TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 6: CẢM GIÁC KỲ LẠ
Tác giả: Luna Huang
Còn chưa định thần lại, tứ di nương lại nghe Nhữ Liệp to tiếng quát dẹp đường: “Còn không mau bồi tội với nàng, còn muốn chờ người đến thỉnh?”
Tứ di nương ngậm đắng nuốt cay đưa tay lên lau lệ, bò đến trước xe ngựa hướng Nhữ Hinh dập đầu tạ tội: “Ngũ cô nương đại nhân đại lượng bất kể tiểu nhân qua, nô tỳ từ xa đến không biết trước biết sau, thỉnh ngũ cô nương thứ tội.”
“Lão gia, tứ di nương vừa đến nàng không biết chuyện này không nên mạnh tay như vậy.” An thị bước đến đỡ tứ di nương lên rồi phân phó hạ nhân: “Các ngươi hầu hạ tứ di nương thay y phục đi.”
Nói thật nàng lúc này hả dạ hơn ai hết, vốn nghĩ tìm cách chỉnh trị tứ di nương nay đã không cần nữa rồi. Dám có thái độ đó sao, chờ kiếp sau đầu thai làm người làm thiếp lại được sủng. Toàn bộ đều là hồ ly tinh, câu dẫn trượng phu của nàng, không đáng đồng tình.
An thị bước đến nắm lấy tay Nhữ Hinh, che giấu đau lòng cười nói: “Vì sao lại chải kiểu tóc này rồi? Chẳng phải là thích kiểu tóc kia sao?” Nếu sớm biết như vậy liền để xe ngựa quay đầu vào trong phủ tránh để người bên ngoài nhìn thấy đồn đãi linh tinh khiến nữ nhi nàng không vui.
“Hồi kinh không khí thay đổi tâm tình cũng đổi nên nữ nhi muốn kiểu tóc này.” Nhữ Hinh nhìn An thị chân không ngừng bước xuống bậc thang gỗ, đôi môi khẽ kéo lên ý cười mỏng như một khuê các tiểu thư. Chân vừa chạm đất nàng ôm lấy mẫu thân không rời, chỉ như vậy nàng mới cảm thấy an toàn.
An thị mỉm cười vỗ vỗ lưng của nữ nhi. Nhữ Liệp bước đến ôn nhu nói: “Được rồi, có gì vào trong hẳn nói, Hinh nhi đi đường xa mệt mỏi rồi.”

Nhữ Hinh vẫn còn dỗi hắn nên bĩu môi rồi cùng An thị bước vào trong. Ái Ái cùng Thiêm Hương bước theo sau. Nhữ Dao cúi thấp đầu cũng theo bước vào. Nhữ Nhiên vô lực phất tay để người nâng hắn theo đám người. Nhữ Tuân cùng hai nam tử còn lại cũng theo đó mà tiến phủ.
Sau một màn kia vẫn chưa có người có thể hồi thần, đến khi thấy được con ngỗng to lớn kia mới giật mình tỉnh giấc. Đúng là quái nữ, quái dung không nói cả nuôi sủng vật cũng quái như vậy a. Kịch cũng hạ màn mọi người tản dần, không ai còn dám nghị luận lời nào nữa.
Vào đến tiền thính, mọi người an vị ở chỗ của mình, Nhữ Hinh cũng không ngoại lệ, nàng là đích nữ chỉ có người ta tìm đến nàng, nàng sẽ không đi tìm người ta. Đây như một gốc rễ cấy sau vào trong đầu của nàng, sự cao ngạo của một đích nữ.
Nhữ Dao tuy làm lớn nhưng vẫn là thứ, nàng là người đầu tiên bước đến trước mặt Nhữ Hinh: “Ngũ muội, vừa trở về nếu là có tịch mịch bảo người đến gọi ta qua đó bồi là được.” Miệng nói nhưng đầu chung thủy cúi thấp.
Các nàng tuy chỉ hơn kém nhau hai tuổi nhưng chưa từng gặp mặt, một thứ nữ như Nhữ Dao đâu thể tùy tiện ra đi gặp đích nữ, lúc Nhữ Hinh gặp nạn nàng mới xem như có chút tiện nghi thôi. Lại còn chưa kể một nữ tử bị hủy dung đến ác tâm như vậy nàng là lần đầu nhìn thấy.
Tuy trong lòng có kinh hách nhưng không dám lên tiếng, rất sợ hạ tràng của bản thân cùng tứ di nương một dạng, đến mặt mũi cũng không còn. Nàng chỉ có thể áp chế cổ sợ hãi trong lòng, có lẽ nhìn quen sẽ không sao nữa thôi.
Nhưng khi ánh mắt của nàng nhìn đến tay của Nhữ Hinh đột nhiên nàng lại cực kỳ đồng cảm. Đối với một nữ nhân như các nàng mà nói mất đi dung mạo là mất hết, sợ rằng sau này cuộc sống của nàng ta cũng chỉ có thể dựa vào Nhữ Tuân mà thôi. Cũng có lẽ nàng giúp được gì đó, chỉ sợ là không nhiều.
Nhữ Hinh nâng mắt nhìn Nhữ Dao, tròng mắt lại run một trận. Đối với bị tỷ tỷ cùng phụ khác mẫu này nàng là lần đầu gặp vì sao lại có cảm giác áy náy tội lỗi như vậy? Đột nhiên con mắt nàng đổ lệ, hàng lệ nóng lăn dài trên gò má hồng nhuận của nàng.

An thị nhìn thấy lập tức rời khỏi chỗ ngồi chạy đến bên nữ nhi vì nàng lau lệ: “Hinh nhi làm sao nga?” Là cảm động đi? Cũng đúng thôi, bao lâu nay nào có tỷ muội nào ở biệt viện cùng nàng a.
Nhữ Dao nghe vậy mạnh ngẩng đầu, nàng đã làm gì sai? Vì sao Nhữ Hinh lại khóc? Mặt treo đầy không giải thích được, lấp bấp giải thích: “Mẫu thân, nữ nhi. . .” Nàng có nói gì đâu a!
“Không việc gì, là Hinh nhi cảm động thôi, không cần lo lắng như vậy.” An thị trấn an Nhữ Dao nhưng mắt lại không rời nữ nhi của mình. Chỉ là việc rời đi năm đó nữ nhi cương quyết như vậy, nàng cùng trượng phu cũng là bất đắc dĩ mới đáp ứng mà thôi.
“Hinh nhi, đây là tứ tỷ của ngươi, sau này các ngươi phải hảo hảo chiếu cố lẫn nhau có biết hay không?” An thị nắm tay Nhữ Hinh đặt lên tay Nhữ Dao nói: “Dao nhi, sau nay Hinh nhi phải nhờ ngươi tới chiếu cố rồi.”
Nàng đối xử tốt với Nhữ Dao cùng Nhữ Tuân một phần là muốn nhờ bọn họ chăm sóc hai nhi nữ của mình, vì nàng cũng không thể theo bọn hắn cả đời được. Hai là vì hài tử là vô tội, nàng vào cửa trễ nhất, sau này mới có thêm tứ di nương. Chỉ là đám di nương kia không an phận nên nàng phải sử dụng thủ đoạn mà thôi.
Nhữ Dao nhìn bàn tay bé nhỏ bị vải băng trắng bọc kín cùng những chiếc móng đồng sắc nhọn của Nhữ Hinh tâm mãnh liệt run động. Không chút do dự nàng gật đầu đáp ứng: “Mẫu thân an tâm, ngũ muội muội sau này để nữ nhi tới chiếu cố.”
“Ngoan ngoan.” An thị cảm động gật đầu. Tay nàng cầm thật chặt tay của hai nữ nhi, nàng không hy vọng giữa các nàng phát sinh rạng nứt thế nên phải hảo hảo bồi dưỡng tình cảm cho các nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Nhữ Hinh nãy giờ vẫn nói không được lời nào, nàng vẫn còn bị vây trong trạng thái thất thần. Vì sao nàng lại có cảm giác tội lỗi với một người chưa từng gặp mặt?
Nhữ Liệp thu trọn một màn hài lòng không thôi, hắn vuốt râu quai nón của mình nói: “Hinh nhi có tỷ tỷ tốt như vậy bồi nhất định sẽ không muốn đến biệt viện nữa.” Sớm biết như vậy hắn đã để Nhữ Dao bồi nàng từ lâu, đâu để nàng đến biệt viện làm gì.
Nhữ Tuân cũng bước đến chỗ đám nữ nhân, sờ sờ cằm của mình, tuấn dung hiện đầy bất mãn nói: “Ngũ muội thật không tốt, rõ ràng ta mới là người đi đón muội thế mà một tiếng đại ca cũng không gọi ta.”
Nhữ Hinh nâng mắt nhìn Nhữ Tuân, người này là đại ca của nàng. Nàng từng gặp hắn vài lần, nhưng đó là lúc nhỏ, giờ đây hắn đã là đại nam nhân rồi, mà mỗi lần gặp hắn lòng nàng lại có cổ cảm xúc kỳ lạ. Nàng vì sao lại cảm thấy thân thuộc với hắn như vậy? Nhìn nụ cười mị hoặc kia nàng lại cảm thấy rất quen thuộc.
Nhữ Tuân cũng không có ngạc nhiên khi thấy Nhữ Hinh nhìn mình bằng ánh mắt lạ lùng. Tròng mắt hắn định trên vùng da bị hủy của nàng, có chút thương tiếc.
“Mẫu thân, chăm sóc ngũ muội tính cả phần của nhi tử.”
Trận hỏa hoạn năm đó hắn cũng có mặt. Hắn tận mắt nhìn nàng không chút sợ hãi xông vào thư phòng đầy lửa. Bên trong phụ thân cùng hoàng thượng đều trúng phải mê dược mà ngất đi, nàng ra sức kéo từng người ra mà hắn lại sợ hãi chỉ có thể trơ mắt đó ra nhìn.
Đến cuối cùng khi hạ nhân đến cũng là lúc nàng cứu được phụ thân và đang kéo hoàng thượng ra ngoài. Khi mọi người chạy đến giúp một tay cũng là lúc xà nhà bốc cháy rơi xuống, đúng lúc nàng ngẩng đầu lên, vụn gỗ cháy rơi lên mặt phải của nàng, đau nàng đưa tay ra đỡ thế là. . .biến thành hiện trạng như vậy giờ vậy.
Mỗi lần nhớ lại hắn đều cảm thấy bản thân vô dụng bất lực, cho dù ở chiến trường có giết bao nhiêu địch đi nữa hắn vẫn cảm thấy bản thân không thể bằng được nàng. Nàng còn nhỏ đã dám một mình xông vào lửa cứu người, còn hắn, hắn chẳng giúp được gì.
“Ân, các ngươi yêu thương lẫn nhau như vậy mẫu thân cũng an tâm rồi.” An thị hài lòng mắt lại đổ về phía Nhữ Nhiên ngồi ở ghế thái sư đối diện: “Hinh nhi, còn nhớ tam ca ngươi không?”

Nhữ Dao cùng Nhữ Tuân tản ra để Nhữ Hinh nhìn sang phía đối diện. Đập vào mắt nàng, chính là dáng vẻ hư nhược của thân ca ca. Hắn mỉm cười nhìn nàng, nói: “Ta không thể qua đó, phiền ngũ muội dời gót ngọc qua đây để ta xem thử muội thay đổi thế nào a.”
Nhữ Hinh cũng có một cỗ xúc động không thể nói thành lời. Lúc nàng rời đi có đến tìm hắn một lần, lúc đó bệnh hắn tái phát chỉ nhắm nghiền mắt không nhìn đến nàng. Hiện lại xuất hiện trước mặt nàng rồi, hắn đã thay đổi rồi, chỉ là căn bệnh kia. . .
Nàng đứng lên từng bước một đạp đến trước mặt hắn: “Ca ca. . .” Âm thanh run rẩy được bật ra.
“Ngoan, ngoan.” Hắn nâng tay sờ lên gương mặt bị hủy của nàng, đau lòng không sao diễn giải thành lời. Năm đó, trận hỏa hoạn kia hắn lúc sau mới biết. Bởi hắn bệnh nên lúc nào cũng ở trạng thái ngủ say, đến sáng hắn thức dậy mới biết chuyện.
Muốn đến thăm nàng nhưng lại ngã trên đất, lạnh trúng phổi bệnh lại tái phát. Khi bệnh được khống chế cũng là lúc biết nàng đã rời đi mấy ngày rồi. Hắn vô dụng không thể đến thăm nàng, một câu an ủi cũng không có nói với nàng.
Hiện nhìn thấy nàng, có nói cũng còn tác dụng gì nữa đâu, chi bằng không đề cập đến vậy. Tay hắn nắm lấy tay nàng hỏi: “Ở biệt viện lâu như vậy cũng không trở về thăm ta một lần.”
Nhữ Hinh dẫu môi phản bác: “Huynh cũng nên đến đó a, không khí tốt biết đâu bệnh tình cũng chuyển biến tốt. A, phải rồi, muội có đọc qua một ít y thư, chi bằng. . .”
Không để nàng nói hết lời phu thê Nhữ gia đồng thanh phản đối: “Không được!” Chuyện của Thiêm Hương năm đó bọn họ cũng biết được thế nên đâu dám để nàng chạm đến Nhữ Nhiên.
Thấy được ánh mắt tròn xoe đầy nghi vấn của nữ nhi, An thị méo mó cười chuyển chủ đề: “Hinh nhi, còn nhớ biểu ca của ngươi không?”


Bình luận

Truyện đang đọc