THẦN PHẨM ĐẠO THÁNH


Hai á nhân này, giúp ta chăm sóc một chút. Bạch Thương Đông để A Khuyển và Na Na ở lại chỗ Tích Hoa Nhân, cầm lấy Tử Tinh rời đi.Mặc dù hiện tại hắn có thể giải ra ý nghĩa trong tên của Quân, để mình tăng lên một phẩm cấp, như thế cũng có thêm một phần nắm chắc thủ thắng, nhưng Bạch Thương Đông cũng không làm như vậy.Dùng cấp bậc Văn Sĩ cưỡng ép khiêu chiến Ma tướng, vốn chính là cuộc chiến nghịch thiên, cho dù có được năng lực có thể khắc chế Bản Nguyên Lực Lượng của đối phương, trận chiến này cũng không có bất kỳ đảm bảo nhất định có thể thắng nào.Mặc dù Bạch Thương Đông có suy nghĩ nhất định phải thắng, nhưng hắn vẫn phải tự tìm cho mình một lớp bảo vệ.Hắn muốn sau khi quyết đấu mới giải ra ý nghĩa tng tên của Quân, nếu như Ma nhân tên Quân kia thật sự quan trọng với Tích Hoa Nhân như vậy, Tích Hoa Nhân không thể mặc kệ Bạch Thương Đông chết trên Ma Đấu Tràng, ít nhất là trước khi không giải ra ý nghĩa trong tên của Quân thì hắn sẽ không để Bạch Thương Đông phải chết.Cao hơn một cấp, cũng không có tác dụng quá lớn, có thể đánh bại Huyền Giáp Sĩ hay không, tác dụng mang tính quyết định vẫn là Bản Nguyên Lực Lượng của Tam Tâm và Mệnh Ảnh, dùng một phẩm cấp mua một cái bảo hiểm, Bạch Thương Đông cảm thấy vẫn tốt hơn so với giải ra ý nghĩa trong tên của Quân.Không do dự chút nào, Bạch Thương Đông cầm lấy mười ngàn Tử Tinh, một lần nữa đi tìm Mệnh Ảnh, bây giờ Bạch Thương Đông có Cổ Đế Chi Tâm, đã có năng lực có thể giết chết Huyền Giáp Sĩ, nhưng ở trước đó, hắn cần phải có khả năng sống sót dưới sự công kích của Huyền Giáp Sĩ, để làm được việc này thì cần phải có Bản Nguyên Lực Lượng của Mệnh Ảnh.Ma tướng luyện khí hóa quang, có khả năng trực tiếp dùng ma quang để tấn công từ xa, hơn nữa lực lượng cũng mạnh hơn Ma binh không biết bao nhiêu lần, muốn chiến thắng được Ma tướng, tuyệt đối không dễ dàng như ngoài miệng nói một chút như vậy.Đây là mười ngàn Tử Tinh, ngươi kiểm tra một chút đi, nếu như không thiếu thì nói lên ma danh của ngươi đi. Khi Bạch Thương Đông vừa gặp Mệnh Ảnh, đã phát hiện Mệnh Ảnh lại là một nữ Ma nhân, chỉ là trên mặt nàng đeo mặt nạ, Bạch Thương Đông cũng không nhìn thấy dáng vẻ của nàng, cũng không có tâm tình nhìn dáng vẻ của nàng.Rất tốt. Mệnh Ảnh thu Tử Tinh lại, bình tĩnh nói: Ta tên Mệnh Ảnh.Đơn giản, không có bất cứ lời nào dư thừa, chỉ dứt khoát nói ra tên của nàng như vậy.Bạch Thương Đông nhớ lại một bài văn đã nhẩm trong lòng vô số lần, mở miệng thì thầm: Nếu như cái bóng của chúng ta, cũng có năm loại giác quan.


Chúng ta đồng thời có hai trái tim để sống, đó là chuyện tốt đẹp dường nào.


Thế nhưng, khi chúng ta biến thành cái bóng, là một quá trình rất dài, trừu tượng.


Toàn bộ chúng ta lạnh lùng, khi cái bóng dáng đạt tới đỉnh phong.


Có vài người, chỉ sống bằng cái bóng của chính mình, thậm chí không dùng toàn bộ cái bóng, mà làtheo thứ tự, khi thì dùng một cái tay, khi thì dùng một con mắt.Đây là bài « Cái bóng » của đại thi nhân Rumania Marin, một bài vô cùng trừu tượng, cũng rất có thể đại biểu cho Bản Nguyên Lực Lượng của Mệnh Ảnh.Bản Nguyên Lực Lượng của Mệnh Ảnh rất kỳ lạ, có khả năng trao đổi với cái bóng, dùng thân thể hóa thành hai trạng thái mệnh thân cùng ảnh thân hoàn toàn khác nhau.Mệnh thân có thể trừ bỏ tất cả tia sáng trên đời, không phải vật thật thì không thể gây tổn thương; ảnh thân lại chỉ sợ hãi lực ánh sáng, vạn vật khác đều không thể thương tổn.Nghe thì có vẻ rất phức tạp, nói đơn giản chính là mệnh thân chỉ sợ công kích vật lý, ảnh thân chỉ sợ công kích ma pháp, đại khái chính là ý này.Nhưng lực lượng hiện tại của Bạch Thương Đông đương nhiên không có khả năng đạt tới trình độ cường đại như vậy, cho dù là mệnh thân, nếu như bị ma quang vượt qua trình độ nhất định đánh trúng, thì cũng vẫn sẽ tan vỡ, chỉ là mức độ chịu đựng này mạnh hơn Ma binh bình thường không biết bao nhiêu lần.Huyền Giáp Sĩ cũng chỉ mới vừa tăng cấp lên Ma tướng, ma quang của hắn ta cũng không mạnh, mệnh thân hẳn là có thể chịu đựng ma quang của hắn ta công kích, mà ảnh thân cũng có thể chịu đựng công kích từ thân thể của hắn ta.Ảnh thân cùng mệnh thân hoán đổi cho nhau cần một thời gian rất ngắn, mặc dù thời gian này chỉ ngắn bằng thời gian chớp mắt một cái, nhưng trong chiến đấu, nhất định phải khéo léo vận dụng mới có thể hoàn mỹ ngăn cản tất cả công kích của Huyền Giáp Sĩ, sau đó sẽ dùng lực lượng Cổ Đế Chi Tâm giết chết hắn.Ưu thế lớn nhất của Bạch Thương Đông là Huyền Giáp Sĩ cũng không biết hắn nắm giữ lực lượng như vậy, cho nên Bạch Thương Đông có nhiều không gian phát huy.Chú ấn cùng chú liên trên người Mệnh Ảnh đều hiện ra, hóa thành từng điểm sáng, mà sau khi Thập Phương Cổ Đế hấp thu chú ấn kia, dưới thân thể lại xuất hiện một cái bóng màu đen, tăng cấp lên Văn Sĩ cấp tám.Mặc dù đây chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng dù sao ngươi cũng là ma sư của ta, cho nên ta cần nhắc nhở ngươi một câu, dù ngươi dùng phương pháp gì, không thể lên Ma Đấu Thai, ngươi và Huyền Giáp Sĩ đánh một trận, ngay cả một phần vạn cơ hội sống sót cũng không có. Mệnh Ảnh đột nhiên mở miệng nói với Bạch Thương Đông.Nếu là ngươi và Huyền Giáp Sĩ đánh một trận, ai có thể thắng? Bạch Thương Đông nhìn Mệnh Ảnh hỏi.Mệnh Ảnh do dự một chút, mới mở miệng nói: Ta không gây thương tổn được Huyền Giáp Sĩ, thế nhưng Huyền Giáp Sĩ cũng không gây thương tổn được ta, cuối cùng ai có thể thắng, thì nhìn lực lượng người nào hao hết trước.Cám ơn. Bạch Thương Đông đứng dậy đi ra ngoài, hắn đã lấy được câu trả lời hắn muốn, hai thân của Mệnh Ảnh đúng là có thể chống lại công kích của Huyền Giáp Sĩ, chuyện này đối với Bạch Thương Đông đã đủ rồi.Mệnh Ảnh cũng không nói gì nữa, biến mất giống như U Linh không thấy gì nữa.Khi Bạch Thương Đông trở lại nhà đá của chính mình, những thi thể á nhân ở bên ngoài đã không còn nữa, có lẽ là đã bị ma vật ăn sạch.Bạch Thương Đông đẩy cửa ra, lại kinh ngạc phát hiện A Khuyển lại ở trong phòng.Sao ngươi lại trở về? Bạch Thương Đông khẽ cau mày.Là ta cầu Ma Vương đại nhân để cho ta trở về gặp ngươi, ta có lời muốn nói với ngươi. A Khuyển cắn răng nói.Ngươi muốn nói gì? Bạch Thương Đông nhìn A Khuyển.Chạy trốn đi, trốn càng xa càng tốt, đừng để Huyền Giáp Sĩ tìm được ngươi, chờ đến khi ngươi tăng lên cấp Ma tướng rồi trở lại đánh bại hắn. A Khuyển cố nén nước mắt trong hốc mắt rồi nói.Bạch Thương Đông nhìn A Khuyển, trong lồng ngực chỉ thấy vô cùng khó chịu, đến lúc này rồi mà A Khuyển vẫn chỉ suy nghĩ đến an nguy của hắn.A Khuyển, ngươi tin tưởng ta sao? Bạch Thương Đông hỏi A Khuyển.Tin tưởng. A Khuyển gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có một chút do dự, chỉ có đơn thuần tin tưởng.Vậy ngươi không cần lo lắng gì cả, chỉ cần lẳng lặng nhìn, tới ngày mặt trời màu xanh, ta sẽ chém chết Huyền Giáp Sĩ trên Ma Đấu Tràng, báo thù cho những á nhân kia, để cho Huyền Giáp Sĩ hối hận vì đã sinh ra ở trên thế giới này. Vẻ mặt Bạch Thương Đông kiên định nhìn A Khuyển: Ngươi...!Tin tưởng ta sao?Tin tưởng.Trong hốc mắt A Khuyển đã đầy nước mắt, nặng nề gật đầu một cái.Nam nhi phải giết người, cứ giết chẳng sờn lòngNghiệp thiên thu muôn thuở, chém giết lập nên côngXưa có chàng tráng sỹ, nghĩa khí nặng như nonGiết người trong nháy mắt, chết nhẹ tựa lông hồngCũng có kẻác bá, ưa giết người như maMuốn thu phục thiên hạ, vung gươm tuốt đao raGiờ mò trăng đáy nước, hạng ấy tìm đâu taVua không thuận:Nho giáo lên ngôi tráng sỹ vong, Thần Châu nhân nghĩa nói khoác khôngMan di xâm lấn Trung Nguyên loạn, sỹ tử chạy rông dân khóc ròngTa muốn học người xưa, chấn hưng hùng – bá chíThanh danh như bọt nước, đời cười có sá chiVai vác thanh kiếm sắc, nổi giận thì giết ngườiXẻo thịt đùi nhắm rượu, cười nói quỷ thần kinhNgàn dặm tìm giết địch, nguyện cảđời hy sinhChuyên Chư - Điền Quang ấy, cũng có chút giao tìnhChết về Tây phương hết, mộđề hối hận thôiHồn say cùng lý tưởng, chiến ý chợt cao bayCửa Tây chào giã biệt, mẹ buồn tiễn con điLòng quyết ghi sách sử, nam nhi chí không vềĐánh giết tung trời đất, thảm khốc động Âm cungBa bước chém người chết, lòng muốn tay chẳng dừngMáu chảy dài vạn dặm, thây chất cao ngất trờiTráng sỹ sau trận chiến, gối xác địch ngủ vùiTrong mộng còn giết giặc, trên mặt ánh nét cườiNhi nữ xin chớ hỏi: sao tàn bạo quá thôi?Lòng nhân muôn thuở chỉ hại người, đạo lý xưa nay đều giả dốiVua không thuận:Hổ báo săn mồi lập uy danh, nai tơ yếu đuối ai thương đến?Thế gian vẫn vậy mạnh hiếp yếu, khốn cùng có lý cũng bằng khôngVua thôi chất vấn:Nam nhi tự biết đường hành độngĐã ra tay, phải quyết lòngSự nghiệp, nhân từ chẳng thểđi chungNam nhi dựng nghiệp nơi chinh chiến, gan hùm mắt dữ tựa sói langHãy sống đời trai trong chém giết, chớđểđời cười dạ nữ nhânXưa nay nợ nước thân không tiếc, xả xác Quân thù miệng hát vangCả trăm trận chiến cùng Quân địch, nơi nào cũng nguyện đắp cỏ xanhNam nhi nào khiếp sợ, ca mãi khúc Quân hành:Giết một người là tộiGiết vạn người: anh hùngGiết được trăm ngàn vạnAnh hùng trong anh hùngAnh hùng trong anh hùng, nhưng ý nghĩa không chung:Nhìn lại nghìn năm người nhân nghĩa, mấy ai cóđược chí hào hùngChẳng thích danh thơm yêu tiếng ác, giết người trăm vạn lạnh như không?Nên dạy muôn dân nuôi mầm hận, chớ xúi nhân gian chửi anh hùngPhóng mắt theo từng trang lịch sử, có ai chưa phải giết người không? **: Sự nghiệp đời trai là bài ca giết người- Cửu ThánhBạch Thương Đông đọc lên từng chữ từng câu, từng câu từng chữ đều như mang theo hận thù và máu tanh, từ khi tới thế giới này, lần đầu tiên Bạch Thương Đông đọc thơ không phải vì lợi ích mà bởi vì tâm tình trong lòng.A Khuyển đứng bên cạnh nghe mà cả người run rẩy, trong hai mắt lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hai tay gắt gao nắm chặt..


Bình luận

Truyện đang đọc