TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 15: MỘT LÒNG MUỐN HỒI BIỆT VIỆN
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh trở về phòng ôm một bụng nộ không chỗ phát tác. Nàng tháo hết móng giả trên tay ném xuống đất.
Ái Ái thức thời không theo vào phòng tránh chủ nhân lỡ tay tổn thương mình. Thiêm Hương đứng ở ngoài cửa nghe được âm thanh lập tức đẩy cửa vào, tay nàng còn cầm lễ vật Trưởng Tôn Tề Duyệt tặng lúc nãy.
“Tiểu thư. . .”
Nhữ Hinh nộ trừng cái hộp trên tay Thiêm Hương mắng: “Ai chuẩn cho hắn dám tùy ý suy đoán thứ ta thích chứ?” Nếu không phải mẫu thân buộc nàng đeo chuông thì còn lâu nàng mới đeo.
Thiêm Hương thức thời lập tức giấu cái hộp ra sau lưng mình. Lấy tính tình thất thưởng của chủ tử nhất định cái hộp này sẽ không toàn thây, đây là thái tử tặng, không thể tùy tiện để tiểu thư trút giận được. Nếu là có người hỏi đến không đem ra được thì chính là khinh nhờn hoàng tộc, là tử tội a.
“Tiểu thư. . .” Nở một nụ cười méo mó, Thiêm Hương bước đến gần Nhữ Hinh: “Thái tử có lẽ nói lời khách sáo thế thôi, nhất định không đến đây nữa đâu.”

“Hy vọng là như ngươi nói.” Nhữ Hinh tự châm cho mình một ly trà nhỏ đưa lên miệng nhấm nháp. Nói cũng không phải vô lý, hắn là thái tử, lần này là phụng mệnh hoàng thượng đến tặng lễ thôi, sau này sẽ không có lý do cho hắn đến nữa.
Chỉ là rất nhanh nàng lại trừng mắt Thiêm Hương: “Tất cả là do ngươi.”
Thiêm Hương lập tức quỳ xuống dập đầu nhận tội: “Tiểu thư thứ tội, tiểu thư thứ tội.” Mặc dù miệng cầu xin tha thứ nhưng nàng vẫn chưa biết bản thân phạm vào tội gì. Hầu hạ chủ tử lâu như vậy nàng đương nhiên biết rõ đôi co với chủ tử chỉ khiến bản thân chịu tội nặng hơn mà thôi, chi bằng nhận đại cho rồi.
“Nếu không phải ngươi động tâm hắn, ta không cứu hắn vậy có phải là bớt đi rất nhiều phiền toái hay không?” Nhữ Hinh vẫn chưa nguôi giận, mắt nhìn Thiêm Hương xong lại nâng lên nhìn Ái Ái đứng như tượng ngoài cửa nhìn vào trong phòng. “Cả ngươi nữa, cũng bước vào đây cho ta.”
Ái Ái lạch bạch thân thể chạy vào. Biết trước nó đã chạy xa khỏi tầm nhìn của chủ nhân cho an toàn. Nghĩ không ra đứng có một chỗ cũng bị kéo vào chịu phạt.
Thiêm Hương ngơ ngác, mắt mở to nhìn mặt đất. Nàng khi nào động tâm với thái tử đâu. Lúc chưa biết thân phận của hắn nàng chỉ là thương người nên mới. . .nghĩ không ra vì vậy mà mang họa. Nếu là có lần sau nàng nhất định không làm vậy nữa.
“Đến hình phòng lãnh năm mươi tiên, nếu là còn lần sau sẽ không nhẹ như vậy nữa.” Nhữ Hinh lạnh nhạt hạ lệnh, lại dời tầm nhìn đến chỗ Ái Ái: “Ngươi ba ngày không được xuống hồ bơi lội. Hừ! Nhớ kỹ lần sau hắn đến không cần nghi kỵ thẳng cắn cho ta.” Nàng không tin hắn dám làm gì sủng vật của nàng.
Một người một thú nặng nề lôi kéo thân xác đi lãnh hình phạt, Nhữ Hinh để hạ nhân tiến đến chuẩn bị nước cho nàng tắm rửa. Nàng cho người mang một ít yên chi nàng chính tay làm đi tặng cho từng người trong phủ.

Xong mọi việc, nàng ôm hạc cầm ngồi ở xích đu to chậm rãi khảy. Trong đầu không ngừng nghĩ cách để phụ mẫu cho nàng trở về biệt viện.
Không biết qua bao lâu đột nhiên có âm thanh truyền vào trong tai của nàng: “Ngũ muội trở về tạo tiếng động to như vậy, đến hai vị vương tử cũng đến, lại còn phạt nặng nha hoàn thiếp thân sủng vật nữa a.”
Hồi thần, Nhữ Hinh nâng mắt nhìn người nói chuyện, chỉ thấy Nhữ Nhiên được người nâng đến trước mặt nàng. “Tam ca vì sao đến đây?”
“Ta không thể đến đây?” Nhữ Nhiên phản vấn, nụ cười trên môi nhợt nhạc nhìn đến vết sẹo trên mặt muội muội mình.
“Không phải, ý của muội là huynh nên nghỉ ngơi nhiều hơn.” Nhữ Hinh dẩu môi đáp. Lòng tốt của nàng bị xem thành gì rồi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Nhiên phất tay để đám hạ nhân lui ra ngoài. Hắn nửa ngồi nửa nằm trên ghế thái sư, đôi mắt vị bệnh hành hạ quanh năm mà trở nên hõm sâu: “Có phải lại muốn đến biệt viện hay không?”

Nhữ Hinh cười hì hì chòm người nắm lấy tay hắn: “Tam ca nghĩ cách giúp muội a. Ở nơi này muội có cảm giác không an toàn, nhất là người nào cũng đều nhắm vào thế lực của Nhữ gia chúng ta.”
“Vô phương.” Nhữ Nhiên để mặc nàng nắm, hắn chậm rãi thả ra hai từ. Lần này nàng trở về phụ mẫu nhất định không để nàng đi nữa đâu. Đó là còn chưa nói đến việc hai người đó đã sớm tìm được phu quân cho nàng rồi, chờ nàng cập kê để nàng chọn lựa xong liền gả đi thôi.
“Do huynh không muốn giúp thì đúng hơn.” Lúc này âm thanh của Nhữ Hinh lại như một tiểu oa nhi đang giận dỗi. Hoàn toàn khác hẳn với lúc nãy phạt người khác.
“Không nói chuyện này nữa, lâu rồi không gặp có gì muốn nói với ta không?” Nhữ Nhiên lại rất bình tĩnh nhìn muội muội của mình. Hắn biết chắc chắn nàng sẽ kể hắn nghe.
Quả nhiên, Nhữ Hinh mang chuyện gặp được Trưởng Tôn Tề Duyệt kể hết cho hắn nghe. Sau đó nàng chốt lại một câu: “Càng nghĩ càng thấy tội của Thiêm Hương xử lý quá nhẹ.” Phiền phúc lớn như vậy chỉ có năm mươi tiên là quá tiện nghi nàng.
“Thiêm Hương cũng không phạm phải tội gì, người hạ lệnh là muội nha.” Nhữ Nhiên tựa tiếu phi tiếu, vươn tay xoa xoa đầu muội muội mình. Cho dù trong mắt của thiên hạ nàng là một quái nữ, trong mắt hắn, nàng vẫn luôn là tiểu muội muội năm đó, vẫn luôn xinh đẹp hoạt bát không người sánh được.
Nhữ Hinh đuối lý trừng mắt nhìn Nhữ Nhiên: “Nhưng muội nghĩ là thành toàn nàng ta mà. Nếu nam nhân kia thực sự thuận lợi sống sót lại để bọn họ tương kiến thì xem như có duyên, muội sẽ để Thiêm Hương gả cho hắn.” Lúc đó quả thực nàng nghĩ như vậy a.
“Vậy thì mau gả Thiêm Hương đi, người ta không những còn sống lại còn sống rất tốt đứng trước mặt muội nữa. Thân phận lại cao quý như vậy, còn không mau gả đi a.” Nhữ Nhiên không chút để ý chỉ tiếp tục chọc ghẹo muội muội mình.
“Gả được muội cũng để Thiêm Hương gả rồi.” Cụp mắt lầm bầm một trận, Nhữ Hinh lại nhìn Nhữ Nhiên: “Sao bảo tứ tỷ vi thái tử phi mà giờ đến đính hôn cũng không có nghe ai đề cập a?” Nếu là Nhữ Dao gả đi, nàng chẳng phải là sẽ tốt sao. Mượn cớ hối hận việc năm đó quyết định sai, sau đó lại bảo đau lòng không thay đổi được gì liền tiếp tục đến biệt viện hưởng thụ nhân luân chi phúc rồi.

Nhữ Nhiên sớm đoán được cách nghĩ giảo hoạt của muội muội mình liền bật cười thành tiếng: “Là thái tử không bày rõ thái độ nên mới chưa quyết định. Chỉ là trong mắt mọi người tứ muội đã là thái tử phi rồi.”
“A!” Nhữ Hinh gật gù ra vẻ hiểu biết, vậy là thiên thời địa lời đã có chỉ thiếu nhân hòa. Nàng nên làm gì để tác thành bọn họ đây? “Tam ca cho muội chút ý kiến đi.”
“Lúc nãy muội nói chuyện được với hắn liền tự mình khuyên nhủ hắn đi. Biết đâu hắn lại nghe lọt tai.” Nhữ Nhiên tiện tay cầm một trái vải được lột vỏ cho vào miệng, lại tán một câu: “Vải ngon.”
“Chỉ biết ăn.” Nhữ Hình buông tay hắn ra tựa vào lưng tựa của xích đu, tay khoác trước ngực hầm hực: “Lúc nãy hắn bảo đợi muội cập kê xin hoàng thượng ban hôn a. Tam ca không nghĩ cách lần này người gả không phải tứ tỷ mà là muội a.”
“An tâm đi, không ai để muội rơi vào tình cảnh đó đâu.” Nhữ Nhiên lại cực kỳ bình thản đáp, mắt lơ đã nhìn thấy Ái Ái đang chạy đến: “Không nghĩ đến ngũ muội có bằng hữu rất đặc biệt như thế.”
Nhữ Hinh cười khúc khích, vẫy vẫy tay ý bảo Ái Ái đến gần mình: “Vật nhỏ này đáng yêu lắm, nhưng có đôi lúc phải nghiêm trị thì mới ngoan ngoãn được.”
Ái Ái chạy đến đưa đầu nhỏ cọ cọ vào đầu gối của chủ tử hy vọng nàng có thể hủy cái hình phạt kia. Trong không khí chỉ có mỗi tiếng cười của Nhữ Hinh cùng tiếng gió mà thôi.
Lúc này từ viện môn có âm thanh vang đến.
“Hóa ra huynh muội các ngươi cũng ở đây a? Vậy thì thật là tốt, miễn cho ta lại phải đến hai nơi gặp các ngươi.”


Bình luận

Truyện đang đọc