TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 39: TOÀN LÀ THÙNG CƠM
Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận phải đi chỉ huy hạ nhân dọn đồ nên không ở. Nhữ Hinh cùng An thị Nhữ Dao dùng qua tảo thiện lập tức vui vẻ một mình chạy đến Linh Lung tháp đợi bọn họ.
Lung Linh tháp ở cách xa thiềm viện nhưng đứng ở cây cầu treo gỗ có thể nhìn thấy được rất rõ. Thế nên cũng biết tòa tháp có bao nhiêu cao bao nhiêu to lớn.
Nhữ Hinh chạy một mạch đến đó, cách tòa tháp ngày một gần. Chỉ là khi nàng chạy đến liền thấy một cảnh tượng kinh hoàng khiến bản thân chấn kinh đến nói không nên lời.
Nàng thấy có người từ trên đỉnh tháp ngã xuống, chớp mắt một cái, cách chân tháp chừng mười mét đã xuất hiện một thi thể nằm trong vũng máu. Thi thể úp mặt xuống đất khiến người nhìn không thấy dung mạo, nhưng nhìn trang phục nàng biết đó là nha hoàn của đám người Phạm gia.
Không hiểu sao nàng không sợ những thứ đó nhưng sáng sớm thấy được vẫn là bị kinh cụ. Mùi máu tanh tưởi khiến nàng ôm ngực nôn tại chỗ.
Lúc này đột nhiên có tiếng hét thất thanh từ sau lưng truyền vào trong tai Nhữ Hinh, tiếp đó là âm thanh kêu lớn: “Giết người, giết người rồi!”
Rất nhanh tất cả mọi người đều tụ tập đến hiện trường. Âm thanh nghị luận ầm ĩ về cách xác chết kia. Nhữ Hinh vẫn còn nôn đến mật xanh mật đỏ, gương mặt xanh xao không che giấu được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
An thị chạy đến vỗ vai Nhữ Hinh trấn an: “Hinh nhi, đừng sợ, mẫu thân sẽ không để ngươi có chuyện gì.”

Nhữ Dao sợ đến chân không nhấc nỗi, nhắm tịt mắt lại cả người ngã vào người hai nha hoàn thiếp thân của mình. Vì sao sẽ ngay lúc này xảy ra chuyện, đã vậy còn là để một mình Nhữ Hinh nhìn thấy nữa?
Phương trượng cũng bước đến nhìn qua thi thể rồi chấp tay niệm: “A di đà phật, thiện tai thiện tai.”
Lúc này đám người của Phạm gia cũng có mặt. Nữ nhân trẻ tuổi nhất trong đám người vừa nhìn thấy thi thể lập tức khóc lóc chạy đến: “Là Xuân Hoa, lão gia đó là Xuân Hoa.”
Phạm lão gia vừa nhìn thấy đã cảm thấy ác tâm, hắn nào dám nhìn tiếp. Hắn phất phất tay nói: “Chỉ là một hạ nhân không cần lưu tâm như vậy.”
Nhữ Nhiên ngồi trên ghế được hạ nhân đặt ở gần hiện trường, hắn cố sức hô to: “Không ai được đến gần hiện trường, tòa bộ phong tỏa chờ quan huyện đến.”
Phạm lão gia nghe vậy liền không vui, bước đến bên cạnh chất vấn Nhữ Nhiên: “Nhữ công tử, đây là hạ nhân của bổn phủ, lão phu không muốn truy cứu, nàng chỉ là ngã xuống không cần đến quan huyện.” Hắn là ngại phiền phức mà hạ nhân trong mắt của hắn cũng không phải người đương nhiên hắn không muốn vì chuyện này mà dây dưa mất thời gian.
Nhữ Nhiên lại ho qua một trận mới phản bác: “Đích xác đó là hạ nhân của quý phủ nhưng không việc gì lại leo lên Linh Lung tháp để ngã xuống, cho dù có thực sự là bất cẩn mà ngã cũng phải truy tra mục đích nàng lên đó.” Chuyện Nhữ Hinh nhìn ra được hắn đương nhiên cũng nhìn ra được, thế nên khi Phạm lão gia xác nhận là người của mình hắn cũng không chút ngạc nhiên. Chỉ là để hắn lưu tâm chính là vì sao Phạm lão gia lại không hề có ý định truy cứu gì, đổi lại nữ nhân kia lại khóc thương tâm như vậy. Lại nói, chuyện này liên quan đến muội muội, hắn nào có thể bỏ qua.
Phạm lão gia á khẩu, tức giận phất tay áo cùng đám tiểu thiếp rời đi.
Tiểu thiếp trẻ tuổi nhất của Phạm lão gia đang định chạy đến bên cạnh thi thể của nha hoàn tên Xuân Hoa vì âm thanh của Nhữ Nhiên cũng không dám tiếp cận. Khi nghe được lời của Phạm lão gia liền chạy theo hắn không dám quay lại nữa.
Không lâu sau đã thấy quan huyện lệnh đến hiện trường. Hắn gọi hết tất cả mọi người ra ngoài để thẩm vấn. Vừa gặp nhau Phạm lão gia đã hớn hớ bước đến nhận bằng hữu: “Lý đại nhân đã lâu không gặp.”
Lý đại nhân vừa thấy được Phạm lão gia cũng kinh ngạc không ngớt, hồi qua thần, hắn cũng ôm quyền cười: “Phạm đại. . .không, Phạm lão gia đã lâu không gặp.”

Nhữ Nhiên nhìn quan hệ của bọn hắn cũng đoán ra được một chút, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Nguyên lai Lý đại nhân quen biết Phạm lão gia sao?”
Lý đại nhân quay sang liền nhìn thấy Nhữ Nhiên, chỉ là hắn không nhận biết đương nhiên cũng sẽ không khách sáo, vẻ mặt đầy khinh khi nhìn Nhữ Nhiên: “Thì đã sao, lại cũng không liên quan đến ngươi.”
Phạm lão gia vốn đang để ý đến Nhữ Hinh lại biết Nhữ Nhiên là tam ca của nàng đương nhiên sẽ cho hắn vài phần mặt mũi, thế nên liền tự giới thiệu nhân tiện khoe khoang một chút: “Nhữ công tử, ta vốn là tri phủ ở Vạn Hạnh thành, nhưng đã đến tuổi cáo lão hồi hương. Còn Lý đại nhân là huyện lệnh của huyện nhỏ thuộc bộ phận quản lý của ta lúc trước, nên có chút qua lại.”
Hắn nói xong còn nhìn sang bên Nhữ Hinh vẫn còn tái nhợt gần đó. Lời này của hắn chính là nói, hắn không muốn truy cứu liền sẽ không có người nào dám truy cứu. Lại nói hắn tuy đã cáo lão nhưng gia thế tài sản vẫn còn đó, rõ ràng ám chỉ muốn có Nhữ Hinh thì nhất định sẽ có được.
Chỉ là hắn lại thấy được Nhữ Dao, mà nàng lúc này lại đứng trước An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận, hiện chưa biết thân phận nên trước giữ lại phần khao khát thèm muốn ở trong lòng.
An thị thấy có người mang gia thế ra áp nhi tử của mình liền rất tức giận, chính muốn mở miệng khai ra danh tính của trượng phu liền bị Nhữ Hinh kéo tay nhắc nhở khiến nàng phải nuốt xuống. Nàng giận quá không nghĩ được gì nhưng nhờ cái kéo tay kia, nàng mới nhớ ra được nhi tử chưa muốn tiếc lộ thân phận nhất định là có ẩn ý riêng.
Nàng lại nói cũng nữ nhi: “Cảm thế thế nào rồi?”
“Mẫn thân, chúng ta sang chỗ tam ca bọn họ đi.” Nhữ Hinh nhấp qua vài ngụm nước Thiêm Hương đưa lại hư nhược nói.
Cũng không thể trách Phạm lão gia cũng Lý đại nhân nhìn không ra thân phận cao quý của bọn họ. Bởi đến tự, tất cả tư trang y phục hoa lệ đều bị An thị cấm mang theo, trên người toàn Nhữ gia hiện tại chỉ vận đơn mạc, nếu có được gọi là tốt thì cũng chỉ có chất liệu của y phục trên người mà thôi.
Nhữ Nhiên gật gật đầu như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nguyên lai là như vậy. Vậy chuyện nhận bằng hữu vẫn là để sau, thỉnh Lý đại nhân xử lý công sự trước. Trước hết cho người đến kiểm tra thi thể rồi mới hỏi cung.” Mắt hắn đưa về phía thi thể còn chưa được động chạm ở trước mặt.

Lý đại nhân cực tức giận, bị một dân đen nhỏ nhoi xem thường trước mặt mọi người, thử hỏi quan uy của hắn còn đặt đi nơi nào? Hắn trừng mắt Nhữ Nhiên nộ xích: “Đây là chuyện của bổn quan, không cần ngươi nhắc nhở.” Nhưng hắn cũng là cho người đến khám nghiệm thi thể.
“Tại hạ cũng không phải là nhắc nhở Lý đại nhân, chỉ là nhanh chóng muốn biết nguyên nhân cái chết của tử giả kia thôi.” Nhữ Nhiên nâng tay ra hiệu với hạ nhân rằng mình khát. Lập tức có một tách trà dâng đến miệng của hắn.
“Lý đại nhân thỉnh nhanh chóng hỏi cung, chúng ta muốn rời tự.” An thị khẽ hừ một tiếng cực nhỏ đỡ nữ nhi bước đến.
Lý đại nhân vừa muốn mắng người nhưng lại bị Phạm lão gia ngăn lại, nháy mắt với hắn. Thế nên hắn liền hỏi to: “Là người nào phát hiện thi thể trước?”
“Là ta.” Nhữ Hinh không nhanh không chậm đáp.
Lý đại nhân vừa thấy Nhữ Hinh liền cau mày, nha đầu nhà nào lại không có phép tắt như vậy, mẫu thân nàng không dùng khiêm ngữ với hắn còn không nói, cả nàng cũng không dùng. Chỉ là cái nháy mắt lúc nãy cùng dung mạo hiện tại của Nhữ Hinh khiến hắn biết được hàm ý của Phạm lão gia nên chọn cách bỏ qua.
“Kể lại quá trình cho bổn quan nghe.”
Nhữ Hinh thuật lại chuyện sáng nay một lượt.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lý đại nhân cùng Phạm lão gia nghe xong trong lòng lại cực kỳ vui vẻ. Nếu vậy liền dễ xử rồi: “Theo như ngươi nói thì lúc đó bên cạnh của ngươi không có ai, vậy không có người có thể làm chứng cho ngươi.”
Nhữ Nhiên lại không mặn không nhạt xen vào: “Đại nhân có thể hỏi tiếp những người khác rồi. Hiện là lấy khẩu cung chưa phải xét xử.” Hắn chính là muốn nghe hết khẩu cung của tất cả mọi người.
Lý đại nhân rất muốn phát quan uy, đáng tiếc lại bị Phạm lão gia ngăn chặn. Hắn từng chịu ân của Phạm lão gia, lại có được chức quan này là do Phạm lão gia nâng đỡ nên không thể làm gì khác hơn là hỏi những người khác.

Sau khi hỏi khẩu cung của tất cả mọi người có mặt trong tự thì tu được như sau:
Nhữ Nhiên bệnh quanh năm không thể rời giường một mình nên thoát khỏi nghi hiềm. Mà lúc đó hắn cũng vừa lúc ra hoa viên đọc sách, có Vô Ưu quét sân nhìn thấy.
An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận thì chỉ huy hạ nhân thu dọn đồ. Nên toàn bộ hạ nhân đi theo cùng bọn hắn đều thoát khỏi hiềm nghi. Mà lúc đó có mấy tiểu hòa thượng đi ra đi vào cũng nhìn thấy nữa.
An thị, Nhữ Dao, Thiêm Hương ở cùng phương trượng nghe phật pháp trong đại điện. Lúc đó bên cạnh còn có tứ phu nhân cùng ngũ di nương của Phạm gia.
Phạm lão gia thì cũng thất di nương bát di nương ở trong phòng. Bên ngoài cũng có hạ nhân canh phòng. Bát di nương nói thời điểm phát hiện Xuân Hoa mất tích là sáng sớm hôm nay, lúc nàng cần nước rửa mặt liền không thấy.
Đám hạ nhân cùng phòng với Xuân Hoa lại bảo hình như đêm qua nàng ta không có trở về. Vì có một nha hoàn nửa đêm thức giấc đi tịnh phòng nhưng do lời đồn đãi trong tự có yêu nữ không dám đi nên rủ hết mọi người cùng đi, lúc đó đã phát hiện Xuân Hoa không ở. Chỉ là nghĩ bát di nương gọi nàng hầu hạ nên mới không có lưu ý.
Lúc này người khám nghiệm bước đến báo thời gian tử vong của tử giả là chừng một canh giờ trước, chính là sáng sớm ngày hôm nay, là lúc Nhữ Hinh đến hiện trường không lâu. Mà trên người tử giả có dấu hiệu cùng người xô xác.
(Luna: tính luôn thời gian mọi người tập hợp và đợi Lý đại nhân đến là chừng một canh giờ)
Lý đại nhân vuốt cằm ngẫm ngẫm lại nói: “Cho người cùng bổn quan vào trong xem hiện trường.”
Nhữ Nhiên nháy mắt với Lạc Cách Quận cùng An Lam Ca. Bởi hắn không tiện tiến vào nên phải nhờ người thay. Hắn lại nói: “Chuyện này liên quan đến gia muội, tại hạ mạn phép thỉnh đại nhân cho người của tại hạ tiến vào cùng xem. Nhất định không làm trễ nãi công sự của ngươi.”
Lý đại nhân gật đầu đáp ứng, đi nhiều người dù sao cũng tốt hơn. Lại nói mấy ngày trước còn có tin đồn yêu nữ ăn thịt. Bảo mạng trước, nữ nhân kia là Phạm lão gia muốn, làm xong chuyện này nhất định có được chỗ tốt.
Lạc Cách Quận cùng An Lam Ca gật đầu chia nhau ra hành động. Lạc Cách Quận rời khỏi dòng người chạy đi gửi thư báo tin cho Nhữ Liệp ở kinh thành, báo cáo chuyện xảy ra. An Lam Ca cùng đám người Lý đại nhân tiến vào trong.


Bình luận

Truyện đang đọc