Bạch Thương Đông thật sự nổi danh, không có ai ở Thanh Châu không biết danh xưng ma sư của Bạch Thương Đông, nhưng danh xưng này chính là một nỗi nhục to lớn.
Danh xưng Ma sư đối với Ma nhân là một danh hiệu đầy tôn kính, thế nhưng đối với nhân loại thì hai chữ ma sư này lại không chút nghi ngờ nào chính là một tội danh.
Huống chi Bạch Thương Đông giải phóng ra Ma nhân kia rất có thể là một Ma nhân cái vương.
Hơn nữa Kiếm Dương Chân Nhân được coi là Chân Nhân mạnh nhất trong trăm năm qua của Nam Ly Thư Viện còn bị Ma nhân kia chém chết, điều này khiến danh xưng ma sư của Bạch Thương Đông ở Thanh Châu gần như là không người không biết không người không hiểu.
Bạch Thương Đông à Bạch Thương Đông, ngươi bảo ta phải nói ngươi thế nào mới tốt đây? Trong thư phòng, Cung Thiên Sơn tức đến mức muốn hộc máu, nhìn Bạch Thương Đông bằng ánh mắt chỉ hận sắt không thành thép.
Bạch Thương Đông đạt được Chân Mệnh Đạo Ấn Thánh phẩm, đây vốn là chuyện cực tốt đối với Cung gia, sau này tiến vào Nam Ly Thư Viện trở thành Đệ Tử Bí Truyền, tăng cấp lên Chân Nhân thậm chí là trở thành Hiền Nhân cũng không phải việc khó, tương lai của Cung gia cũng coi như có thêm một chỗ dựa vào.
Nhưng Bạch Thương Đông lại hiểu ra ý nghĩa trong tên của Ma vật, mà Ma nhân kia lại chém giết Chân Nhân Kiếm Dương của Nam Ly Thư Viện, không tính đến việc Nam Ly Thư Viện có thể bởi vì Kiếm Dương Chân Nhân chết đi mà giận cá chém thớt tới Bạch Thương Đông hay không, cho dù Kiếm Dương Chân Nhân không chết, chuyện Bạch Thương Đông hiểu được ý nghĩa trong tên của Ma vật đã đủ để người đời xem thường phỉ nhổ rồi.
Những nhân loại có danh xưng ma sư trong lịch sử, không có người nào có kết quả tốt.
Thậm chí có mấy nhân loại cực đoan, trực tiếp coi nhân loại có danh xưng ma sư là đồng đảng của tà ma, muốn giết đi cho thống khoái.
Gia chủ, Thương Đông cũng không có cách nào khác, trong tình huống đó, nếu như hắn không hiểu được tên của Ma nhân, sợ rằng tất cả mọi người ở đó, tính cả hắn và hơn một ngàn người Lý gia ở ven Minh Kính Hồ đều bị kia Ma Vương kia chém chết hết.
Cung Tố Quân nhìn Bạch Thương Đông rũ mắt đứng đó, nhẹ giọng nói.
Đương nhiên ta hiểu được đạo lý này, nhưng đã như thế, sao Nam Ly Thư Viện có thể để một người có danh xưng là ma sư trở thành Bí Truyền Đệ Tử.
Cung Thiên Sơn thở dài nói.
Thiên hạ này không phải nhà của Nam Ly Thư Viện, ta cũng không tin bọn họ không quan tâm ta mà ta lại không có chỗ nào dung thân? Bạch Thương Đông nói với vẻ không thèm để ý.
Ngươi biết cái gì.
Cung Thiên Sơn hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Thương Đông: Bây giờ ngươi có danh xưng là ma sư, Ma nhân kia lại giết Kiếm Dương Chân Nhân, ngươi cho rằng Nam Ly Thư Viện sẽ tùy tiện cho ngươi phủi mông rời đi sao?Bọn họ còn muốn giết ta để hả giận sao? Bạch Thương Đông khẽ cau mày.
Giết ngươi thì không đến nỗi, dù sao ngươi cũng là đưa con duy nhất của Bạch Đính Thiên, năm đó cha ngươi cũng là Bí Truyền Đệ Tử ở Nam Ly Thư Viện, trong những người dạy ở Nam Ly Thư Viện bây giờ, có không ít người là sư huynh đệ của phụ thân ngươi, ngươi chỉ vì bảo vệ tánh mạng mới giải thích ra ý nghĩa trong tên của Ma nhân, cũng không phạm vào tội đại ác gì, có lẽ cũng không đến nỗi mất mạng.
Cung Thiên Sơn trầm ngâm.
Bạch Thương Đông đang muốn hỏi gì đó, lại chỉ nghe thấy trong sân có tiếng xé gió, Cung Thiên Sơn lập tức biến sắc mặt, vội vàng rời khỏi thư phòng, chỉ thấy một phi thú bốn cánh hạ xuống đình viện, trên lưng phi thú có một nam tử trung niên mặc quần áo đỏ cầm ngọc thước trắng nhợt, dùng ánh mắt đứng trên cao nhìn xuống để đánh giá Cung Thiên Sơn cùng Bạch Thương Đông.
Xích Long Hiền Nhân đại giá đến chơi không kịp tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội.
Cung Thiên Sơn nhìn thấy nam tử mặc áo hồng kia, trong mắt nhất thời lóe lên một tia kiêng kỵ, nói với vẻ vô cùng khách khí.
Không cần nhiều lời, ta tới chỉ vì mang nhi tử của Bạch Đính Thiên về thư viện.
Xích Long Hiền Nhân mặc hồng bào khẽ vung tay lên, ánh sáng màu đó hóa thành long trảo, căn bản không để Bạch Thương Đông có thời gian phản ứng, ông ta đã kéo Bạch Thương Đông lên trên lưng phi thú bốn cánh, không nói hai lời trực tiếp cưỡi phi thú bốn cánh phóng lên cao, bay khỏi Cung gia.
Sắc mặt Cung Thiên Sơn tái xanh, đôi môi giật giật, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời, để tùy Xích Long Hiền Nhân dẫn Bạch Thương Đông rời khỏi Cung gia.
Gia chủ, Thương Đông có thể! Trong mắt Cung Tố Quân hiện lên vẻ buồn rầu, nhìn phi thú bốn cánh biến mất ở chân trời xa xa, sau đó cắn môi hỏi.
Nếu là Xích Long Hiền Nhân tới, Thương Đông hẳn là không cần lo lắng về sinh mạng, chỉ e rằng cả đời này khó mà rời khoit Nam Ly Thư Viện nửa bước.
Cung Thiên Sơn lắc đầu thở dài nói.
Sau khi Cung Tố Quân nghe xong, ánh mắt phức tạp nhìn về phía chân trời, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Bạch Thương Đông bị Xích Long Hiền Nhân dùng long trảo giữ chặt, cả người giống như bị điểm huyệt vậy, ngay cả đôi môi cũng không động đậy được một chút nào.
Đáng chết, đây là thế giới quỷ quái gì, đừng nói là ta không có phạm tội, cho dù ta thật sự phạm phải tội ác tày trời, vậy cũng nên cho ta cơ hội tìm luật sư bào chữa chứ.
Bạch Thương Đông vô cùng buồn rầu, lúc này hắn mới cảm nhận được đây là một thế giới người mạnh là vua, không nói bất kỳ đạo lý gì, hệ thống luật pháp không hoàn thiện trên địa cầu cũng tốt hơn nơi này gấp trăm lần.
Xích Long Chân Nhân cũng không nói chuyện cùng Bạch Thương Đông, cưỡi phi thú bốn cánh cưỡi gió bay về phương nam, mặc dù phi thú bốn cánh này chỉ là Chân Nhân Thánh Thú cấp sáu, nhưng bởi vì trời sinh có bốn cánh, năng lực phi hành rất mạnh, là một trong các loại Thánh Thú phi hành thường thấy nhất ở Thanh Châu.
Nam Ly Thư Viện nói là một thư viện, nhưng lại chiếm cứ 36 đảo ở phía nam Thanh Châu, một đảo là một viện, mỗi một viện ở ba mươi sáu viên Nam Ly đều có một vị Hiền Nhân trấn giữ, giảng văn luận đạo truyền thừa học vấn công pháp.
Bạch Thương Đông bị Xích Long Chân Nhân giữ chặt, tay không thể động miệng không thể nói, nhưng mắt vẫn nhìn rõ ràng, từ không trung nhìn xuống, sương mù vây quanh từng hòn đảo khiễn nơi này như chốn tiên nhân, nước biển trong suốt, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lại giống như thủy tinh sáng rực, ngay cả cá trong nước cũng có thể nhìn rõ ràng, đây là cảnh sắc rất khó thấy trên địa cầu vì bị ô nhiễm nghiêm trọng.
Xích Long Chân Nhân cũng không dừng lại, vẫn cưỡi phi thú bốn cánh bay về phía nam, vượt qua rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ, đến tận khi bay tới một đảo nhỏ thoạt nhìn không lớn hơn đá ngầm bao nhiêu mới bay xuống.
Đảo nhỏ này rộng tầm bốn, năm trăm mét, khắp nơi trên đảo nhỏ đều là tảng đá đen bóng, trong đảo chỉ có một gốc cổ thụ giống như mui xe vậy, tàng cây gần như che kín 1 phần 3 đảo nhỏ, dưới tàng cây này có một tảng đá lớn màu đen giống như gương sáng, mà bên cạnh tảng đá màu đen này chính là mấy gian nhà gỗ phong cách cổ xưa, rất khác với những kiến trúc hùng vĩ trên các hòn đảo khác mà Bạch Thương Đông thấy trên đường.
Đây cũng là một trong 36 đảo của Nam Ly? Trong lòng Bạch Thương Đông thầm hỏi, người hắn đã bị Xích Long ném xuống đất, trên người cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, long trảo bằng ánh sáng kia đã biến mất, hắn đã khôi phục tự do.
Kính Trần, ta đã mang người đến.
Xích Long Hiền Nhân ném Bạch Thương Đông xuống, nói một câu với một nhà gỗ, sau đó trực tiếp cưỡi phi thú bốn cánh rời đi, không thèm liếc mắt nhìn tới Bạch Thương Đông.
Làm phiền Xích Long huynh rồi.
Một lão giả mặc áo gai từ bên trong nhà gỗ đi ra, nói cám ơn với Xích Long Hiền Nhân đang ở trên trời, chỉ là Xích Long Hiền Nhânĩ lại giống như không có nghe thấy vậy, ông ta cũng không trả lời, chỉ chớp mắt phi thú bốn cánh đã không thấy bóng dáng.
Từ hôm nay về sau, ngươi chính là đệ tử của Kính Trần ta, đi theo ta học văn tu đạo, trừ đi suy nghĩ bậy bạ trong lòng, tránh việc rơi vào ma đạo gây họa cho nhân gian.
Lão giả áo gai này râu tóc bạc phơ thần thái nghiêm nghị, có chút giống thầy giáo nghiêm khắc thời đại trước trên địa cầu.
Ngươi có tài đức và bản lãnh gì mà muốn làm sư phụ của ta? Bạch Thương Đông lạnh giọng nói, nhìn tình cảnh này sao hắn có thể không rõ nữa, Nam Ly Thư Viện muốn giam lỏng hắn ở chỗ này, đừng nói là những phúc lợi mà Viêm Sơn Chân Nhân nói lúc trước đều hoàn toàn không có, hiện tại ngay cả tự do cũng không có.
Ở lại nơi chim không ỉa phân này, có khác gì ngồi tù chứ?Tiểu tử lớn mật, ngươi là ai, lại dám vô lễ đối với Kính Trần Hiền Nhân! Một thiếu niên tầm mười hai mười ba tuổi đứng sau lưng Kính Trần Hiền Nhân trợn mắt nhìn Bạch Thương Đông.
.