THẦN PHẨM ĐẠO THÁNH


Bạch Thương Đông hiểu mười bảy tấm Thánh Vật Lệnh Thánh Phẩm này đã khiến toàn bộ Nam Ly Thư Viện phải kinh hãi, nếu không phải đương thời tại chỗ người thật sự quá nhiều, căn bản không có người tin tưởng Bạch Thương Đông cơ hồ không ngừng viết ra mười bảy đầu Thánh phẩm thi từ.

Về phần ở bên ngoài Nam Ly Thư Viện, mặc dù cũng có lời đồn, nhưng căn bản không có người tin tưởng rằng trên thế giới này có người có thể liên tục không ngừng viết ra mười bảy bài thơ Thánh phẩm, cho nên chỉ nghĩ rằng đây chỉ là lời đồn bậy bạ phóng đại lên mà thôi, đều cảm thấy lời đồn này quá giả, không có người nào tin tưởng.

Nhưng ở trong thư viện, bởi vì lúc đó có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, lúc đó Bạch Thương Đông giống như được thần nhập vậy, nên chuyện này được truyền đi vô cùng sống động, những bài thơ kia cũng đều được lưu truyền khắp nơi trong thư viện, sau khi đọc những bài thơ kia, rất nhiều người cảm thấy trình độ thơ văn của Bạch Thương Đông thật sự không tưởng tượng nổi.

Nhân loại chính là một sinh vật kỳ lạ, nếu như một người chỉ mạnh hơn một người khác một chút xíu, người kia có thể sẽ hâm mộ đố kỵ, nhưng khi một người mạnh ở phương diện nào đó đến mức khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn thì người này sẽ trở thành đối tượng được sùng bái.

Sau Nhất Nhật, danh hiệu văn đạo đệ nhất Nam Ly đã gắn chặt với ba chữ Bạch Thương Đông, chỉ cần là đệ tử Nam Ly Thư Viện, nhắc tới văn đạo đệ nhất thì sẽ lập tức nhớ tới ba chữ Bạch Thương Đông, mà những bài thơ do Bạch Thương Đông viết ra kia đều được coi như sách giáo khoa, ba mươi sáu viện bên trong Nam Ly, có không ít viện đã chép lại những bài thơ của Bạch Thương Đông rồi đóng thành sách, coi như sách giáo khoa để dạy dỗ đệ tử trong viện.


Danh vọng của Bạch Thương Đông ở Nam Ly Thư Viện dương cao, trong lúc nhất thời đã đạt tới một độ cao mà không người nào có thể so sánh được, ngay cả năm đó danh vọng của Kính Trần cũng không bằng Bạch Thương Đông hiện tại, dù sao một lần viết liền mười bảy bài thơ cấp Thánh phẩm thật sự quá khoa trương và quá dọa người, nếu không phải có quá nhiều người tận mắt chứng kiến, những bài thơ kia cũng được lưu truyền ra thì sẽ không có người nào tin tưởngthật có chuyện này.

Khốn kiếp! Xích Long Hiền Nhân vỗ một phát lên bàn trà, trực tiếp đánh bàn trà nát vụn.

Vốn tưởng rằng có thể nhân cơ hội này để đả kích Bạch Thương Đông rồi lôi kéo Lục Cốc Hiền Nhân, không ngờ được trộm gà không thành lại mất nắm thóc, khiến danh vọng của Bạch Thương Đông ở thư viện đạt tới trình độ có một không hai, còn khiến Bạch Thương Đông lôi kéo Lục Cốc Hiền Nhân và Liên Ẩn Hiền Nhân đều kéo đến Kính Thai Viện được.

Có một số đệ tử có bản lĩnh vốn tuyệt đối sẽ không lựa chọn Kính Thai Viện, nhưng bây giờ Bạch Thương Đông lại giữ vững danh danh hiệu văn đạo đệ nhất Nam Ly, lại có hai vị Hiền Nhân là Sư giả danh dự, đã có rất nhiều đệ tử bắt đầu hối hận ban đầu không gia nhập Kính Thai Viện, chỉ cần có được Chân Mệnh Đạo Ấn Thượng phẩm là có thể gia nhập, lúc này có muốn gia nhập nữa lại không hề đơn giản như vậy.

Bây giờ Kính Thai Viện đã trở thành lựa chọn hàng đầu trong ba mươi sáu viện của rất nhiều đệ tử, có thể xếp vào Top 10 được lựa chọn nhiều nhất rồi.

Mặc dù Xích Long Hiền Nhân biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì danh tiếng và địa vị Bạch Thương Đông ở Nam Ly Thư Viện sẽ càng ngày càng cao, muốn động tới hắn cũng càng ngày càng khó, nhưng trong lúc nhất thời ông ta lại không nghĩ ra được biện pháp gì tốt để đối phó với Bạch Thương Đông.


Bản thân Bạch Thương Đông lại không có cảm giác gì, Nhất Nhật mở ra mười bảy tấm Thánh Vật Lệnh Thánh Phẩm, giúp hắn kiếm được tám ngàn năm trăm điểm cống hiến chô Chấp Viện, vượt xa nhu cầu của hắn, cho nên Bạch Thương Đông đóng lại nhiệm vụ phát triển sách, không còn giúp người khác mở ra Thánh Vật Lệnh nữa, dù sao thơ hay cũng có hạn, lúc ấy vì Bạch Thương Đông hưng phấn nên mới có thể mở ra mười bảy tấm Thánh Vật Lệnh.

Thứ nhất là cống hiến cho Chấp Viện, thứ hai cũng là vì tăng lên danh tiếng cùng địa vị của chính mình ở Nam Ly Thư Viện, hắncàng có danh vọng cùng địa vị ở trong thư viện thì nhưng người muốn động đến hắn lại càng khó khăn.

Trong tình huống võ lực của bản thân quá yếu, Bạch Thương Đông cũng chỉ có thể dùng phương pháp như vậy để tự bảo vệ mình.

Hiện tại mục tiêu đều đã đạt được, cũng không cần lại tiếp tục đi mở Thánh Vật Lệnh rồi, ít nhất là trong tình huống không thiếu hụt cống hiến cho Chấp Viện, Bạch Thương Đông sẽ không mở Thánh Vật Lệnh nữa.

Tống Nhạc đi trên đường phố của chủ đảo Nam Ly, có cảm giác người trên đường cứ nhìn mình bằng ánh mắt có vẻ là lạ, không biết có phải hắn gặp ảo giác hay không, hôm nay hình như có rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào hắn, hơn nữa bọn họ còn đang chỉ chỉ trỏ trỏ nữa.


Không phải mình gặp ảo giác chứ? Tại sao bọn họ lại chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng ta? Chẳng lẽ là đang nói xấu Kính Thai Viện chúng ta? Tống Nhạc đi vào cửa tiệm mà mình vừa thuê, cửa tiệm này mới khai trương, cũng chưa có khách nhân nào tới.

Không phải ảo giác của mình.

Tống Nhạc thấy mấy đệ tử Văn Sĩ lại đứng ở ngoài cửa cửa hàng của hắn rồi cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến lửa giận trong lòng hắn thiêu đốt lên, bước ra cửa lớn tiếng quát mấy tên đệ tử Văn Sĩ: Có lời gì thì nói trước mặt ta đi, ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì?Tống sư huynh đừng hiểu lầm, huynh là đại đệ tử của Kính Thai Viện, chúng ta chỉ muốn tới thỉnh giáo huynh, hiện tại Kính Thai Viện còn chiêu thu đệ tử sao? Chiêu thu đệ tử có yêu cầu gì? Thượng phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn còn có thể trở thành đệ tử chân truyền của Kính Thai Viện sao?Mấy đệ tử Văn Sĩ nói những lời này làm Tống Nhạc ngơ ngác, gần như là đang nghĩ ngờ tai mình có vấn đề, từ lúc nào mà đệ tử trong thư viện lại cảm thấy hứng thú đối với Kính Thai Viện như vậy rồi, ngay cả đệ tử có Chân Mệnh Đạo Ấn Thượng phẩm cũng tới hỏi có thể không thể gia nhập vào Kính Thai Viện, hơn nữa còn có vẻ sợ hãi Kính Thai Viện không thu nhậnSau khi Tống Nhạc nghe được đệ tử Văn Sĩ kia giải thích rõ ngọn nguồn, hắn giật mình há to miệng, cũng may hắn đã sớm có ấn tượng sâu sắc đối với tài thơ văn của Bạch Thương Đông, giật mình xong hắn lại âm thầm vui mừng, lúc trước dù hắn có là đệ tử của Kính Thai Viện cũng vẫn bị người ta xem thường, bây giờ lại được người người hâm mộ, đột nhiên hắn có cảm giác vô cùng hãnh diện.

Ban đầu lựa chọn ở lại Kính Thai Viện quả nhiên không sai.

Trong lòng Tống Nhạc âm thầm cảm thấy đắc ý vì quyết định anh minh lúc đầu của mình, hoàn toàn quên mất chuyện mình bị Bạch Thương Đông lừa dối mới chọn ở lại.

Khụ khụ, Kính Thai Viện chúng ta chiêu thu đệ tử vô cùng nghiêm khắc, Thượng phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn chỉ là yêu cầu cơ bản nhất, các ngươi muốn gia nhập Kính Thai Viện còn muốn! Tống Nhạc hắng giọng một cái, dáng vẻ sư huynh tiền bối dạy dỗ sư đệ.


Sau khi Bạch Thương Đông kiểm tra lại số điểm cống hiến cho Chấp Viện xong, lại lần nữa nhìn mục lục đổi vật phẩm một chút, chuẩn bị rời khỏi Kính Thai Đảo, đi đổi lấy quỷ Ma binh kia trở về để tránh đêm dài lắm mộng.

Nhưng lúc này hắn mới đi tới bến tàu, đã thấy một chiếc thuyền đang lái về phía Kính Thai Đảo, trên mũi thuyền có đứng một người, chính là cô em vợ của hắn- Cung Uyển Vân.

Bạch Thương Đông vốn nghĩ rằng Cung Uyển Vân có thể dẫn sáu gã đệ tử Cung gia tới, nhưng chờ đến khi Cung Uyển Vân nhảy xuống, mới phát hiện chỉ có một mình Cung Uyển Vân tới, hơn nữa trên mặt Cung Uyển Vân lại đầy vẻ lo lắng.

Tỷ phu, Tố Quân tỷ tỷ sắp mất mạng rồi, huynh có đến xem một chút không? Cung Uyển Vân nhìn thấy Bạch Thương Đông, không kịp chờ đợi lớn tiếng nói.

Tố Quân sao thế? Sắc mặt Bạch Thương Đông đại biến, nhìn dáng vẻ của Cung Uyển Vân thì tình huống của Cung Tố Quân có vẻ thật sự không ổn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc