TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 112: ĐỜI THỨ NHẤT TẠO NGHIỆP – PHỤ TỬ
Tác giả: Luna Huang
“Khiết nhi? Ngươi tên Mạn Khiết?” Trưởng Tôn Tề Duyệt lại cẩn thận xác nhận lần nữa. Hắn không thể tin tưởng đột nhiên lại gặp được nữ nhi của mình ở nơi này. Đây là thượng thiên muốn để phụ nữ họ nhận nhau sao?
“Ân, ta tên Nhữ Mạn Khiết.” Nhữ Mạn Khiết đầy đắc ý nói ra tên của mình. Hiểu rõ vì sao nàng không phải mang họ phụ thân mà là mang họ của mẫu thân, lại nghe Hương di nói, Nhữ gia là võ tướng rất uy vũ, nàng mang họ Nhữ đương nhiên phải kiêu ngạo rồi.
Thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng yên bất động, nàng quơ quơ tay trước mặt hắn hai cái hỏi: “Bá bá nếu là biết mẫu thân ta liền tùy tiện vào ngồi a. Hôm nay là thanh minh, chúng ta phải chuẩn bị đồ cho mẫu thân ngoại công bọn họ a!”
Hôm nay là thanh minh sao? Trưởng Tôn Tề Duyệt sinh lòng hiếu kỳ, thăm dò: “Thế phụ thân ngươi, hắn nơi nào?” Hắn muốn nhận lại nữ nhi, liệu có được không?
Nhắc đến phụ thân ánh mắt của Nhữ Mạn Khiết tối hẳn đi, tay phất mạnh một cái. Khẽ hừ một tiếng rất chán ghét nàng đáp: “Ta cùng ca ca đều không có.” Từ miệng Hương di nàng biết rất nhiều chuyện, cũng biết mẫu thân vì phụ thân làm không ít chuyện, dung mạo cũng không còn, đến cuối cùng phải dùng mạng sống để đổi lấy mạng của nàng cùng ca ca. Hắn không xứng đáng để nàng gọi là phụ thân.
Tâm của Trưởng Tôn Tề Duyệt như đeo nghìn cân đá nặng, từ bỏ ý định nhận thân thích, bởi hắn biết rõ nếu không nhận ít nhất có tiếp cận được với nàng, nếu là nhận, vậy liền không còn gì để nói. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy cảnh trí rất quen thuộc. Năm đó hắn vì muốn có được binh quyền không ít lần đến Nhữ phủ, đương nhiên là quen thuộc hơn bất kỳ một ai rồi.
Ngay thời gian hắn muốn mở miệng hỏi bài vị của Nhữ Hinh liền thấy cửa của tiền thính đối diện đại môn mở ra, có một thân nam tử chừng hai mươi hai bước ra, trên người vận một thân y phục phổ thông hôi sắc đơn giản, gương mặt kia hắn sẽ không bao giờ quên được, bởi giống hắn thoạt nhìn như hắn năm đó vậy.

Mà sau lưng Nhữ Dĩ Hiên, chính là tiền thính, mà ở đó cũng không có chủ vị cùng hai dãy ghế đãi khách như Nhữ phủ lúc trước mà thay vào đó là bày trí như từ đường vậy. Đập ngay vào mắt hắn chính là bài vị của Nhữ Hinh. Trên đó viết rõ ‘Nhữ thị Hinh chi vị’ không phải ‘Trưởng Tôn môn Nhữ thị Hinh chi vị’.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Kế bên nàng còn có Nhữ Dao, Nhữ Lạc, Nhữ Tuân, Nhữ Nhiên, trên một chút là An thị cùng Nhữ Liệp, trên nữa chính là bài vị của các đời tổ tiên của Nhữ gia. Ngoài ra, còn thấy được linh vị của Lạc gia cùng An gia nhưng là ở hai bên trái phải. Tất cả đều được Thiêm Hương mang đến đây. Hai bên còn có một câu đối thật to: “Lưu thủy tịch nguyệt thiên cổ hận, thê phong khổ vũ bách niên ưu”.
(Luna: Bài thơ này lúc bà ngoại mất được viết kèm theo, cũng là thái hậu chỉ ta đọc)
Nhữ Dĩ Hiên bước đến nhìn thoáng của Trưởng Tôn Tề Duyệt, lễ phép gật đầu một cái, lại xoa xoa đầu Nhữ Mạn Khiết khẽ trách: “Sao còn không lo chuẩn bị, nếu trễ mẫu thân lại giận thì thế nào?”
Ký ức của hắn về Nhữ Hinh lúc bảy tuổi, chính là nàng tuy là luôn luôn đau khổ vì người kia nhưng đối với hắn cùng hạ nhân luôn luôn quản giáo rất nghiêm khắt. Trễ một chút nàng cũng không vui, mà muội muội của hắn hiện lại cùng một người lạ mặt nói chuyện trễ nãi chính sự.
Nhữ Mạn Khiết cười híp mắt, cầm tay Nhữ Dĩ Hiên lắc lắc: “Ca ca, bá bá này biết mẫu thân a! Đã lâu không người lạ đến thăm, mẫu thân biết hẳn lại sẽ rất vui!”
Nhữ Dĩ Hiên nghe vậy lập tức cau mày quan sát Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hắn cùng hắn(TTTD) lúc trước không thân cận, mà hắn(TTTD) mấy năm nay đều là lo lắng quốc sự, thương nhớ hối hận đối với Nhữ Hinh liền từ lâu giữ không được dáng vẻ của lúc trước rồi. Thế nên lúc này đây hắn không nhận ra, chỉ nghi vấn hỏi: “Bá bá biết mẫu thân ta?”
Là tướng sĩ của ngoại công? Bởi hạ nhân trong phủ năm đó đều bị chém chết ném đến đây mặc cho bị súc sinh phanh thây. Lúc hắn đến, chính mắt hắn nhìn thấy tất cả, chỉ là có vài tướng sĩ trượng nghĩa thay ngoại công, bá bá bọn họ đuổi súc sinh nên thi thể vẫy còn xem là chưa bị đám súc sinh kia chạm vào nhưng cũng đang trong thời kỳ phân hủy rồi.

Nhìn thấy mỗi người bọn họ đều là thê thảm, tính ra mẫu thân là trọn vẹn nhất. Ngay cả ngoại bà cùng đại bá mẫu cũng đầu người mỗi thứ một nơi, hắn càng phẫn hận người kia hơn. Hắn thề, nếu như có cơ hội hắn nhất định vì Nhữ gia, vì mẫu thân lấy lại công đạo, lấy lại những thứ thuộc về bọn họ.
Trưởng Tôn Tề Duyệt xúc động nhìn hai nhi nữ của mình, cổ họng nghẹn lại nói không ra được lời nào. Lúc này hắn nên nói gì cũng không phải rồi, bọn họ đương nhiên không biết chuyện Nhữ Hinh đã làm nhưng tất cả những gì hắn đã làm, nhi nữ của hắn đều biết. Nếu Thiêm Hương không ở, còn có hy vọng gạt được.
Thế nên hắn liền đáp phi sở vấn hỏi: “Thiêm Hương nơi nào?”
Nhữ Mạn Khiết cao hứng nhảy lên vỗ vỗ tay hô to: “Hương di, có người quen của mẫu thân muốn gặp ngươi a.”
Thiêm Hương vận một thân y phục phổ thông cầm theo một cây chổi từ trong tiền thính đi ra. Một mắt vừa nhìn, tròng mắt của nàng lập tức run mạnh, âm thanh đầy mỉa mai vang lên: “Hoàng thượng đại giá quang lâm, nơi miếu nhỏ như nơi này sợ rằng không thể nghênh tiếp được đại thần như ngươi, thỉnh dời bước.”
Người này cho dù hóa thành tro nàng vẫn nhận ra được. Tuy giờ đây phong thái của năm đó không giữ được nhưng chỉ cần lướt sơ qua liền thấy được những nét giống của phụ tử bọn họ. Là Nhữ Mạn Khiết giống tiểu thư, không lưu ý những thứ này nên mới không phát hiện mà thôi.
Đứng nơi này, đừng nói đến nàng cả tiểu thư bọn họ cũng ngại gặp. Nghĩ thế nàng nhanh chóng bước ra khỏi tiền thính lập tức khép cửa lại, rất sợ mở lâu chút nữa tiểu thư không hài lòng hiện hồn trở về phạt mình.
Nhữ Dĩ Hiên nghe được hai từ ‘hoàng thượng’ hắn lập tức ôm lấy Nhữ Mạn Khiết lui về phía sau, đứng bên cạnh Thiêm Hương, ánh mắt đầy phận nộ nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt. Âm thanh cũng trở nên thập phần trào phúng: “Hương di, nơi này chúng ta không cần dùng kính ngữ, càng không cần xưng ‘hoàng thượng’ gì đó đâu.”

Nơi này không thuộc phạm vi của Trưởng Tôn Tề Duyệt nắm giữ, chỉ cần người mạnh liền thắng, mặc kệ thân phận thế nào. Vì vậy, ở nơi này hắn không sợ Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hắn nhớ rõ năm đó mẫu thân thê thảm thế nào, có lần hắn tận mặt nhìn mẫu thân cứu hắn(TTTD), nàng mặc kệ tay của bản thân liền cầm vào khúc gỗ đang cháy hừng hực.
Lúc đó hắn rất muốn ra với mẫu thân, nhưng hắn bị Thiêm Hương cản. Sau này hắn hỏi Thiêm Hương mới nói với hắn rằng, mẫu thân đã làm gì thì cũng sẽ không từ bỏ, càng cản chỉ càng để nàng thêm quyết tâm muốn làm mà thôi. Đây cũng là lý do vì sao mẫu thân bất chấp khuyên ngăn của mọi người gả cho người kia.
Đó là còn chưa kể đến dấu vết trên mặt mẫu thân nữa, chính vì cứu người kia mới bị hủy dung. Đến cùng người đó còn mắng nàng đến làm kỹ nữ cũng không người cần. Hắn thực sự không ngờ đến Trưởng Tôn Tề Duyệt còn vẫn còn sống đến thời điểm này, đáng lý người như hắn(TTTD) phải mau bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục kia.
Nhữ Mạn Khiết vẫn còn ngốc lăng không hiểu hai người này đang nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm thần sắc đau xót của bá bá trước mắt nói không nên lời. Nàng lại nhìn sang Thiêm Hương cùng Nhũ Dĩ Hiên bên cạnh hỏi: “Bá bá đó là ai? Vì sao hai người không thích hắn a?” Rõ ràng người ta biết mẫu thân cơ mà. Lại nói ‘hoàng thượng’ ở chỗ của nàng cũng chưa từng nghe nói qua. Người có uy quyền nhất gọi là quốc quân a.
“Chi bằng Khiết nhi hỏi hắn để hắn tự nói đi.” Thiêm Hương nhìn cũng không nhìn đến, mắt đảo đến nơi khác.
Nhữ Dĩ Hiên lạnh mắt cụp mi xuống, hắn không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại vốn nghĩ đợi hắn công thành thành công mới gặp lại. Lòng hắn lập tức nổi lửa nhưng lại e ngại hôm nay thanh minh sẽ khiến mẫu thân mất hứng.
Nhữ Mạn Khiết nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt như đợi hắn cho mình câu trả lời thỏa đáng. Lúc nàng trưởng thành bên nàng chỉ có ca ca cùng Hương di mà thôi, những thứ nàng biết cũng qua lời kể của bọn họ. Mà người bọn họ không thích nhắc đến nhất chính là người phụ thân kia của nàng. Mà người đó làm nghề gì, thân phận ra sao, nàng cũng không biết. Nhưng để mẫu thân bọn họ rơi vào hạ tràng này sợ cũng là nhân vật thân phận cao quý.
Trưởng Tôn Tề Duyệt không đáp, chỉ trầm giọng nói: “Trẫm là vô tình bước đến nơi này, có lẽ nàng cũng muốn gặp trẫm nên mới để trẫm tìm đến đây.” Hắn không có biện pháp cầu xin tha thứ, càng không có tư cách nhận được sự tha thứ. Điều hiện nay hắn muốn làm, chính là vào gặp Nhữ Hinh.
Nhữ Mạn Khiết thông qua lời nói của hắn cùng suy nghĩ của mình lập tức đoán ra được hắn là người nào. Nàng kích động nắm lấy tay của Nhữ Dĩ Hiên hỏi: “Ca ca, hắn là . . .”
“Là kẻ thù của chúng ta.” Nhữ Dĩ Hiên bức từng chữ ra khỏi khẽ răng của mình.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhấc chân bước đến liền thấy chổi của Thiêm Hương phi đến hướng ngay chân của mình, hắn lui về một bước nhìn nàng ta. Chỉ nghe nàng ta lạnh nhạt nói: “Nơi này không hoan nghênh ngươi, tiểu thư càng không muốn gặp ngươi, lập tức cút.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt lúc này lại như không nghe thấy vậy, dùng khinh công xông vào trong. Chính vì quyết định năm đó của hắn khiến hắn ngoại trừ những thứ trong Chính Vũ cung ra thì không hề giữ lại được bất cứ thứ gì của nàng. Ngay cả trong sạch của Nhữ gia cũng không có cách nào thể trả lại, năm đó hắn quá quyết tuyệt rồi.
Nhữ Dĩ Hiên lập tức xông ra cản. Đôi phụ tử đứng ở giữa sân giao chiến rất lâu. Trưởng Tôn Tề Duyệt chỉ né tránh không công, Nhữ Dĩ Hiên lại chỉ toàn công. Đương nhiên kết quả thẳng bại đã rõ như ban ngày, một thanh niên từng trải không nhiều như Nhữ Dĩ Hiên căn bản cản đánh không được Trưởng Tôn Tề Duyệt một cái.
Nhữ Mạn Khiết đứng giữa cửa, hai tay dang ngang chặn lại, nàng chỉ nâng mắt nói: “Hôm nay là thanh minh, ngươi muốn thấy mẫu thân mất hứng sao? Cả đời của mẫu thân vì ngươi không hề vui vẻ, đến lúc nàng khó khăn lắm mới từ hoàng tuyền trở về ngươi cũng vẫn để nàng khó chịu?”
Hành động của Trưởng Tôn Tề Duyệt lập tức ngừng lại. Hắn nghe ra được nữ nhi hắn oán trách hắn náo loạn nơi an nghỉ của nàng. Còn có ánh mắt kia, đường nhìn của hắn tập trung lên con mắt bên trái của Nhữ Mạn Khiết, thông qua đó thấy được dáng vẻ của Nhữ Hinh năm đó trong ngự thư phòng.
Nhữ Dĩ Hiên bị gạt sang một bên liền lập tức xông đến, chỉ là Trưởng Tôn Tề Duyệt đột nhiên ngừng lại khiến một quyền cực mạnh từ tay hắn hạ xuống bả vai của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Trưởng Tôn Tề Duyệt vì vậy mà hơi bị đẩy về trước thổ huyết.
Thiêm Hương nhìn thấy cũng suýt chút nữa rớt tim ra ngoài. Đến khi mọi chuyện lặng xuống nàng mới vỗ vỗ ngực như tự trấn an bản thân, lẩm bẩm nói: “Cũng may không nhiễm bẩn nơi này.”
Để xây được tòa phủ này nàng cùng hai hài tử tốn không ít công sức cùng bạc, nếu để máu của Trưởng Tôn Tề Duyệt dính ở nơi này, nhất định lại phải toàn bộ xây lại. Cũng may hắn chỉ thổ một chút huyết thôi, đỡ nàng vất vả, lần sau phải dặn Hiên nhi cẩn thận một chút mới được.
Khóe miệng của Trưởng Tôn Tề Duyệt mạnh co rút, hắn nhìn hướng cửa khẽ giọng nói: “Hinh nhi, ta trước trở về, lần sau lại đến gặp nàng.” Gặp không được nàng hắn nhất định không bỏ cuộc. Không nghĩ đến nàng lưu lại cho hắn hai nhi nữ, lại chính là người cản trở hắn cùng nàng trùng phùng.


Bình luận

Truyện đang đọc