thêm hài tử có ít gì, có cứu nỗi mạng nhỏ của hắn không?
“Vậy ngươi nói bổn điện hạ biết, ngươi là thế nào biết được Hinh nhi sẽ vào Linh Lung tháp mà sắp đặt chuyện hỏa hoạn? Còn có mảnh vải kia, là người nào mang vào tháp?” Trưởng Tôn Tề Duyệt chán ghét nói.

“Hồi điện hạ. . .” Nhìn Lục thị một mắt, Dữu Tử mới chậm rãi kể ra: “Hôm đó là nô tỳ cùng bát di nương tình cờ nghe được lão gia muốn nạp Nhữ ngũ tiểu thư làm thiếp, lại thấy được nàng nói chuyện với lão gia ở hoa viên liền đoán được và báo với phu nhân cùng các di nương. Sau đó bát di nương biết được nô tỳ dùng dược dưỡng thai liền bảo nô tỳ làm việc thay nàng. Mảnh vải kia là lão gia bảo nô tỳ mang vào nhầm giá họa cho Nhữ ngũ tiểu thư, vì vậy đoán chắc nàng ta sẽ không phục vào vào Linh Lung tháp tìm chứng cứ.”
Dữu Tử đưa tay sờ lên bụng của mình, vốn nghĩ nàng lần này một bước thăng lên di nương, có thể còn đắc sủng hơn cả Lục thị, không ngờ lại xảy ra cớ sự này. Nàng lại nói đến chuyện bên trong Linh Lung tháp: “Hôm đó, bát di nương nói cùng nô tỳ, bên trong Linh Lung tháp đã được nàng ta an bài hảo, nô tỳ chỉ cần đợi Nhữ nhũ tiểu thư lên đỉnh tháp liền phóng hỏa là được. Không nghĩ tới, nô tỳ vừa thắp lửa lên, lửa liền theo dầu hỏa đổ sẵn một đường bít kín cửa ra rồi vay quanh tháp.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt cau mày nghĩ nghĩ một hồi lại nói: “Bổn điện hạ thấy ngươi cũng là một nữ nhân có đầu óc, cư nhiên tính được cả hướng gió để Nhữ tam công tử ở bên ngoài cũng ngửi không ra mùi dầu hỏa. Đến khi lửa nổi, gió mới kéo đến, nên mới dẫn đến chậm trễ.” Đáy mắt hiện lên sát ý, hắn thật sức muốn phanh thây Lục thị ra mới hả được nỗi giận này. Suýt chút nữa Hinh nhi đã cùng hắn âm dương cách biệt rồi.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Phạm lão gia biết giờ đây không thể nói thêm gì chỉ biết cầu xin tha thứ: “Tiểu dân biết sai rồi, điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng.”
Lý đại nhân cũng dùng đầu gối đi đến dập đầu cùng cầu xin.
Trưởng Tôn Tề Duyệt lạnh mắt quét hết bốn người đang quỳ bên dưới, gằng giọng nhìn Phạm lão gia: “Cả vị hôn thê của bổn điện hạ ngươi cũng dám mơ ước?”

Phạm lão gia triệt để quên mất luôn cầu xin tha thứ, ngã xuống trên nền đất. Không chỉ hắn, mà mỗi một người có mặt ở nơi này đều hiểu được, lúc này Trưởng Tôn Tề Duyệt chính lại lợi dụng việc công trả thù riêng. Mà phàm là chuyện liên quan đến Nhữ Hinh hắn đều cũng sẽ công tư bất phân như vậy. Lần này là đám người Phạm gia phạm phải lỗi không thể tha thứ rồi.
Đưa ra phán quyết cuối cùng: Tống Bân giết ba mạng người, xét về tình có thể tha thứ nhưng về lý vẫn là có tội, hồi kinh xử trảm; Phạm lão gia, lợi dụng quan chức ức hiếp dân lành, cưỡng bức dân nữ, lại có gián tiếp giết hại năm mạng người Tống gia, ngũ mã phanh thanh; Lý đại nhân chấp pháp bất nghiêm tước mũ ô sa, tịch biên, nam sung binh, nữ làm nô dịch; Lục thị làm chuyện đại nghịch bất đạo thiên lý bất dung, hồi kinh trói trước thị chúng ba ngày, sau đó lăng trì; Dữu Tử, thông đồng nhưng không đắc thủ, tuy cũng có tham gia nhưng lại là bị uy hiếp, phạt giam trong lao ngục ba năm, sau ở tự tu hành không được hồi tục.
Phạm lão gia cùng Lục thị bất tỉnh tại chỗ, bị người nâng đi. Lý đại nhân thẩn thờ không có chút sinh khí nào, cứ như một tượng gỗ mặc người kéo đi.
Tống Bân lại rất bình tĩnh, hắn dập đầu tạ ân: “Tạ điện hạ long ân. Thảo dân còn muốn trước khi rời đi có thể thắp nén nhanh cho phụ mẫu bọn họ, thỉnh điện hạ ân chuẩn.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt lập tức chuẩn, hắn lại dập đầu thêm ba cái, không để binh sĩ chạm vào người đứng dậy bước đến chỗ phương trượng, có chút hối lỗi nói: “Phương trượng, ta phụ lòng của người rồi. Người nói đúng, ta đúng là trần duyên chưa dứt, nhưng nếu bảo ta nhắm mắt xem như không thấy ta thực sự không làm được. Nhưng nay thù đã báo, ta đến hoàng tuyền cũng xem như có mặt mũi gặp bọn họ.”
Phương trượng chấp tay nói: “A di đà phật, thiện tai thiện tai.” Chuyện gì cũng là trời định trước, kiếp này của Tống Bân xem như cũng kết thúc rồi.
Lúc này trời cũng tản sáng, ánh dương quang tuy chưa thể chiếu xuyên được qua lớp sương mù nhưng cũng có thể biết được lúc này đã đến giờ mão rồi. Ngay lúc Tống Bân xoay người, thì cửa phòng của Nhữ Hinh lại mở ra, âm thanh của trục cửa trong không gian im ắng lúc này cực kỳ thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt tại trường.


Bình luận

Truyện đang đọc