TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 44: CHI BẰNG ĐỂ TA TỚI BỒI
Tác giả: Luna Huang
Lúc này tỷ muội Nhữ gia cũng đến chỗ suối. Ánh hoàng hôn nhợt nhạt rọi xuống để cả dòng suối nhuộm một màu vàng, cứ hệt như là dưới đáy có vàng vậy.
Cá phóng sinh con to con nhỏ đủ màu sắc bơi tung tăng khiến Nhữ Hinh thích thú ngồi xổm xuống đưa tay tát nước. Đôi môi anh đào kéo cao, hiện rõ nụ cười thiên chân thuần khiết nhất của thiếu nữ mười lăm.
“Tứ tỷ xem này, ở đây có rất nhiều cá.”
Nhữ Dao suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm. Nàng cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Nhữ Hinh, nhẹ nhàng vào chủ đề: “Ngũ muội không cảm thấy thái tử điện hạ rất tốt sao?”
“Vì binh quyền của nhà chúng ta tiếp cận chúng ta gọi là tốt?” Nhữ Hinh thu nụ cười lại, nhưng vẫy đưa tay xuống suối chơi cùng lũ cá.
“Không phải là như vậy.” Nhữ Dao cắn cắn môi tìm từ ngữ giải thích sao cho thấu đáo nhất: “Xưa nay có nam nhân nào không vì bản thân cùng tiền đồ mà thú nữ nhân chứ.” Ngay cả phụ thân thú mẫu thân cũng vậy, gia thế của mẫu thân thế nào không cần nói người người trong kinh thành đều biết rõ. Chỉ là phụ thân có thực sự đặt tình cảm cho mẫu thân, không như di nương.
Tuy thế lực bên di nương cũng không nhỏ nhưng di nương lại là thứ nữ, căn bằng không thể sánh bằng đích nữ. Nàng chính vì biết như vậy nên mới không có suy nghĩ như Nhữ Hinh.

Nhữ Hinh ngừng đùa, xoay đầu nhìn Nhữ Dao, ánh mắt thập phần kinh ngạc: “Vậy nghĩa là tứ tỷ chấp nhận làm quân cờ?” Nàng mới không tin.
“Không phải.” Nếu lòng nàng không có An Lam Ca thì có lẽ sẽ là như vậy.
“Vậy là được rồi.” Nhữ Hinh dẩu môi, lại không để ý đến Nhữ Dao nữa.
Thiêm Hương bên này cũng vui vẻ thêm miệng: “Tiểu thư, ý của tứ tiểu thư không phải như vậy.”
“Vậy là thế nào, ngươi nói ra cho ta nghe thử xem.” Lần này Nhữ Hinh trực tiếp ngồi bệch trên đất. Cũng không đùa nghịch nữa mà nghiêm túc nhìn lũ cá tự do bơi lội dưới suối.
Thiêm Hương vẫn chưa hiểu ra ý của tiểu thư nhà mình nên vẫn ở bên ba hoa: “Ý của tứ tiểu thư chính là cảm thấy tiểu thư gả cho thái tử điện hạ rất tốt. Phản chính nô tỳ cũng cảm thấy điện hạ là thực tâm với tiểu thư.”
“Đúng vậy.” Thấy có đồng minh Nhữ Dao cũng trở nên hưng phấn hơn: “Lúc trước điện hạ không cận kề nữ sắc, đến cung nữ cũng không dùng đến vốn nghĩ là đoạn tụ chi phích, nguyên lai là vì ngũ muội. Không nghĩ đến điện hạ lại là người thâm tình như vậy, nhất kiến đã chung tình.”
“Lời này sai rồi.” Nhữ Hinh lắc đầu phản bác: “Muội cùng hắn gặp mặt lúc nào? Mà hắn không dùng cung nữ là lúc nào? Làm sao có thể nói là vì muội được.”
Nhữ Dao cùng Thiêm Hương hoàn toàn đuối lý nói không được câu nào. Đây là sự thật, trong cung không ai không biết từ lúc Trưởng Tôn Tề Duyệt còn rất nhỏ đã bài xích nữ tử. Trừ hoàng hậu cùng An thị ra hắn không để bất kỳ nữ nhân nào chạm vào người mình hay quá cận mình.

Nhữ Hinh xoay đầu, dùng con mắt độc nhất nhìn về phía Thiêm Hương, lặng lẽ gán cho nàng ta cái mác phản chủ. Thiêm Hương không để tiểu thư nhà mình mở miệng, trước lên tiếng nói: “Nô. . .nô tỳ lập tức đi trả dù cho thái tử điện hạ.” Nói xong cấp tốc xoay người không chút chừng chờ ly khai hiện trường đang đầy khói lửa.
Nha đầu, biết điều. Nhữ Hinh hừ một tiếng cũng không còn có hứng thú ngắm cá nữa. Nàng nhìn cái tay bị nước suối làm ướt một mãnh, lẳng lặng không nói gì.
Đến khuya, Nhữ Hinh nguyên bản đang ngủ nay lại đột nhiên thức giấc vì tiếng sấm quá to. Ánh sáng của tia sét chớp tắt chớp tắt rọi vào phòng để nàng lúc thấy rõ vật lúc lại thấy không rõ.
Đột nhiên mí mắt không tự chủ liên tục nhảy không ngừng, nàng phiền phiền táo táo đưa tay lên xoa xoa mắt. Lúc này một trận sấm chớp lại ầm ầm mà tới, mấy âm thanh ầm ầm liên tục khiến nàng không khỏi phải ngồi dậy, vì trái tim cũng sắp vỡ mất.
Do theo bản năng của con người, đề phòng cảnh giác vừa ngồi dậy đã nhìn ra cửa. Chỉ thấy theo ánh sáng chói mắt tia sét để lại một bóng người in trên cửa.
Sợ hãi bắt đầu kéo đến, nàng đứng lên, mang hài, khoác áo choàng trên giá gần đó xong, rón rén như trộm bước đến gần cửa. Sở dĩ sợ như vậy là bởi vì nhìn thân ảnh đó nàng liền biết đó không phải Thiêm Hương. Mà giờ nay nàng ta cũng sẽ không có canh ở cửa đâu, bởi nàng đi theo nàng suốt ngày đêm làm sao đủ tinh thần gác cửa nữa.
Nàng là xấu nữ, làm sao sợ người ta cướp sắc. Nhưng vụ án giết người kia còn chưa bắt được hung thủ, lại nói nàng cùng một nha hoàn khác của Phạm gia liền suýt chết trong ngọn lửa, mà một lần nữa nàng suýt chút nữa bị độc chết. Thế nên hiện nàng chính là sợ bị người giết, chết không rõ nguyên do.
Lúc này đây tóc nàng cũng xõa dài để lộ nửa gương mặt cực kỳ xấu xí ra ngoài. Tay vớ lấy chiếc bình hoa đặt trên bàn gần đó. Lấy hết can đảm nàng đưa chân đá mạnh cửa, hai tay cầm bình hoa nâng thật cao có thể tùy thời hạ xuống nếu gặp phải hung thủ.

Chỉ thấy đập vào mắt nàng chính là Vô Ưu, khiến nàng chinh lăng một chút rồi nhanh chóng nhân lúc hắn không chú ý hạ bình hoa trên tay xuống giấu sau lưng. Hắn đang cầm cây móc dài mắt nhìn về một phương ngoài màn mưa, mà bên cạnh còn có một thùng gỗ nhỏ. Nghe được âm thanh trục cửa chuyển động hắn vội xoay đầu.
Ngay thời khắc này, một tia sét in lên bầu trời đen, khiến mọi thứ sáng tỏ tinh tường lại rất nhanh tắt đi chìm vào bóng tối. Mà cũng do đó tạo nên sự đáng sợ hơn trên mặt của Nhữ Hinh khiến Vô Ưu hoảng đến mức lui về sau một bước, miệng cũng hô to một tiếng. Mà tiếng hô này trong màn mưa to cùng sấm chớp lại không là gì cả.
Nàng biết mình dọa phải hắn nên cũng vội đưa tay một tay kéo lại tay áo của hắn: “Cẩn thận!”
Chỉ là Vô Ưu kịp bám vào trụ ở bên cạnh nên thân thể không có ngã xuống đất, chỉ là chân hắn tiếp đất bám chút bùn, cộng với nước mưa là ướt một chân vạt quần thôi. Hắn nhoẻn miệng điềm đạm cười có chút cứng ngắt: “Không sao không sao, thí chủ không cần lo lắng.”
“A!” Nhữ Hinh lúng túng rụt tay về, Mau chóng chỉnh lại tóc sao cho đối phương không thấy được vết sẹo trên mặt nàng: “Thật xin lỗi, xuất hiện bất thình lình như vậy dọa phải ngươi.” Vì gió to nên nàng vẫn phải đưa một tay giữ chặt tóc che mắt phải tránh tóc bay lên lại dọa người.
Vô Ưu thực sự là bị quái dung của nàng dọa phải, thế nên hắn cũng không biết ứng câu nói của nàng thế nào cho phải. Do đó, hắn quyết định chuyển chủ đề: “Đêm khuya như vậy thí chủ vì sao còn chưa ngủ, muốn đi ra ngoài?”
Mặt của Nhữ Hinh vốn là đang đỏ nay càng thêm nóng vì ngượng. Nàng đưa tay sợ cái bụng đang gõ nhịp của mình cách lớp trung y mỏng: “Ta đi tìm đồ ăn.” Nàng nào có thể nói ra chuyện lúc nãy mình nghĩ chứ, đây là nghi ngờ vô căn cứ của bản thân nàng. Nhưng nàng đích thực là có chút đói, mấy hôm nay nàng quả thực ăn không được bao nhiêu. Vừa nhắc đến bụng đã kêu rồi.
“A.” Vô Ưu hiểu chuyện gật đầu vài cái. Hình ảnh đáng sợ ban nãy vẫn còn lưu chuyển trong đầu hắn không thể tan.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lần đầu nhìn thấy Nhữ Hinh hắn liền nghĩ nàng là một tân nương vừa gả không lâu, bởi nàng bới tóc. Sau khi nghe Thiêm Hương gọi nàng là tiểu thư hắn lại có chút hiếu kỳ, một cô nương gia, đang yên đang lành đột nhiên lại bới tóc, đây chính là tuyệt con đường hôn nhân của bản thân.

Vì sao có bao nhiêu kiểu bới tóc rất đẹp nàng lại không chọn, lại chọn ngay một kiểu che đi nét đẹp của mình. Trong khi tỷ tỷ của nàng mỗi ngày lại một kiểu tóc khác nhau, cả mẫu thân của nàng cũng thế.
Nhưng sau một màn của đám tiểu hài tử kia, hắn đã hoàn toàn hiểu ý nghĩa của búi tóc kia của nàng. Chỉ là hôm nay tận mắt nhìn thấy. . .để hắn có chút bất khả tư nghị.
Nhìn dáng vẻ thường ngày của nàng lại không giống như vì dung mạo bị hủy kia mà thương tâm. Nàng chỉ là ngại người khác thấy được dung mạo kia thôi.
Còn không để hắn hồi qua thần, Nhữ Hinh lại hỏi: “Còn ngươi, ngươi vì sao ở nơi này? Không cần nghỉ ngơi sao?”
Vô Ưu đưa tay vỗ trán để suy nghĩ kia nhanh chóng bay ra khỏi đầu mình, lại đưa tay chỉ chỉ đám đèn lồng một mảnh tối còn có cái hơi bị ướt được treo dưới hành lang kia: “Tiểu tăng đi thấp đèn a. Mưa to gió lớn như vậy đèn cũng sớm bị mưa gió làm tắt, nếu còn không châm sáng mai nhất định mọi người sẽ bị sương mờ làm cho không phân định được phương hướng.”
Nhữ Hinh lập tức hiểu chuyện, nguyên lai đèn vẫn luôn sáng không tắt là do hắn châm, nàng vốn nghĩ rằng tự có biện pháp kéo dài thời gian cháy của ngọn đèn. Lại nhoẻn miệng cười, thuận miệng nói ra lời trong lòng: “Hiện giờ gió to như vậy ngươi vẫn là vào phòng của ta tránh một lúc trước, chút nữa hết mưa lại thắp.” Dù sao thì nàng cũng đói bụng không ngủ được, tìm người trò chuyện cũng tốt.
Vô Ưu khẽ lắc đầu, âm thanh có chút nhỏ cự tuyệt: “Vậy không tốt, cô nam quả nữ cùng một phòng, sợ rằng ảnh hưởng thanh danh của thí chủ.”
Lúc này mắt của Nhữ Hinh sáng lên, “Là ta suy nghĩ không tới, thật xin lỗi, làm ảnh hưởng thanh tu của ngươi.” Với dung mạo này nàng còn sợ gì ảnh hưởng thanh danh, trước sau gì cũng không người thú. Chỉ là nàng đề nghị như vậy khác nào làm hại hắn đâu.
Vô Ưu lại chậm rãi lắc đầu, mở miệng đề nghị: “Nếu thí chủ đói bụng liền đi gọi hạ nhân là được, không cần bận tâm đến tiểu tăng.”
Lúc này cách phòng nàng hai phòng, cửa phòng lại mở ra, một đôi ngoa tử hắc sắc tú kỳ lân văn từ trong bước ra, tiếng đến phía hai người. Nhưng trong tiếng sấm to Nhữ Hinh Vô Ưu căn bản nghe không được, tiếng mở cửa hay là tiếng bước chân, chỉ là khi thoại âm của Vô Ưu vừa rơi đã nghe giọng nam trầm thấp truyền đến: “Vừa lúc ta cũng đói bụng chi bằng để ta bồi nàng.”


Bình luận

Truyện đang đọc