Đi theo chúng ta, chúng ta đi tới đỉnh núi kia trước.
Bạch Thương Đông gọi một tiếng, cùng Tử Y ngồi trên Thanh Hải Ưng bay tới một đỉnh núi cách bọn họ hơn một ngàn mét.
Mấy người Phó Thu Diệp cắn răng đi theo, Bạch Thương Đông và Tử Y mới bay được hơn hai trăm mét, đột nhiên Bạch Thương Đông lại hô to một tiếng: Đỉnh núi kia sợ rằng không an toàn, hay là chúng ta bay tới đi đỉnh núi khác đi.
Vừa nói, Thanh Hải Ưng lại chuyển hướng, bay về một hướng khác, mấy người Phó Thu Diệp không thể làm gì khác hơn là lại đi theo.
Ai ngờ rằng vừa mới bayđược một trăm hai trăm m, Bạch Thương Đông lại nói: Được rồi, hay là đến đỉnh núi lúc trước đi, nơi đó hình như an toàn hơn một ít.
Tử Y lại điều khiển Thanh Hải Ưng đổi phương hướng lần nữa, bay về đỉnh núi lúc trước.
Rốt cuộc ngươi có chủ ý gì hay không? Cứ bay loạn như con ruồi không đầu thế, chỉ có thể càng thêm nguy hiểm.
Trần Dương- Văn Sĩ cấp chín đi theo Phó Thu Diệp quát lên.
Bọn họ vốn đã sợ mất mật, Bạch Thương Đông lại đi loạn không có một chút mục tiêu như vậy, hoặc có lẽ là do dự không quyết định, khiến bọn họ càng thêm hốt hoảng trong lòng.
Đi theo cảm giác của ta đi, hẳn là không sai, cảm giác của ta chính xác.
Bạch Thương Đông nói.
Cảm giác? Tính mạng của nhiều người chúng ta như vậy, ngươi lại muốn dựa vào cảm giác? Trần Dương trợn to mắt nhìn Bạch Thương Đông.
Có đi theo hay không tự các ngươi quyết định.
Bạch Thương Đông để Tử Y tiếp tục khống chế Thanh Hải Ưng bay tới đỉnh núi.
Trần Dương còn muốn nói điều gì, lại bị Phó Thu Diệp kéo: Đi thôi, hiện tại chúng ta cần đoàn kết lại, mỗi người một ý kiến càng thêm nguy hiểm, cứ làm theo lời Bạch Chấp Viện.
Nhưng sao chúng ta có thể giao mạng của chính mình giao cho một ngượi dựa vào cảm giác được.
Trần Dương cắn răng nói.
Ta tin tưởng cảm giác của Bạch Chấp Viện, có tới hay không ngươi tự quyết định đi.
Phó Thu Diệp vừa nói xong lại khống chế vật cưỡi đuổi theo Bạch Thương Đông.
Long Tu Văn và Dương Vũ Linh liếc nhau một cái cũng đuổi theo, Trần Dương cùng một tên Văn Sĩ cấp chín khác mặc dù không muốn tin tưởng cảm giác của Bạch Thương Đông, nhưng bọn họ nguyên vốn đi theo để bảo vệ Phó Thu Diệp, Phó Thu Diệp tin tưởng Bạch Thương Đông, bọn họ cũng chỉ có thể đi theo.
Bay không tới 200m, Bạch Thương Đông và Tử Y ngồi trên lưng Thanh Hải Ưng bỗng nhiên ngừng lại, Bạch Thương Đông do dự không quyết nhìn đỉnh núi trước mặt cùng một ngọn núi khác nói: Vẫn có cảm giác không ổn, hay là đi một ngọn núi khác đi.
Nói xong, Thanh Hải Ưng lại thay đổi phương hướng, bay tới một ngọn núi khác.
Ngươi rốt cuộc có được hay không thế? Trần Dương giận không có chỗ phát tiết, Bạch Thương Đông thật sự khiến hắn hoàn toàn không có lòng tin, không có cách nào giao mạng mình giao cho một người như thế.
Bạch Thương Đông lại vẫn không để ý tới hắn, bay không tới 200m, đột nhiên quát lạnh: Theo ta đi.
Nói xong, Thanh Hải Ưng lại thay đổi phương hướng, bay về đỉnh núi lúc trước, mà sau khi bọn họ thay đổi phương hướng mấy lần, thì khoảng cách tới đỉnh núi kia chỉ có bốn, năm trăm mét.
Thanh Hải Ưng dốc hết sức bay về phía đỉnh núi, hiện tại đám người Phó Thu Diệp cũng đều đã nhìn ra lúc trước Bạch Thương Đông hành động như thế cũng không phải là bắn tên không đích, lúc này cũng không hỏi nhiều, tất cả đều điều khiển vật cưỡi của chính mình đi theo Bạch Thương Đông bay về phía đỉnh núi kia.
Lần này Bạch Thương Đông không bắt bọn họ thay đổi phương hướng nữa, Thanh Hải Ưng bay thẳng đến trước đỉnh núi, chỉ lát nữa là sẽ hạ xuống đỉnh núi kia, Bạch Thương Đông lại đột nhiên hét lớn một tiếng, triệu hoán kiếm Vô Định ra cầm trong tay, chìm vào Phách Nguyệt cảnh, nhảy lên từ trên lưng Thanh Hải Ưng, điên cuồng chém về phía đỉnh núi phía trước.
Máu tươi văng khắp nơi, Bạch Thương Đông chém một kiếm lên trên ngọn núi, chém lên tảng đá trên đỉnh núi tách ra một vết kiếm dài hơn một thước, nhưng trên người hắn lại xuất hiện một vết thương xuyên qua xương bả vai, máu tươi điên cuồng phun ra.
Đám người Phó Thu Diệp cực kỳ sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, còn Bạch Thương Đông lại nhìn về phía cách đỉnh núi hơn 100m.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của Bạch Thương Đông, chỉ thấy chỗ kia vậy mà xuất hiện vài điểm máu tươi quỷ dị lơ lửng trên không trung.
Đột nhiên, ở nơi có vài điểm máu tươi kia, một bóng người từ từ hiện lên, lại là một ma vật lớn hình chim giống như được điêu khắc từ kim cương.
Ma vật hình chim kia có lông trên hai cánh mỏng như cánh ve, sắc bén giống như lưỡi đao, khi hai cánh xòe ra lại giống như một thanh lưỡi kiếm hình trăng lưỡi liềm, mấy điểm máu tươi kia chính là dính trên cánh chim.
Cạc cạc, nhân loại hèn hạ, ngươi cho rằng ta không có nhìn ra quỷ kế của ngươi sao? Ngươi đã sớm xem thấu năng lực ẩn thân của bổn đại gia, cố ý nói ra ngươi muốn đi, để cho ta đậu ở chỗ đó chờ, chờ các ngươi tự mình chui vào chỗ chết, tuy nhiên lại nửa đường thay đổi phương hướng, bỏ qua vị trí ta đang đợi, tâm kế của ngươi thực lợi hại, chúngđáng tiếc là ngươi vẫn tĩnh sai ta, hiện tại kẻ bị thương là chính ngươi, mà các ngươi cũng đều sẽ bị ta giết chết từng ngườimột.
Ma vật hình chim kia vậy mà có thể dùng tiếng nhân loại để nói.
Lúc này đám người Phó Thu Diệp đã hiểu được lý do Bạch Thương Đông hành động như vậy, Trần Dương giận dữ rút kiếm bay lên, chém tới ma hình chim kia.
Nhưng ma vật kia chỉ khẽ động hai cánh một cái, nó đã lập tức biến mất không thấy bóng dáng gì nữa, mấy giọt máu tươi dính trên cánh cũng đã bị phủi xuống, chỉ còn giọng nói đầy ác độc truyền vào lỗ tai đám người Bạch Thương Đông: Các ngươi đừng tưởng rằng đến ngọn núi này thì ta sẽ không làm gì được các ngươi, ta sẽ ẩn thân sau đó từ từ đến gần các ngươi, ta sẽ từ từ, lặng lẽ, cho các ngươi không nghe được cũng không nhìn thấy, một khi để cho ta đến gần các ngươitrong vòng 2m, dựa vào tốc độ của ta, các ngươi sẽ không kịp phản kháng đã bị ta trực tiếp chém chết, đến lúc đó cho dù các ngươi tìm ra được chỗ ta ẩn thân cũng không hề có tác dụng rồi.
Ha ha, hưởng thụ mùi vị tử vong thật tốt đi, không chỗ nào mà ta không có mặt cả.
Đám người Trần Dương nghe ma vật nói thế, tất cả đều thấy da đầu tê dại, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, tuy nhiên lại hoàn toàn không thấy được bóng dáng ma vật kia, vểnh tai cẩn thận lắng nghe, nhưng cũng không nghe được một chút âm thanh nào.
Nghĩ đến ma vật hình con chim kia lúc này rất có thể đang ở từ từ đến gần bọn họ, rất có thể đã đi đến bên cạnh bọn họ, dùng đôi cánh sắc bén kia cắt lấy đầu của bọn họ, bọn họ đã thấy hơi lạnh xông thẳng sống lưng, trong lòng sợ hãi, giống như khắp nơi ở bốn phương tám hướng đều là ma vật ẩn thân, lúc này đang giơ cánh chém về phía đầu bọn họ.
A! Trần Dương vung trường kiếm, dốc sức chém lung tung về bốn phía, hắn không biết quái điểu ở nơi nào, chính là bởi vì không biết nên mới có thể sợ hãi như vậy.
Không chỉ có Trần Dương, mấy người Long Tu Văn cũng đều có huy kiếm chém lung tung, cũng không ai biết quái điểu bây giờ đang ở đâu, rất có thể hiện tại đã đến bên cạnh bọn họ, đang giơ lên đôi cánh vô cùng sắc bén kia cười quái dị với bọn họ.
Bạch Chấp Viện, chúng ta làm gì bây giờ? Trên trán và cả gương mặt của Dương Vũ Linh đã toát đầy mồ hôi lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, loại cảm giác sợ hãi không nhìn thấy địch nhân này, so với những kẻ địch mạnh mẽ có thể nhìn thấy kia còn đáng sợ hơn, áp lực trong lòng đã đủ để khiến người ta điên cuồng.
Bạch Thương Đông ôm lấy vết thương trên bả vai, vẫn bình tĩnh nói: Chờ .