THẦN PHẨM ĐẠO THÁNH


Mặc dù chỉ là một tấm Thánh Vật Lệnh hạ phẩm Văn Sĩ, nhưng đây cũng là Thánh Vật Lệnh đầu tiên mà Bạch Thương Đông tự tay săn được, làm hắn thấy cũng khá mừng rỡ.Việc này đồng thời khiến trong lòng Bạch Thương Đông âm thầm tự cảnh tỉnh, cuộc sống an nhàn trên địa cầu làm hắn không thể hoàn toàn thích ứng với cuộc sống tàn khốc ở Thánh Giới, cho dù đi tới khu vực nguy hiểm như ở Thiên Ma Tràng, hắn vẫn không đủ cẩn thận, nếu như từ trong ma ngấn kia lao ra không phải chỉ là một ma vật nhỏ yếu cấp Ma binh, mà là một tồn tại hơi mạnh hơn chút, chỉ sợ giờ phút này hắn đã tắt thở đã lâu.Vị sư đệ này có bí kỹ sóng âm thật giỏi. Một nhóm sáu người đi tới trước mặt Bạch Thương Đông, trong đó một nam nhân cường tráng tầm hai ba chục tuổi, thở dài nói với Bạch Thương Đông.Đa tạ đã khen ngợi. Bạch Thương Đông xoay người định rời đi.Mong sư đệ dừng bước, không biết xưng hô với sư đệ như thế nào? Là đệ tử viện nào? Nam nhân cường tráng kia hỏi Bạch Thương Đông.Hình như ta không nhận biết các hạ? Bạch Thương Đông khẽ cau mày, trước khi Kính Trần vào tử quan đã từng nói với hắn, bên trong Thiên Ma Tràng, một khi rời khỏi thành Nam Ly thì không thể tin bất kỳ người nào, dù là Ma nhân hay đệ tử Nam Ly Thư Viện, đều không có thể dễ dàng tin tưởng.Sư đệ không nên hiểu lầm, chúng ta cũng không có ác ý, chỉ là có một việc muốn mời sư đệ hỗ trợ.


Đương nhiên, chúng ta sẽ trả ra đủ tiền công, tuyệt đối sẽ để sư đệ hài lòng. Nam nhân cường tráng kia chỉ mình và năm người bên người rồi giới thiệu: Ta là Lưu Thiên Thành- Đệ tử Thuần Dương viện, hai vị này là sư đệ của ta- Lý Kỳ và Chu Đông Điền.

Ba vị này là đệ tử Lăng Hư viện, hai vị sư đệ Chu Phong, Lý Liên Sơn và sư muội Ninh Tuyết.Chúng ta chưa từng gặp mặt, ta cũng chỉ là một Văn Sĩ vừa mới tăng cấp, ngay cả cấp một cũng chưa đạt tới, sợ rằng không có khả năng gì giúp các vị. Bạch Thương Đông khẽ cau mày, hắn vừa mới tới Thiên Ma Tràng, mấy người này lại tìm hắn trợ giúp, thực sự quá khả nghi.Sư đệ hiểu lầm rồi, sở dĩ chúng ta muốn mời ngươi giúp một tay, cũng không phải có ác ý gì, chỉ là vừa mới thấy sư đệ sóng âm thuật của ngươi, mới quyết định mời sư đệ hỗ trợ. Lưu Thiên Thành dừng một chút, lại thấp giọng nói với Bạch Thương Đông: Chúng ta truy lùng được nơi ở của một Ma nhân cấp Ma binh, thế nhưng muốn giết Ma nhân kia lại nhất định phải có thuật sóng âm để không thể, mấy người chúng ta lại không tu luyện bí kỹ này, hôm nay may mắn gặp sưđệ, chúng ta mới có thể mặt dày tới nhờ.

Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta trở về thành để nói chuyện nhé?Bạch Thương Đông khẽ gật đầu, bởi vì « Nhất Niệm Kinh » nên hắn có chút hứng thú đối với Ma nhân.


Hơn nữa Lưu Thiên Thành mời hắn trở về thành nói chuyện, ở trong thành là nơi tuyệt đối an toàn, bọn họ cũng không dám làm bậy, Bạch Thương Đông cũng không băn khoăn gì.Đoàn người trở lại Nam Ly thành, tìm một gian khách sạn làm chỗ nghỉ ngơi, ở Thánh Giới cũng không có tiệm rượu tiệm cơm gì, chứ đừng nói tới thành Nam Ly rồi.Nhân loại ở Thánh Giới thương dùng đan dược để no bụng, người người lấy mục tiêu tu luyện làm đầu, đây là điểm khiến Bạch Thương Đông không thích nhất ở Thánh Giới, căn bản cũng không thích hợp để nhân loại ở.Đam người Lưu Thiên Thành nói rõ đầu đuôi câu chuyện một lần, lần này bọn họ tiến vào Thiên Ma Tràng, tình cờ gặp được một Ma nhân mới từ trong ma ngấn đi ra, vài người vây tới, mặc dù phát hiện Ma nhân kia chỉ là Ma binh, thế nhưng rất có thể là Ma binh cấp chín.Mặc dù trong sáu người có ba người đã là Văn Sĩ cấp chín, ba người khác cũng đều là Văn Sĩ cấp bảy cấp tám, nhưng sáu người cùng tấn công Ma nhân kia, cuối cùng lại bị kia Ma nhân trốn thoát.Không nói đến những năng lực khác của Ma nhân kia, nó vô cùng am hiểu thuật lấy nhu thắng cương mượn lực đả lực, sáu người chúng ta tìm đủ mọi cách đều bị lực lượng của nó đánh tan mất bảy tám phần, cuối cùng cho dù có đánh trúng nó, cũng không đủ để khiến nó bị thương.

Cho nên chúng ta nghĩ xem có bí kỹ nào có thể phá giải được thuật mượn lực đả lực của nó, hôm nay lại đúng lúc nhìn thấy sư đệ dùng sóng âm thuật, bí kỹ vô hình vô ảnh tấn công như vậy, nó cómuốn mượn lực đả lực cũng không có khả năng, chỉ cần sư đệ có khả năng làm nó bị thương, để nó lộ ra nhiều sơ hở, đến lúc đó chúng ta là có thể vây giết, sau khi chuyện thành công, mặc kệ có thể lấy được Thánh Vật Lệnh trên người Ma nhân kia hay không, ta cũng sẽ dùng một binh khí Thượng phẩm coi như thù lao để trả cho sư đệ. Lưu Thiên Thành vỗ ngực nói với Bạch Thương Đông đạo.Nếu Ma binh kia đã chạy, các ngươi còn tới tìm ta thì có ích lợi gì? Bạch Thương Đông hỏi với vẻ hoài nghi.Sư đệ không cần phải lo lắng chuyện này, Ninh Tuyết sư muội có tu luyện thuật linh hương, trong lúc chiến đấu với Ma nhân kia, nàng đã vung linh hương lên trên người nó, chỉ cần tìm theo linh hương thì nhất định có thể tìm được chỗ của Ma nhân kia. Lưu Thiên Thành chỉ nữ Văn Sĩ duy nhất trong sáu người.Ninh Tuyết có chút xấu hổ cười một tiếng với Bạch Thương Đông, cũng không nói lời nào, nhìn có vẻ là một nữ nàng hướng nội.Nếu đã như vậy, ta sẽ theo các ngươi một chuyến, về phần thuật pháp của ta có thể khắc chế Ma nhân kia hay không thì ta đây không bảo đảm được. Bạch Thương Đông trầm ngâm một lát rồi nói.Không sao không sao, sư đệ đồng ý giúp đỡ là được rồi, dù chuyện có thể thành hay không, đến lúc đó binh khí Thượng phẩm cũng sẽ dâng lên.


Đúng rồi, còn không biết nên xưng hô với sư đệ như thế nào? Lưu Thiên Thành quá đỗi vui mừng.Các ngươi gọi ta Đông Tử là được rồi. Bạch Thương Đông không nói ra tên mình, cũng không nói ra mình thuộc viện nào ở Nam Ly Thư Viện.Thấy Bạch Thương Đông không chịu nói, đám người Lưu Thiên Thành cũng không hỏi nhiều, bọn họ cũng không sợ Bạch Thương Đông dùng thủ đoạn gì, dù sao Bạch Thương Đông mới vừa trở thành Văn Sĩ, lại đi một thân một mình theo bọn hắn, hắn cũng gây ra được sóng gió gì.Sư đệ, ngươi có vật cưỡi Thánh Thú thay đi bộ không? Mấy người này bổ sung nhu phẩm cần thiết một lần nữa sau đó rời khỏi Nam Ly thành, Lưu Thiên Thành mấy người đều triệu hoán ra một loại Thánh Thú giống như dê hoặc ngựa, Lưu Thiên Thành quay đầu nhìn về phía Bạch Thương Đông hỏi.Ta có một con. Bạch Thương Đông gọi ngỗng trắng ra, ngỗng trắng này lớn gấp mấy lần so với Thánh Thú của bọn họ, long toàn thân trắng tinh, đỉnh đầu có mào đỏ rất đẹp mắt, chỉ là khi đi trên mặt đất cái mông béo mập uốn tới ẹo lui, thoạt nhìn vô cùng thú vị.Thánh Thú này có thể đi núi đường sao? Ta còn có Thánh Thú Lệnh La Thú, có thể tạm thời cho ngươi mượn, ngươi chỉ mở ra một con La Thú là có thể. Lưu Thiên Thành nhìn ngỗng trắng uốn tới ẹo lui một chút, khẽ cau mày nói.Không cần, đi đường núi hẳn không có vấn đề. Bạch Thương Đông khéo léo từ chối ý tốt của Lưu Thiên Thành, mặc dù ngỗng trắng không am hiểu đi trên đất bằng, nhưng dù sao cũng là Thánh phẩm, cho dù là ở trên đất bằng, cũng sẽ không chậm hơn đám La Thú của bọn họ.Đám người Lưu Thiên Thành hơi nghi ngờ nhùn ngỗng trắng to lớn có phải thật sự có khả năng đuổi theo bọn họ hay không, sau khi xuất phát lại kinh ngạc phát hiện, tốc độ của ngỗng trắng hoàn toàn không chậm thể hơn La Thú của bọn họ, hơn nữa lúc di chuyện lại khá ổn định, Bạch Thương Đông trực tiếp nằm trên lưng ngỗng trắng nghỉ ngơi, lại không thấy lắc lư chút nào.Đông Tử, ta có thể không thể ngồi lên ngỗng trắng không? Đi được hơn một canh giờ, Ninh Tuyết đột nhiên mở miệng hỏi Bạch Thương Đông..


Bình luận

Truyện đang đọc