TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 5: DI NƯƠNG TAO ƯƠNG
Tác giả: Luna Huang
An thị vừa nghe được lời của Nhữ Nhiên tất cả nộ khí đều ném hết ra sau ót. Chân nàng không tự chủ bước lên trước. Chỉ là đám di nương nghe thấy cũng là kiềm chế không được chạy đến.
An thị bị đại di nương cùng nhị di nương hất ngã sang một bên. Tứ di nương bị mắng xong nên muốn trả đũa nên không hề động đậy mà cúi đầu mắt đã ngấn lệ quang.
Mắt thấy một màn như vậy, Nhữ Liệp thi triển khinh công, nhào lộn vào vòng lên không trung, vừa đúng lúc ngay khi An thị sắp ngã xuống đất hắn vững vàng ôm trong lòng, nộ trừng hai di nương đang ngơ ngác bên kia.
“Các ngươi xem bản thân đã làm chuyện tốt gì?”
Hai di nương bị một tiếng quát to của hắn khiến cho hoàn hồn, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ.
“Phu nhân, nô tỳ không phải cố ý a.”
“Nô tỳ gặp tướng gia cao hứng nên. . .”
“Nên có thể tùy tiện đẩy ngã chủ mẫu?” Nhữ Liệp cao giọng đầy nộ khí tiếp lời.

An thị ở trong lòng của Nhữ Liệp âm cười đắc ý, đám tiểu thiếp ngu ngốc này lúc nào cũng trúng chiêu của nàng. Mấy hôm trước nàng cố ý để một người giả hòa thượng cố ý tung ra tin đồn rằng nếu hôm nay vận phấn hồng y chạm vào Nhữ Liệp đầu tiên sẽ có thể vì hắn sinh nam hài.
Lúc nãy nàng là cố ý bước trước để dẫn dụ lòng tham của bọn họ. Chỉ là tứ di nương kia lại không trúng chiêu, chỉ vì lúc nãy nhìn y phục mỏng manh làm mất mặt tướng phủ của nàng ta khiến nàng nhức mắt không muốn nói cũng phải nói. Bằng vào y phục phấn hồng của nàng ta hôm nay nàng cũng biết được nàng ta cũng trúng kế, nhưng vì ủy khuất lúc nãy nên mới cố ý làm vậy để thu hút chú ý của trượng phu nàng mà thôi.
Tay ngọc của nàng chậm rãi nâng nên vuốt vuốt ngực cho trượng phu: “Lão gia, không nên động nộ, hôm nay Hinh nhi vừa về đến không nên để mọi người không vui.”
“Nàng không sao chứ?” Nhữ Liệp thu lại dáng vẻ dữ tợn chuyển thành ôn nhu nhìn An thị. Hắn đỡ nàng đứng vững cũng chưa thả tay ra.
“Thiếp không việc gì.” An thị bày vẻ sắp khóc đến nơi đáp lời khiến Nhữ Liệp càng giận điên lên được. Phu nhân của hắn lý nào để tiểu thiếp leo lên đầu.
Tứ di nương thấy bản thân bị quên mất liền bất đắc dĩ bước lên khom người ủy khuất hành lễ: “Nô tỳ gặp qua tướng gia.”
Nhữ Liệp một mắt cũng không liếc nhìn chỉ hung hăng trừng hai nữ nhân đang quỳ dưới đất. Nữ nhân hắn yêu thương nhất từ trước đến nay cũng chỉ có mỗi mình An thị. Nàng sinh cho hắn một nữ nhi hiếu thảo, một nhi tử thông minh, lại còn giúp hắn dạy dỗ những nhi nữ khác nữa, lấy về cho hắn không ít mặt mũi. Còn đám nữ nhân này chỉ là công cụ nối dõi tông đường mà thôi.
Điều này khiến tứ di nương rất không cam tâm. Nàng ăn mặc hấp dẫn như vậy hắn cũng không thèm nhìn đến một mắt. Vậy liền lấy lòng ái nữ của hắn vậy, chỉ cần có một hài tử bất luận là nam hài hay nữ hài nàng liền đứng vững được trong Nhữ gia rồi.
Nhữ Dao thầm thở dài liên tục lắc đầu nhìn đại di nương. Thấy chưa, lúc nào cũng trúng chiêu. Nàng là do An thị đích thân chỉ dạy thế nên mấy chiêu này nàng nhìn thấu. Mà An thị cũng cố ý để nàng nhìn thấu ngụ ý để nàng bảo đại di nương an phận thủ thường.
Nhữ Nhiên ngồi trên ghế thái sư liếc mắt quan sát Nhữ Dao. Vị muội muội này với hắn mà nói chính là không có đề phòng, càng không có lực uy hiếp, nàng không có tính tranh chấp nên hắn cũng không sợ nàng ám hại muội muội hắn. Chỉ là nhìn thái độ làm người của nàng hắn cũng sợ nàng không thể sống tốt trong đại trạch, chứ đừng nói chi đến. . .

Lúc này Nhữ Tuân cũng cưỡi ngựa vội mà đến. Hắn xuống ngựa quỳ bên thân mẫu của mình thay nàng nhận lỗi: “Mẫu thân đại lượng, phụ thân tức nộ, di nương chỉ hành động thiếu suy nghĩ, nhi tử thay nàng chịu phạt.”
“Ngươi đứng lên, chuyện này không liên quan đến ngươi.” Lửa giận của Nhữ Liệp càng lớn.
An thị liếc mắt nhìn bá tánh xung quanh nhỏ giọng nhắc nhở: “Lão gia, ở đây có quá nhiều người. . .”
“Chính vì có quá nhiều người nên mới phải nghiêm trị.” Nhữ Liệp thấp giọng nói một câu: “Quá phận đã đành lại còn trang dung y phục bắt mắt hơn chủ mẫu, đây là ném đi quy củ của Nhữ gia, tuyệt không khinh tha.”
Đành rằng chuyện xấu trong nhà không nên đồn xa, nhưng chuyện này xảy ra trước mặt nhiều người như vậy không xử lý nghiêm khắt chính là để người thấy gia pháp của Nhữ gia không tốt, mặt mũi của hắn cũng không còn.
Nhữ Tuân bất lực nhìn sinh mẫu của mình thở dài rồi cũng đứng lên bước đến sau lưng Nhữ Liệp. Hắn muốn cứu nhưng lực bất tòng tâm, ai bảo sinh mẫu của hắn to gan trước mắt bao nhiêu người đẩy chủ mẫu cơ chứ. Chuyện này không phạt liền không được rồi.
Nhữ Liệp lại đảo mắt trở lên người hai nữ nhân đang khóc lóc cầu xin tha thứ trên mặt đất: “Các ngươi dĩ hạ phạm thượng, khấu trừ hai năm tiền tiêu vặt, các thứ tẩm bổ cũng liền cắt giảm, vả miệng một trăm cái chép kinh xám hối không cho rời viện tử ba tháng.”
An thị nhìn đám hạ nhân, thúc giục: “Còn đứng đó làm gì, không nghe thấy lão gia nói gì sao?”
Tứ di nương thầm cảm thấy bản thân may mắn, nếu không phải lúc nãy ủy khuất muốn để Nhữ Liệp lưu ý thì lúc này nàng cũng chật vật không kém a.

Hai nữ nhân dập đầu tạ ơn xong liền bước qua đại môn trở về viện của mình. Các nàng đương nhiên không cam tâm nhưng cũng không thể làm gì hơn. Đến cùng cũng vẫn là An thị tiện nhân kia chạm vào Nhữ Liệp trước, nếu để nàng ta lại sinh được hài tử sợ lại chỗ đứng các nàng cũng không có nữa rồi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lúc này Nhữ Hinh ngồi trong xe ngựa nghe được ồn ào liền hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Thiêm Hương ngồi ở vị trí đánh xe mang hết chuyện tình thu được vào mắt nghe được vào tai một lượt nói hết ra. Sau khi nghe xong, Nhữ Hinh đưa tay đặt lên lồng ngực của mình, một trận bất an mọc đầy.
Nàng hồi kinh rồi, lấy thân phận địa vị của nàng, cho dù bị hủy dung thì cũng là một con mồi ngon đợi người xâu xé. Cắn cắn môi, nàng hạ quyết tâm: “Thiêm Hương, vào đây, vì ta thay trang dung.”
Thiên Hương rất không giải thích được nhưng cũng làm theo. Trước đây tiểu thư vẫn luôn giấu một phần tư quái dung kia dưới búi tóc, nay lại chải kiểu tóc tiểu oa nhi thông dụng để lộ ra ngoài.
“Tiểu thư vì sao phải làm như vậy a?”
“Ta cảm thấy bất an.” Tay của Nhữ Hinh vẫn không rời khỏi lồng ngực, mắt nàng nhắm lại cảm nhận nhịp đập của trái tim ngày càng mạnh ngày càng dồn dập.
Cả người nàng có chút không lạnh nhưng rét, hai bờ vai càng ngày càng run mạnh. Chính bản thân nàng cũng không hiểu nỗi đây là cảm giác gì nữa.
“Tiểu thư, người làm sao?” Thiêm Hương khẩn trương hỏi, cũng không quên ôm lấy cả người của nàng.
Nhữ Hinh rút vào trong lòng Thiêm Hương, tròng mắt run rẩy như sợ thứ gì vậy. Một hồi lâu mới có thể trấn tĩnh lại được.

An thị rời khỏi vòng ôm ấp của Nhữ Liệp, nhìn hai nữ nhân kia đi khuất mới chậm rãi nhìn xe ngựa dừng lại ở trước mặt. Vì Ái Ái thủ ngay cửa xe không người dám tới gần, nàng nhẹ giọng gọi: “Hinh nhi, vì sao vẫn chưa xuống xe a?”
Nhữ Hinh nghe được âm thanh của mẫu thân, tâm cũng chậm rãi đặt xuống, nàng ngồi dậy chỉnh trang lại y phục rồi nhìn Thiêm Hương gật đầu. Thiêm Hương mở cửa xe bước ra trước cho người chuẩn bị bậc thang.
Nhữ Hinh chậm rãi bước xuống xe trong tiếng nghị luận cùng những ánh mắt hiếu kỳ rồi lại nhanh chóng né tránh của mọi người. Dưới bạch nhật, quái dung của nàng dọa người không ít, chỉ duy có An thị cùng Nhữ Liệp đã quá quen nên ngoại trừ đau lòng thì không còn gì nữa.
Tứ di nương là người kinh hách nhất nàng ta đưa tay che miệng hét thất thanh. Tròng mắt đầy tơ máu mở thật to nhìn trên quái dung của Nhữ Hinh.
Đây sẽ là người sao? Còn là nữ nhân? Nhìn Nhữ Dao cùng An thị đẹp như vậy, vậy ái nữ của Nhữ Liệp cũng phải là quốc sắc thiên hương đi, ai ngờ lại thành như vậy chứ. Cũng không trách được nàng ta, vừa đến đây cái gì cũng không biết. Mà dung mạo của Nhữ Hinh là chuyện cấm kỵ nhất trong phủ thế nên không có ai nói với nàng ta.
Mấy hôm trước nàng hỏi tới sở thích của Nhữ Hinh thì đám nha hoàn trong phủ đều bảo không biết, bởi Nhữ Hinh rời kinh rất lâu rồi cũng chưa từng trở về. Vả lại nàng ở kinh thành, thân cô thế cô, vì vậy đám hạ nhân trong phủ cũng không xem trọng nàng.
Nhữ Liệp giận đến đen mặt, vì chuyện lúc nãy giờ lại đến chuyện này, toàn bộ nộ khí của hắn liền trút lên bộ mặt xinh đẹp của tứ di nương.
“Đích nữ của Nhữ gia, ái nữ của bổn tướng lý nào để một tiện nhân như người nhìn với con mắt như vậy.” Hắn đây là dùng tứ di nương để thị uy trước đám bá tánh. Ngụ ý kẻ nào dám mở miệng nói một lời liền xem đây làm gương.
Hắn có thể tùy ý đại khai sát giới, ngay cả hoàng thượng cũng sẽ tán thành hắn làm như vậy. Năm đó ái nữ là vì cứu hắn cùng hoàng thượng mới bị hủy dung.
Một bạt tai vang lên khiến tứ di nương ngã ra một đoạn ngồi luôn trên đất. Tay nàng ôm lấy gương mặt đang sưng đỏ lên, khóe miệng lập tức chảy máu cùng đôi mắt mở to không tin tưởng nhìn về phía Nhữ Liệp. Hắn đánh nàng?
Nàng tuy không xinh đẹp được như An thị nhưng nàng vẫn còn trẻ, lại là thiếp thất hắn mới nạp. An thị đã sinh hết hai lần rồi, thân hình là sao hấp dẫn được như nàng. Hắn cư nhiên xuất thủ với nàng?


Bình luận

Truyện đang đọc